Phúc Ninh Điện

Chương 7



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau lúc mệt mỏi cực độ, Triệu Tông một đêm ngủ ngon. Mặc dù sắc trời đã sáng rỡ, Phúc Lộc cũng không gọi hắn thức dậy. Nhiễm Đào lại dẫn theo tiểu cung nữ đến Sùng Chính Điện xin thái phó nghỉ, sau khi thái phó nghe xong, vui cười hớn hở cũng không hỏi kỹ, đã tự động rời đi.

Chờ khi thái phó được tiểu thái giám đưa ra khỏi cung, Nhiễm Đào mới xoay người nhìn sang chính điện của Sùng Chính Điện.

Nơi này vốn nên là nơi bệ hạ phê chuẩn tấu chương, xử lý chính sự, tiếp kiến các vị đại thần. Nhưng từ khi bệ hạ đăng cơ tới nay, ngoại trừ để thái phó lên lớp dạy học tại đây, thì chưa từng gặp những đại thần khác ngoài thái phó.

Nàng nhìn một hồi, cũng thu tầm mắt rồi rời đi.

Một ngày nào đó, cũng không xa đâu, nàng âm thầm nghĩ.

Triệu Tông thức dậy đã là cuối giờ Thìn, hắn gọi Phúc Lộc đến, hỏi canh giờ, rồi tự nở nụ cười.

Cuối giờ Thìn kỳ thực cũng chỉ hơn tám giờ sáng, mà trong thời đại này, đã được gọi là cực muộn rồi.

Hắn biếng nhác để các cung nữ hầu hạ mặc quần áo, rửa mặt, Nhiễm Đào điều chế mật thủy cho hắn, hắn uống nửa chung, lại nghĩ tới vị Triệu Thập Nhất trong trắc điện.

“Tiểu thập nhất lang quân tỉnh rồi chưa?”

“Vẫn chưa, Trà Hỷ đang trông coi bên ấy, đầu giờ Thìn, nàng còn vén màn lên xem một lần.”

“Chẳng lẽ tổn thương thân thể ư?” Triệu Tông thả chung trà xuống, bằng không sao lại thức trễ còn hơn hắn nữa?

“Ngự y đều nói thân thể không quá đáng ngại, bệ hạ yên tâm đi. Chỉ là tiểu lang quân tuổi còn nhỏ quá, uống rượu nhiều, nhất thời không thích ứng mà thôi.” Nhiễm Đào nói xong, lại nói, “Bệ hạ định khi nào đưa tiểu lang quân về Ngụy Quận vương phủ?”

“Chờ hắn tỉnh rồi lại nói.”

Hôm qua, cả đại gia đình của Ngụy Quận vương phủ xuất cung, cũng không ai nhắc đến vị Triệu Thập Nhất này. Ngẫm lại, Triệu Tông đều cảm thấy hắn đáng thương, thế mà không ai nhớ đến hắn.

Nhiễm Đào gật đầu: “Chắc chắn hôm nay Ngụy Quận vương phủ cũng sẽ kêu người vào cung đón người. Hôm qua dù sao cũng rất hỗn loạn, trong phủ sợ rằng đều lo lắng cho Ngụy quận vương đây.”

Triệu Tông nghĩ, cũng thật khó nói.

Ngụy quận vương lại là người xảo quyệt, có thể kêu có thể khóc còn có thể nói ngất liền ngất, hôm qua vừa ngất, đã hãm hại Tôn thái hậu một trận. Để cháu trai trong suốt của ông ta ở lại trong cung, không biết có phải lại muốn hãm hại kẻ làm Hoàng đế như hắn đây hay không? Kết quả là, Ngụy quận vương diễn cũng diễn đến cuối, một hơi chạy ra, lại còn thoát thân, để lại hắn cùng với Tôn thái hậu đánh tay đôi.

