Phúc Thê Doanh Môn

Chương 13: Chương 13




Lý Mạn trở lại Tây phòng, vốn định ngủ trưa một chút, nhưng chăn đang phơi, Uhm, được rồi, không biết trong nhà có kim chỉ không?
Quên đi, một hồi chờ mọi người đi ra, hỏi một chút.
Lý Mạn không có việc gì, cũng không dám lảo đảo ngoài sân, chỉ đành phải ngồi ở đầu giường được đặt lò sưởi ngây người.
— —
Lý Tiểu Ngũ dẫn Lý Mạn qua Tây phòng, thì xoay người đến phòng bếp.
Vừa trở lại, đã bị Lý Thư vỗ một cái mạnh vào đầu, gọi tới trước mặt, "Nương tử đang làm gì?"
"Ngồi." Lý Tiểu Ngũ nghiêng đầu thành thật trả lời.
"Ngồi?" Lý Thư buồn bực, "Không làm gì khác?" Chẳng hạn như len lén hỏi thăm Tiểu Ngũ mấy huynh đệ bọn họ, có hay không cảm thấy hắn là nam nhân tuấn tú nhất trong nhà?
Lý Tiểu Ngũ lắc đầu, lúc hắn đi ra, Lý Mạn đang ngồi yên ở đầu giường đặt gần lò sưởi.
"Vậy giờ đệ lén đi nhìn xem." Lý Thư giựt giây đệ đệ.

"Lão tam." Lý Mặc trầm mặt nhìn Lý Thư, "Dù sao đừng để Tiểu Ngũ làm chuyện như vậy, còn có, nữ nhân kia bên đó, không có việc gì thì ít hỏi tới đi."
"Đại ca, nàng cũng là nương tử đệ." Lý Thư bất mãn.
Lý Mặc xoa đầu Đại Hắc, lấy xương đầu cá cho nó ăn, nghe đệ đệ nói như vậy, lại ngẩng đầu cảnh cáo, "Một ngày nàng chưa đồng ý, thì không phải là nương tử chúng ta, ngươi nghĩ cùng đừng nghĩ."
Lý Ngôn rửa xong chén đũa, lau tay, qua vỗ vỗ vai Lý Thư, thấm thía nói, "Nghe đại ca."
"Đệ chỉ muốn nhìn nàng một chút thì làm sao?" Lý Thư ủy khuất nói, quan tâm một chút cũng không được sao?
"Được rồi, không có việc gì thì đi với huynh đến ao cá, buổi chiều sẽ phân cá." Lý Ngôn nói.
Lý Thư lên tiếng, "Uhm, được, Tiểu Ngũ, có muốn đi hay không? Tam ca cho đệ chọn mấy con lươn (cá chạch) chơi."
"Được," Lý Tiểu Ngũ vỗ tay, nhưng thoáng qua lại vội vàng lắc đầu, "Không đi, tam ca giúp đệ mang về nhà đi."
"Tại sao không đi? Năm rồi không phải đệ rất thích đi chơi sao?" Lý Thư nghi hoặc.

Lý Ngôn nhìn ra tâm tư của tiểu đệ, nói, "Quên đi, để Tiểu Ngũ ở nhà, hắn lại muốn đến chỗ nữ nhân kia."
Cứ như vây, Lý Tiểu Ngũ ở nhà, ba huynh đệ lại vội vàng ra ngoài.
— —
Lý Mạn không nghĩ tới mình lại ngồi ngủ gật, không biết mơ màng bao lâu, mở mắt ra chỉ thấy Tiểu Ngũ đang ghé vào cửa sổ, nhìn nàng ngốc ngốc cười.
"Mấy giờ rồi?" Nàng xoa mắt hỏi, nhưng rất nhanh nhớ đến, tiểu tử kia nghe không hiểu lời của nàng, bất đắc dĩ cười, hướng hắn vẫy tay, "Vào đi."
Lý Tiểu Ngũ lớn lên thanh tú nhỏ gầy, sắc mặt cũng tái nhợt, nhưng trái lại có đôi mắt đen láy, rất có tinh thần.
Lý Mạn không biết hắn từ nhỏ dinh dưỡng không đầy đủ nên thân thể có bệnh, nhưng đối với nàng, lúc này nhìn thấy thế, tình thương của mẹ bắt đầu trổi dậy, thấy hắn câu nệ vào phòng, lại không bước lên nữa, chỉ dựa vào chân tường đằng kia, lấy lòng nhìn mình, lòng nàng càng thêm nhũn ra.
Đi lên phía trước, Lý Mạn hơi khom lưng, cưng chìu xoa xoa cái đầu nhỏ của hắn, cười nói, "Ngươi thò vào bao lâu rồi? Sao không gọi ta? Được rồi, trong nhà để kim chỉ ở đâu?
Biết hắn nghe không hiểu, nàng nói xong liền cầm bàn tay nhỏ bé của hắn, dẫn hắn đế sân viện, chỉ vào chăn, lại cầm mép chăn, sau đó dùng dấu tay như đang may vá.
Lý Tiểu Ngũ rất thông minh, thoáng cái liền hiểu, hào hứng chạy đến Đông phòng, sau đó lấy ra một khay đan nhỏ, bên trong có kim chỉ, kéo, còn có mấy miếng vải vụn.
"Ha hả, thật thông minh." Lý Mạn khen ngợi xoa tóc hắn.
Lý Tiểu Ngũ vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn rực rỡ vui vẻ, tầm mắt nhìn thân ảnh ở phía sau Lý Mạnh, nụ cười mở lớn hơn, "Tứ ca."