Thẩm Nhung lấy hợp đồng rồi rời khỏi số 128 Thiên Lý Xuân Thu.
Trên đường bắt taxi về nhà, Thẩm Nhung mở thông tin WeChat của "1".
Ảnh đại diện của người này là một màu đen, không có gì trong vòng bạn bè.
Không phải là loại không được xem do cài đặt quyền riêng tư, mà là thực sự không có bài đăng nào.
Giống như một tài khoản mới.
Tài khoản mới, không thể là được tạo ra chỉ để trêu chọc cô.
Một nụ cười hiểu biết thoáng qua trên khuôn mặt Thẩm Nhung, rồi dần chìm xuống, cô thở dài gần như không nghe thấy và khóa điện thoại, cất vào túi xách.
Lúc này, cô mới hoàn toàn tỉnh táo lại sau những gì đã xảy ra trong ngôi nhà cũ, ngửi thấy mùi khó chịu trong xe taxi.
Một mùi dầu gội đầu không gội cả tuần, trộn lẫn với mùi thuốc lá, hôi không thể tả.
Đã đến lúc cô nên thi lấy bằng lái xe.
Cô biết mình sẽ sớm quay lại.
Thẩm Nhung lặng lẽ giảm nhịp thở, tự nhủ trong lòng.
Có được hợp đồng với Tập đoàn NEWS đồng nghĩa với việc có được bát cơm vàng trong hai mươi năm tới, lẽ ra Thẩm Nhung nên thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng những gì cô gặp phải khi trở lại số 128 Thiên Lý Xuân Thu hôm nay đã ám chỉ một khả năng nào đó, khiến cô không thể không suy nghĩ miên man.
Cô biết mình không thể nuông chiều bản thân tiếp tục mơ mộng, điều đó là chẳng nên, bất kỳ góc độ nào cũng chẳng nên.
Không thể nào.
Để phân tán sự chú ý, cô mở danh sách bài hát của "Liêu Động Toàn Thành" và tiếp tục nghe.
1 giờ rưỡi chiều, Thẩm Nhung đến phòng tập "Liêu Động Toàn Thành", hôm nay là buổi tập đầu tiên của vở kịch này.
Thẩm Nhung đến khá sớm, cô khởi động cổ họng và làm nóng người một lúc, các diễn viên khác trong đoàn lần lượt tới, nhóm của Khương Triết Thành cũng sôi nổi bước vào.
Từ cuộc trò chuyện, cô biết rằng các diễn viên trong đoàn đều còn rất trẻ, một số người lần đầu tiên lên sân khấu Trường Nhai, vốn đã rất phấn khích và hồi hộp, bỗng nhiên nhìn thấy Thẩm Nhung, cảm xúc kích động càng không thể kiểm soát được.
Chưa kịp ký tên điểm danh tập luyện, mọi người đã bắt đầu xếp hàng xin chữ ký của Thẩm Nhung.
Thẩm Nhung: "..."
Khương Triết Thành vừa lúc cùng đạo diễn, giám đốc sân khấu và những người khác đi về phía họ, Thẩm Nhung nghĩ rằng những người trẻ tuổi này có lẽ sẽ bị mắng một trận.
Không ngờ Khương Triết Thành giả vờ nghiêm khắc hét lên: "Ký xong tên thì nhanh chóng tập luyện", sau đó vui vẻ tiếp tục xem Thẩm Nhung bị vây quanh.
Thẩm Nhung: "?"
Mọi người có phải là quá thiếu tinh thần khẩn trương* không?
(khẩn trương ở đây kiểu như chuẩn bị cho nhanh này nọ ấy)
Thẩm Nhung không phản đối việc ký tên và chụp ảnh.
Cô hiểu ý nghĩa của sân khấu, cũng hiểu người hâm mộ là một phần của cuộc sống nghệ thuật, vì vậy trước đây khi còn là SD, miễn là khán giả yêu cầu, dù là ký tên, chụp ảnh chung hay thậm chí là quay video cùng nhau, cô đều không từ chối.
Lần này bị một nhóm thanh niên mới vào nghề vây quanh, ồn ào đến mức Thẩm Nhung hơi đau đầu.