Nghĩ như vậy, Triệu Tông liền đứng lên, đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Trẫm đi thăm hắn một chút.” Nói xong liền vội vàng đi ra ngoài.

“Bệ hạ! Tóc ngài còn chưa buộc.”

“Không sao.”

Triệu Tông là Hoàng đế, nếu không có kiểu hình thức như đại triều hội, triều phục bình thường của hắn đều là sam bào cổ tròn màu đỏ. Triều đại này, đối với màu sắc trang phục có quy chế, các loại màu sắc như màu son, màu đỏ thẫm, chỉ có Hoàng đế mới mặc. Đến sau khi Triệu Tông đăng cơ, Tôn thái hậu cũng muốn mặc sắc đỏ, sửa lại quy chế, trừ Hoàng đế, Thái hậu và công chúa ra, nam tử từ vương tước trở lên và quận chúa cũng có thể mặc.

Tuy nói thì nói vậy, thường mặc sắc đỏ chỉ có Triệu Tông và Bảo Ninh quận chúa.

Cái Tôn thái hậu cần chỉ là một hình thức, thực tế thì rất ít khi mặc. Triệu Tông thường hay mặc, một là vì quần áo trong cung làm ra cho hắn đều dùng màu đỏ làm chủ đạo, thứ hai, hắn cũng phù hợp với nó. Bảo Ninh quận chúa mặc nhiều, chỉ vì nàng thích, Triệu Tông liền chiều theo.

Triệu Tông không vào triều, chưa mặc triều phục, thường phục cũng đa phần là màu đỏ. Hắn mặc trường sam màu son chết từ vải, vượt qua ngưỡng cửa, đi đến trắc điện. Tứ kinh giảo la nhẹ nhàng bay bay, rất thích hợp với mùa hè. Vừa vặn trước mặt có một cơn gió nhẹ, tóc đen xõa tung, vạt áo và tay áo của hắn đều khẽ bay, tiểu cung nữ bưng điểm tâm từ xa đi tới không khỏi nhìn ngơ ngác.

*Tứ kinh giảo la: Kỹ thuật thêu dệt vải từ thời sơ Hán, đan bốn sợi tơ mảnh thành một tổ hợp rồi đan thành tổ với hai bên trái phải, từ trái qua phải rồi từ phải qua trái, kết cấu thành dạng mắc xích



Triệu Tông buồn cười quay đầu nhìn sang phía các nàng nở nụ cười, đi càng nhanh hơn.

Nhiễm Đào vội vã đuổi tới, nói với tiểu cung nữ: “Cứ đặt lên bàn đi.” Rồi nàng đuổi theo Triệu Tông.

Phúc Ninh Điện chính là nhà của hắn, ở nhà, hắn muốn như thế nào thì liền thế ấy.

Thường ngày Triệu Tông ở trong điện cũng hay xõa tóc, mà hôm nay dù gì cũng đi gặp người ngoài, mặc dù chỉ là hậu bối của hắn, Nhiễm Đào vẫn cảm thấy nên buộc lại thì tốt hơn. Mà bệ hạ ngủ ngon, sau khi thức dậy thể lực cũng tốt quá, bước chân lại dài, nàng đã không kịp khuyên bảo.

Trà Hỷ thấy Triệu Tông đột nhiên đi vào, vừa hành lễ vừa cao hứng nói: “Bệ hạ tới rồi!”

Triệu Tông cười với nàng.

Trà Hỷ không khỏi nói thêm: “Bệ hạ hôm nay thật là đẹp!”

Nhiễm Đào hơi nhướng mày, đang muốn răn dạy.

Triệu Tông lại “Ha ha” cười rộ lên: “Dẻo mồm, thưởng!”

Nhiễm Đào bất đắc dĩ lắc đầu, đáp một tiếng “Vâng”.

Trà Hỷ càng tích cực: “Bệ hạ tới thăm tiểu thập nhất lang quân ư? Ngài ấy còn chưa thức đâu, vừa rồi nô tỳ mới đi xem thử.”

“Ngủ thẳng đến lúc này, cũng nên thức rồi, nếu ngủ tiếp, cũng không tốt cho sức khoẻ.” Giờ đây Triệu Tông chỉ muốn mau chóng gọi tiểu lang quân kia dậy, rồi nhanh chóng đưa đi. Tiểu tử kia thì đáng thương thật, nhưng Phúc Ninh Điện của hắn lại không phải ai cũng thu nhận được, có một kẻ đáng thương như Triệu Tông hắn bị nhốt ở đây là đủ rồi.

Triệu Tông nhanh chân vào nội thất, không chờ Trà Hỷ vén rèm lên cho hắn, hắn đã đẩy rèm ra rồi, đi vào càng sâu. Đi đến trước giường, hắn duỗi bàn tay, trực tiếp vén màn giường lên. Thiếu niên lang hôm qua xác thực đã làm cho hắn kinh diễm một phen, vẫn còn chưa tỉnh.

Tư thế ngủ cùng với thời điểm hôm qua hắn rời đi, lại còn giống nhau như đúc.

Trà Hỷ và Nhiễm Đào nhận lấy màn giường trong tay hắn, tách ra hai bên, phân biệt treo trên móc treo.

Nhiễm Đào biết bệ hạ muốn đánh thức tiểu lang quân, nàng đang chuẩn bị làm giúp bệ hạ.

Triệu Tông đã đưa tay đẩy Triệu Thập Nhất: “Ngươi thức dậy đi.”

Người trên giường vẫn không nhúc nhích.

Triệu Tông đẩy hắn một cái nữa: “Mau thức dậy.”

Đây là lần đầu tiên Nhiễm Đào nhìn thấy bệ hạ gọi người thức dậy, nàng nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, để nô tỳ làm nhé?”

Nàng vừa nói xong, người trên giường liền mở mắt ra.

Đồng tử của hắn dần dần xuất hiện trong mắt Triệu Tông, Triệu Tông vẫn duy trì tư thế khom lưng, thậm chí bàn tay còn dán lên tấm chăn gấm uyên ương đỏ thẫm kia.

Triệu Tông nhìn đôi mắt trước mặt, đột nhiên lại có chút thất vọng.

Trong đôi mắt trước mặt, không có ánh sáng như hắn tưởng tượng, trái lại là một hồ nước chết.

Mắt đen của Triệu Thập Nhất trầm trầm, thẳng thừng quan sát hắn.

Sau khi thất vọng, Triệu Tông lại thở phào nhẹ nhõm. Trong hoàng tộc Triệu thị, có hắn đã đủ rồi, cần nhiều người thông minh như vậy làm cái gì? Hoàng vị của hắn còn ngồi chưa vững nữa, chẳng lẽ còn muốn người càng thông minh hơn đến cướp hoàng vị của hắn? Lúc trước Triệu Tông là lão sư của học viện điện ảnh, đã nghiên cứu ánh mắt con người rồi. Ngay khi hắn nhìn thấy đôi mắt của Triệu Thập Nhất, ngoại trừ thất vọng, còn có một tia thấu hiểu.

Vị Triệu Thập Nhất này sợ rằng mới là một người ngốc thật, cho nên mới bị huynh đệ bắt nạt như vậy, nên mới có thể trong suốt như vậy, đến cha ruột và ông nội ruột đều không nhớ rõ hắn. Tuy có một gương mặt thông minh, tiếc rằng lại là một kẻ ngốc.

Triệu Tông là người giả ngốc quanh năm, không khỏi cũng dâng lên lòng đồng tình, hắn ngồi bên mép giường, cười hỏi Triệu Thập Nhất: “Ngủ ngon giấc không?”

Triệu Thập Nhất cũng như suy nghĩ của hắn, vẫn lẳng lặng nằm đó, ngửa đầu nhìn hắn, không nói câu nào.