Nhưng sau khi phát hiện ra rằng họ đều biết rõ về các tác phẩm và từng nhân vật của mình, cô lại cảm thấy vui vẻ.
Sau khi ký tên và chụp ảnh, Thẩm Nhung thúc giục mọi người mau chóng làm việc chính.
Mọi người đều gọi cô là "thần tượng", lời cô nói vẫn khá hiệu quả.
Bất kể mặc trang phục gì, nhảy nhóm hay thậm chí là hát bè, một khi bắt đầu tập luyện, tất cả mọi người đều thay đổi trạng thái vui đùa ban nãy, rất tích cực và tập trung, tập liên tục hai tiếng rưỡi mới nghỉ ngơi.
Trong giờ nghỉ giải lao, Thẩm Nhung nghe các chàng trai, cô gái trẻ nói về Trường Nhai, về tương lai của chính mình với đầy nhiệt huyết, những khuôn mặt ngây thơ khiến Thẩm Nhung nhớ lại năm 15 tuổi của mình.
15 tuổi, lần đầu tiên cô bước lên sân khấu, hội trường đơn sơ của trường học đó là sân khấu đầu tiên của cô.
Đó là sự thể hiện mãnh liệt nhất, là sự lao vào nhiệt tình nhất. Là niềm đam mê đơn giản và thuần khiết khi mới yêu thích nhạc kịch, là năng lượng thực sự bùng nổ vì tình yêu.
Nhìn lại xa hơn, lần đầu tiên cô nghe nhạc kịch của dì, ngoài việc bị chinh phục bởi giọng hát tuyệt vời ấy, cô còn bị bầu không khí của nhà hát làm cho chấn động sâu sắc, say mê trong câu chuyện đầy cảm xúc và thiết kế sân khấu rực rỡ.
Khi đó cô đã nghĩ, nếu mình cũng có thể trở thành một phần của câu chuyện tuyệt vời này thì tốt biết mấy.
Ngay cả khi chỉ đóng một vai phụ không nổi bật ở góc khuất, cô cũng không hề hối hận.
Vô tình, cô không chỉ bước lên sân khấu mà còn trở thành nhân vật chính.
Giành được giải thưởng, càng đi càng cao, trọng lượng trên vai cô cũng ngày càng nặng.
Đôi khi cô bị cuốn theo ngòi bút của các nhà phê bình, đôi khi cũng bị ảnh hưởng bởi lời nói của những người ủng hộ.
Đứng ở vị trí cao, bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, không muốn làm những người thực sự yêu thích mình thất vọng, vì vậy mỗi lần biểu diễn cô đều yêu cầu bản thân phải hoàn hảo, giống như một cỗ máy, không bao giờ được mắc sai lầm.
Doanh thu phòng vé phải hòa vốn, mỗi vở kịch mới, mỗi vai diễn mới phải có sự đột phá, phải có ý nghĩa sâu sắc, phải khác biệt, nếu không sẽ bị chỉ trích là không cầu tiến, tự cam chịu trở thành "đồng tiền xấu".
Đồng thời, cô còn phải học cách chung sống với những lời đồn đại luôn đeo bám mình.
"Liêu Động Toàn Thành" đúng là một vở nhạc kịch jukebox không có cốt truyện. Nó thậm chí còn dung tục hơn một chút so với các vở nhạc kịch jukebox thông thường.
Các đối tác xung quanh Thẩm Nhung cũng không giống như trước đây, không có những tinh anh hàng đầu của Trường Nhai, không có diễn viên có thể đảm bảo doanh thu phòng vé, không có biên đạo múa dày dặn kinh nghiệm, trông có vẻ như đang chơi đùa, kịch bản cũng đầy lỗ hổng.
Thật bất ngờ, Thẩm Nhung đã tìm lại được niềm vui đã mất từ lâu từ những người này.
Là sự nhiệt tình dám nghĩ dám làm của những chú bê con mới sinh không sợ hổ.
Là sự tự do có thể mắc sai lầm, không sợ làm lại, thực sự là một con người sống.