“Trẫm là thất thúc phụ của ngươi.” Triệu Tông đời này, đứng hàng thứ bảy.

Triệu Thập Nhất chớp đôi mắt, vẫn không nói chuyện.

Nhiễm Đào cực kỳ thông tuệ, cũng nhìn ra đầu mối trong đó, nàng nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, nô tỳ hầu hạ tiểu lang quân thức dậy trước đi?”

Triệu Tông gật đầu, lắc lắc tay.

Nhiễm Đào tiến lên, muốn dìu hắn ngồi dậy, Triệu Thập Nhất lại đột nhiên hơi co ro rụt vào trong giường.

Hành động này, làm cho Triệu Tông nhìn thấy lại khó hiểu cảm thấy đau lòng. Mặc dù ở trong cung hắn sống cũng không được như ý, thế nhưng Tôn thái hậu chưa bao giờ dám hà khắc với hắn ở những mặt khác. Càng không cần phải nói đến khi Tiên đế còn sống, hắn sống vẫn còn được, ngoại trừ bị người theo dõi mọi nơi ra, xưa nay không ai dám bắt nạt hắn.

Chỉ có người thường xuyên bị bắt nạt, mới có thể theo bản năng làm ra những hành động này.

Triệu Tông vốn đã đứng lên, liền ngồi xuống mép giường, hắn đưa tay kéo Triệu Thập Nhất lại, thả chậm âm thanh nói: “Vị tỷ tỷ này là nữ quan thiếp thân của trẫm, sẽ không bắt nạt ngươi. Mau thức dậy rồi được ăn ngon, điểm tâm có bánh gạo nếp bạch ngọc, chấm vào mật hoa, ăn rất là ngon.”

Hắn dỗ dành như rất thành thạo.

Nhiễm Đào nghe vào tai, lại cười cười một hồi, bản thân bệ hạ vẫn còn là trẻ con đấy, lại còn đi dỗ đứa nhỏ khác. Nhưng nàng cũng nói theo: “Đúng thế, tiểu lang quân, người nghe bệ hạ đi, nô tỳ làm đồ ngon cho người ăn.”

Triệu Thập Nhất mắt điếc tai ngơ.

Triệu Tông bèn dỗ một hồi, Triệu Thập Nhất vẫn không có phản ứng.

Tính tình của Triệu Tông là do luyện ra, nên cũng không vội, huống hồ lúc này hắn đang cảm thấy Triệu Thập Nhất đáng thương, hắn bèn nói với Nhiễm Đào: “Các ngươi ra ngoài chờ đi.”

“Bệ hạ ——” Nhiễm Đào do dự.

“Đi đi, đứa nhỏ này khó dỗ cực kỳ.”

Nhiễm Đào thấy Triệu Tông có hứng thú khá cao, cuối cùng thì kêu Trà Hỷ, hành lễ nói: “Chúng nô tỳ liền chờ ngoài rèm.”

Rèm lay động, gió hè khẽ thổi, nội thất chỉ còn Triệu Tông và Triệu Thập Nhất hai người.

Triệu Tông lại quay đầu nhìn hắn, quả nhiên, gương mặt căng thẳng của đứa nhỏ kia dần dần thả lỏng.

Hắn lại hỏi: “Năm nay ngươi mấy tuổi?”

“Sao không nói lời nào? Là từ nhỏ đã không thích nói chuyện sao?”

“Ngươi tên là gì?” Triệu Tông biết rõ còn hỏi, “Đến thế hệ của ngươi thì được xếp tới chữ ‘Thế’, ngươi thì sao, tên gì?”

Vừa nói câu này xong, Triệu Thập Nhất tựa hồ dần dần hạ thấp đề phòng đối với hắn, lại nhích gần hắn.

Triệu Tông đơn giản đưa tay ra: “Biết viết chữ không? Viết tên ngươi lên lòng bàn tay trẫm.”

Triệu Thập Nhất tiếp tục trầm mặc.

Ngay khi Triệu Tông cho rằng hắn sẽ không có hành động, Triệu Thập Nhất thế mà từ trong chăn đưa tay phải ra, hắn do dự nửa ngày, tại lòng bàn tay trái của Triệu Tông, từng nét một viết ra chữ “Tông” này.

Triệu Tông lại giả vờ như không thấy, giống như không hiểu nói: “Trẫm không hiểu. Rốt cuộc là chữ gì thế?”

Đồng tử của Triệu Thập Nhất giật giật, vẫn nhìn hắn. Triệu Tông lại phảng phất như từ trong mắt hắn nhìn thấy sự bất mãn, Triệu Tông trong lòng thầm vui mừng, trêu con nít cũng thú vị lắm, hắn đang định tiếp tục đùa nữa.

Nhiễm Đào đột nhiên vén rèm lên đi vào, vội vàng nói: “Bệ hạ, quận chúa đến!”

“Sao đột nhiên lại tiến cung? Mà ngay cả truyền lời cũng không có, người đâu rồi?”

“Ca ca!”

Nhiễm Đào còn chưa kịp đáp lời, ngoài rèm đã vang lên một giọng nữ cực kỳ hoạt bát, lanh lảnh.

Chiếc rèm lay động một trận, một vị tiểu nương tử đi vào nội thất, mang nét tươi sáng đầy một phòng. Nàng chưa đến tuổi cập kê, tóc vẫn chưa vấn thành búi, chỉ chải thành hai xoắn ốc, cài trâm hoa vàng đính hồng bảo, trên trán dán hoa điền*. Triều đại này vẫn thanh, vẫn nhã, nữ tử mặc quần áo đều thích chọn màu sắc trang nhã, hình thức trang phục cũng đa phần là áo dài tay áo hẹp tà áo cân đối.

*Hoa điền: Sticker hình hoa để dán lên trán nữ giới cổ đại

truong-yáo dài (trường y) vạt áo cân đối có nút cài ở giữa tay áo hẹp (áo này đã đc cách tân nên ko giống miêu tả cho lắm)

Vị tiểu nương tử này mặc một bộ hồng y, trên là áo ngắn tay áo rộng cổ áo chéo nhau, dưới là váy dài tám tà, gấm vóc quanh vai màu trắng ngà có thêu hoa dâm bụt, mép tay áo và mép váy đều dùng kim tuyến để viền ngoài. Quần áo của nàng cũng dùng vật liệu tứ kinh giảo la, một đường đi tới, góc váy nhẹ nhàng, chảy ra vô số kim quang. Trên cổ tay của nàng còn đeo rất nhiều vòng vàng, bên trên có chuông reo, chuông vàng vang vọng leng keng, khiến người nghe thấy vui tai.

áo ngắn (đoản nhu) tay áo rộng cổ áo bắt chéo hình chữ Y

Nàng chính là muội muội duy nhất của Triệu Tông, Bảo Ninh quận chúa, Triệu Tông Ninh.

Triệu Tông vừa nhìn thấy em gái của hắn, tâm tình không tốt cũng có thể chuyển biến tốt, huống chi lúc này hắn vốn rất vui vẻ.

Em gái của hắn không hề giống nữ tử quý tộc trong triều đại này, nàng không thanh cũng không nhã, vẫn thích vung roi, nhưng hắn lại cực yêu thích cô em gái như thế. Bất cứ lúc nào, vô luận thế hệ nào, nữ hài tử đều không dễ sống. Kiếp này hắn có muội muội, muội muội lại đáng yêu xinh đẹp như vậy, hắn còn là Hoàng đế, hắn không hề ngần ngại sủng nàng tới trời.

Lỡ đâu tính cách quá kém, không ai muốn?