Thẩm Nhung mệt mỏi toát mồ hôi, hoàn toàn không quan tâm đến hình tượng, ngồi bệt xuống sàn cùng những đứa trẻ nhỏ hơn mình bảy tám tuổi, cùng nhau cười lớn, dùng tay áo lau mồ hôi.
Tất cả những điều mới mẻ như một giấc mơ cũ này khiến cô hạnh phúc.
Khiến niềm đam mê sáng tạo và khao khát thử thách ngày càng khô héo của cô lại một lần nữa bùng nổ.
Cô bỗng nhiên cảm thấy, làm siêu dự bị trong "Phương xa" cũng không phải là không được.
Cô chưa bao giờ làm siêu dự bị, đó thực sự là một vị trí rất thử thách.
Lâm Chỉ và Thịnh Minh Trản đã đi đến trước phòng tập, vốn dĩ Lâm Chỉ muốn vào, nhưng Thịnh Minh Trản nhìn thấy Thẩm Nhung đang ngồi trên mặt đất cười vui vẻ, liền kéo Lâm Chỉ lại.
"Sao, không nói nữa à?" Lâm Chỉ thắc mắc hỏi.
Hôm nay lại được Thịnh Minh Trản nhờ đến đưa Thẩm Nhung về nhà, đừng diễn cái vở kịch hại người này nữa. Nếu họ Khương có ý kiến, chúng ta cứ trực tiếp kiện.
Lâm Chỉ đã chuẩn bị sẵn sàng cho màn kịch tổng tài bá đạo, nhưng Thịnh Minh Trản đã ngăn lại.
Nhìn qua khe cửa, nhìn Thẩm Nhung đang mướt mồ hôi và cười ngặt nghẽo một lúc, đáy mắt Thịnh Minh Trản tràn ngập sự dịu dàng mà không ai phát hiện ra.
"Đi thôi."
Thịnh Minh Trản quay đầu rời đi.
"Hả?" Lâm Chỉ bước tới hỏi cô: "Sao không nói nữa? Thật sự để em ấy diễn cái gì mà "Liêu Động Toàn Thành" à?"
Thịnh Minh Trản nhìn thẳng về phía trước.
"Em ấy biết mình đang làm gì. Bất kể lúc nào, em ấy vẫn luôn là Thẩm Nhung có thể trưởng thành trong nghịch cảnh."
Uuuuuu—
Uuuuuu—
Vừa về đến phòng khách sạn, điện thoại của Thịnh Minh Trản đã bắt đầu rung không ngừng.
Đến khi cô uống xong ly rượu thứ hai, đối phương đã gọi đến bảy cuộc.
Cô mới chậm rãi nhấc máy.
"Họ Thịnh, rốt cuộc cô muốn làm gì!!"
Vừa nghe máy, tiếng gầm rú của Dương Thịnh gần như muốn phá vỡ ống nghe.
Thịnh Minh Trản không nói một lời, cúp điện thoại và chặn số của đối phương.
Mười lăm phút sau, trợ lý Đồ Dĩnh gửi tin nhắn thoại cho cô.
"Sếp, họ Dương quả nhiên vội vàng tìm đến em, đã hẹn chiều mai lúc 2 giờ. Em đặt nhà hàng Trung Quốc, chị xuống lầu ăn nhẹ là được."
"Ừ, cảm ơn."
Thịnh Minh Trản vừa cúp điện thoại, trợ lý Paula của ông già Haimer bên kia lại gửi tin nhắn thoại, than thở rằng tâm trạng của Haimer có vẻ không tốt, bữa tối cũng không ăn món vịt quay yêu thích của ông ấy. Nếu hành trình tiếp theo vẫn không có gì bất ngờ, có thể ông thực sự sẽ đi sớm. Đây hoàn toàn không phải là một trò đùa, xin Thịnh Minh Trản nhất định phải coi trọng.
Thịnh Minh Trản chuyển Weibo chính thức của một vở nhạc kịch cho cô gái tóc vàng này và nói với cô ấy rằng buổi biểu diễn đầu tiên của vở nhạc kịch này sẽ diễn ra trong một tháng nữa, để ông Haimer xem biểu diễn của nữ chính trước khi quyết định.