Muội muội của hắn còn sợ không ai muốn? Cho dù muội muội của hắn phải nuôi diện thủ*, hắn không chỉ giơ hai tay tán thành, còn có thể giúp nàng tìm lang quân tuấn tú, loại hình nào cũng có.

*Diện thủ: Tiểu bạch kiểm, theo nghĩa mình thì là trai bao ạ

“Ca ca!” Triệu Tông Ninh đi tới, nhìn thấy hắn, liền kêu một tiếng, nàng cười vô cùng ngọt, ngọt vào trong lòng Triệu Tông, thanh âm của nàng càng giống như trân châu rơi lên khay ngọc, “Sáng sớm muội vừa thức, liền nghe thấy một chuyện cực buồn cười! Nghe nói hôm qua Ngụy quận vương thúc ở trong cung, bị Tôn Tiểu Dục chọc tức ngất xỉu rồi! Lại làm muội vui chết đi được! Nghe đâu lão tú bà Tôn thái hậu kia muốn phái nữ quan thiếp thân của nàng ta, cùng Yến quốc công đến nhà Vương thúc bồi tội đây này! Muội vừa nghe được tin này, liền nhanh chóng tiến cung!”

Triệu Tông bất đắc dĩ: “Mặc dù nơi này là điện của trẫm, muội cũng không thể xưng hô Thái hậu như vậy, đó là Thái hậu, muội chỉ là quận chúa.”

“Thích thế đấy, thì chẳng phải lão tú bà ư, còn không cho người ta nói? Lại nói, muội làm quận chúa, chẳng phải là vì sống một đời sung sướng à? Muội muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn nói cái gì thì nói cái đó, đây chính là do ca ca nói cho muội biết.” Sau khi Triệu Tông Ninh nhìn về phía Triệu Tông, hiếu kỳ nói, “Đây cũng là tiểu tôn tử đáng thương trong nhà Ngụy quận vương thúc kia sao?”

Xem ra qua một đêm truyền bá, trong kinh người người đều đã biết chuyện hôm qua rồi, Triệu Tông tỏ vẻ rất hài lòng.

Triệu Tông Ninh lại đi tới trước giường, cúi đầu nhìn về phía Triệu Thập Nhất, nói: “Quả nhiên có hơi ngốc như trong lời đồn.”

“Ninh Ninh!” Triệu Tông không vui gọi nhũ danh của nàng.

“Vâng?” Triệu Tông Ninh ngẩng đầu nhìn hắn.

“Không thể vô lễ.”

Mặc dù Triệu Tông Ninh kiêu căng, nhưng cũng biết không nên nói chuyện vô lễ với người khác như thế, nàng ngoan ngoãn nói: “Được rồi, muội nói sai, ca ca đừng giận.” Nàng đưa tay kéo cánh tay trái của Triệu Tông

Tay Triệu Tông vốn còn đang đặt trên tấm chăn bị nàng kéo lên, lòng bàn tay của hắn cũng rời khỏi ngón tay của Triệu Thập Nhất.

Đầu ngón tay của Triệu Thập Nhất mất đi nguồn nhiệt, hắn ngẩng đầu nhìn nhìn Triệu Tông Ninh.

Triệu Tông Ninh cũng nhìn y: “Ngươi biết ta không?” Nói rồi nàng liền nở nụ cười, “Lại nói, ta từng nhìn thấy ngươi từ xa trong phủ nhà ngươi một lần, ngươi còn nhớ ta không? Ngươi và ta không chênh lệch nhiều tuổi nhỉ, nhưng ngươi phải gọi ta là cô mẫu nha!”

Triệu Tông thực sự sợ nàng còn nói ra điều gì không nên nữa, đứa nhỏ Triệu Thập Nhất này đủ đáng thương rồi, Triệu Tông Ninh từ trước đến giờ thì tùy hứng. Hắn bèn đứng lên, nói với nàng: “Muội cùng trẫm ra ngoài nói chuyện.”

Triệu Tông Ninh gật đầu: “Muội cũng có chuyện quan trọng muốn nói với ca ca!”

Triệu Tông xoay người lại nhìn Triệu Thập Nhất, mỉm cười nói: “Ngươi tiếp tục nằm đi, khi nào muốn dậy, nhưng không thích nói chuyện, cứ rung lục lạc ở đầu giường.” Triệu Tông dứt lời, liền đứng lên. Vốn là đang ngồi, tóc xõa trên chăn gấm đỏ thẫm, cùng quần áo của hắn đều rời khỏi chăn.

Tóc của hắn khẽ vuốt ve mu bàn tay của Triệu Thập Nhất.

Triệu Tông lại cùng Triệu Tông Ninh đồng thời đi ra ngoài.

Trước khi rời đi, Triệu Tông liền quay đầu lại nhìn y, cười nói: “Trẫm biết, ngươi tên Triệu Thế Tông.” Dứt lời, hắn liền mỉm cười quay người đi, chỉ lưu lại một bóng lưng cực kỳ xinh đẹp rồi lại thực sự đơn bạc.

Chỉ có Triệu Tông Ninh vẫn tò mò quay đầu lại liên tục nhìn Triệu Thập Nhất vài lần.

Bàn tay có chút cô quạnh trên tấm chăn của Triệu Thế Tông lần thứ hai rụt vào trong chăn.

Hắn nghĩ, Triệu Tông Ninh mười ba tuổi vẫn kiêu căng giống nàng lúc ba mươi mốt tuổi hồi kiếp trước.

Tác giả có lời muốn nói: Xưng hô nè, các loại phong tục dân gian, bao gồm tên gọi cung điện, tác dụng cùng với vị trí, cơ bản đều là tham khảo thời kỳ Bắc Tống, vì kịch tình yêu cầu, một số chỗ sẽ có điều chỉnh.

Nói về chuyện tương đối thú vị đi, Lưỡng Tống Hoàng đế cơ hồ chưa bao giờ mặc long bào, họ thường xuyên triều phục chính là kiểu dáng của Triệu Tông trong truyện, sam bào cổ tròn màu đỏ. Trong sách sử có nhắc tới trang phục của Lưỡng Tống Hoàng đế, là sam bào có màu vàng nhạt và đỏ vàng, mà xét từ rất ít chân dung được lưu lại, mặc dù là màu vàng, cũng là thuần sắc, bên trên không hề có dáng rồng gì hết.

Trừ triều phục, thường phục ra, thì khá thường gặp còn có miện phục cùng thông thiên quan phục, với tình cảnh cực lớn, tỷ như đăng cơ, tế thiên địa tông miếu sẽ mặc miện phục. Về thông thiên quan phục, lúc đầu trong truyện có nhắc tới đại triều hội, cảnh tượng như vậy, Hoàng đế sẽ mặc Thông thiên quan phục. Miện phục và thông thiên quan phục, xét từ hình ảnh được lưu lại, cũng không hề có dáng rồng nào hết.

Họ thật sự chưa bao giờ mặc long bào, trong lịch sử có nói nhiêu đó.

Bởi vì này chương vừa vặn viết đến trang phục, liền nói chút ha ha.

Đừng gấp, về sau tiểu công quân sẽ có nhiều sân diễn hơn~

*Miện phục: Gồm mũ miện, áo đen, quần hồng nhạt, đai lưng trắng và tế đầu (dạng vải hình lưỡi búa phủ trước quần che từ eo đến đầu gối) màu vàng, tố sa trung đơn (áo lót lụa màu trắng) và giày đỏ

*Thông thiên quan phục: Tương tự với miện phục, gồm áo khoác lụa màu đỏ thẫm có hình vân long, trung đơn lụa trắng, phương tâm khúc lĩnh (một loại trang sức hình tròn để tròng lên cổ), quần lụa màu đỏ thẫm, đai lưng kim ngọc, tế đầu, vớ trắng giày đen