Nếu lúc đó ông ấy vẫn cảm thấy không có gì bất ngờ, Thịnh Minh Trản sẽ không nói thêm gì nữa, mọi rắc rối để cô dọn.
Paula im lặng một lúc lâu rồi mới gửi tin nhắn thoại lại.
Có lẽ cô ấy đã dành thời gian xem video quảng cáo trên Weibo chính thức, cũng đã dành thời gian để không nói nên lời trước khi trả lời.
"Cô Thịnh, tôi nghĩ tôi đã nói cô phải coi trọng chuyện này. Tôi không biết cô có đang đùa không, muốn chọc cười tôi để tôi không bị căng thẳng quá mức chăng."
Thịnh Minh Trản trả lời: "Tôi không định chọc cười cô. "Liêu Động Toàn Thành" đúng là không phải một vở kịch lớn theo nghĩa truyền thống, nhưng nữ chính tuyệt đối đáng xem, song, phải đến sau Tết mới công diễn. Tôi đã sắp xếp kế hoạch du lịch cho hai người ở thành phố N, tất cả các danh lam thắng cảnh, bảo tàng đều nằm trong đó. Sau đó bay đến Nhật Bản, vui chơi năm ngày bốn đêm ở Tokyo, tắm suối nước nóng ở Karuizawa sẽ khiến hai người lưu luyến không quên. Còn có bãi biển Philippines và nhạc kịch Hàn Quốc đang chờ đón hai người. Sau chuyến đi này, ông Haimer sẽ gặp được nữ chính mà ông ấy mong đợi từ lâu."
Paula: "...Xin thứ cho tôi nói thẳng, nghe cứ viển vông thế nào."
Thịnh Minh Trản: "Ông Haimer luôn muốn tìm hiểu văn hóa châu Á mà? Đây là cơ hội hiếm có. Chúc hai người hưởng tuần trăng mật vui vẻ."
Paula chưa bao giờ nói thẳng với Thịnh Minh Trản về mối quan hệ giữa mình và Haimer, thực ra họ đang trong tuần trăng mật và có chút bực bội về việc Haimer cứ mải làm.
Không ngờ Thịnh Minh Trản lại thấu hiểu như vậy.
Giọng của Paula dịu hơn rất nhiều, tràn đầy niềm vui, thay đổi thái độ: "Cô Thịnh, cảm ơn cô. Tôi đồng ý với cô, nếu mọi việc đều được giải quyết suôn sẻ sau chuyến du lịch, ông Haimer chắc chắn sẽ rất vui. Cảm ơn cô Thịnh, chỉ có Chúa và cô biết tuần trăng mật quan trọng với tôi như thế nào."
"Không có gì, sáng mai tôi sẽ đưa hai người ra sân bay."
Paula thực sự được Thịnh Minh Trản dỗ dành vui vẻ: "Cô thật chu đáo, người yêu của cô chắc hẳn rất hạnh phúc."
Biết đối phương đang khen ngợi mình một cách chân thành, nhưng tiếc là trong tai cô lại như một lời chế giễu.
Nếu Thẩm Nhung cũng nghe thấy, chắc chắn cũng sẽ khịt mũi coi thường.
Ngày hôm sau Thịnh Minh Trản tiễn Haimer và Paula rời khỏi thành phố N, từ sân bay trở về khách sạn M đã 1 giờ chiều.
Thịnh Minh Trản định ăn một chút gì đó, để xoa dịu cái dạ dày từ lúc thức dậy đến giờ chỉ mới nốc một cốc cà phê.
Không ngờ Dương Thịnh đã đến, sớm hơn hẳn một tiếng đồng hồ.
Dương Thịnh vội vàng muốn gặp cô, không thể trì hoãn thêm một khắc nào nữa.
Nếu không phải Thịnh Minh Trản cố tình giữ chân hắn ta, lại sợ chọc giận Thịnh Minh Trản, thì tối qua hắn ta đã phải ngồi canh ở khách sạn M cả đêm rồi.
Lúc gặp Dương Thịnh ở nhà hàng Trung Hoa, tên đàn ông này trông tiều tụy, quầng thâm mắt dày đặc, râu ria lởm chởm, một bên mắt đỏ ngầu, có vẻ đang bị nóng trong người.
Tên đó khoác chiếc áo dạ ngoài sơ mi, vơ đại khăn quàng cổ quấn lung tung rồi đến, cả người bụi bặm, như thể già đi cả chục tuổi chỉ sau một đêm.
Lúc ngồi xuống, Thịnh Minh Trản nhìn kỹ chiếc khăn quàng cổ của hắn ta.
Phần đuôi khăn thêu một chữ "S" màu vàng.
"Cô Thịnh, chúng ta không thù không oán, tôi nghĩ cô không cần phải làm quá như vậy chứ?"
Thịnh Minh Trản vừa mới ngồi xuống, Dương Thịnh đã vội vàng mở lời.
Câu nói này có chút nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không dám thật sự nổi giận.
Hàm răng như muốn nghiền nát, nhưng vẫn phải cố gắng nặn ra nụ cười.
"Không thù không oán? Hình như trí nhớ của Dương tổng không tốt lắm, nhỉ?"
Thái độ nhàn nhã và kiêu ngạo của Thịnh Minh Trản khiến da đầu Dương Thịnh tê dại.
Lòng Dương Thịnh chửi mười tám ngàn lời rủa, nhưng vẫn mỉm cười.
"Thịnh tổng, sao lại làm vậy chứ... Mấy dự án của Bất động sản Cửu Đằng đều bị Thịnh tổng phá hỏng rồi, mà cũng chẳng được lợi lộc gì nhiều, phải không?"
Thấy Thịnh Minh Trản vẫn nhìn mình một cách nhạt nhẽo, Dương Thịnh chỉ có thể tiếp tục màn độc thoại của mình.
Hắn ta không vòng vo tam quốc nữa, vào thẳng vấn đề chính.
"Tổng giám đốc Thịnh, chẳng phải chỉ muốn trút giận thay cho hai mẹ con Thẩm Đại và Thẩm Nhung sao? Nhưng làm vậy chẳng phải quá tàn nhẫn sao? Làm ăn không ai làm thế cả. Được rồi, tôi tiêu đời rồi, nhưng Thịnh tổng được lợi gì chứ? Dự án của Bất động sản Cửu Đằng liên quan đến biết bao nhiêu người, tất cả đều là những nhân vật có máu mặt ở Trường Nhai. Lần này trở về từ phương xa, chẳng lẽ muốn quay lại Trường Nhai lập nghiệp sao? Đắc tội hết với mọi người rồi, Thịnh tổng có nghĩ tới đường lui cho mình chưa? Nào, dồn mình vào ngõ cụt làm gì chứ?"
"Người vô tội? Ý anh là trong số những kẻ cấu kết với anh lừa gạt mẹ tôi còn có người vô tội sao?"
Thịnh Minh Trản tháo chiếc khuy măng sét vàng hồng, cười khẩy: "Tôi chỉ đang lấy những thủ đoạn hèn hạ của các người để đáp trả lại thôi. Cũng chẳng thấy nhân vật có máu mặt nào cả, chỉ là một lũ sâu bọ không biết xấu hổ."
"Cô..."
Dương Thịnh suýt chửi thề, phổi như muốn nổ tung, nhưng nhịn.
"Tôi biết Dương tổng đã dồn cả nửa đời còn lại vào dự án Bất động sản Cửu Đằng, giống hệt như mẹ tôi đã từng. Dương tổng dùng chiêu này để hại mẹ tôi, tôi chỉ đang đòi lại công bằng cho mẹ thôi."
Thịnh Minh Trản nói tiếp: "Còn việc sẽ có bao nhiêu người chết vì chuyện này, đó là việc Dương tổng cần phải suy nghĩ."
Thời gian qua cô vẫn luôn âm thầm thúc đẩy.
Ngoài việc cố ý kích động Mưu Lê, người cũng đầu tư vào Bất động sản Cửu Đằng, cô không để bất cứ ai biết.
Mọi chuyện thuận lợi đi đến bước đường này.
Nói cách khác, Thịnh Minh Trản đã lấy lại được số tiền mà Dương Thịnh lừa được từ Thẩm Đại, thậm chí còn nhân đôi số tiền đó.
Sắc mặt Dương Thịnh càng nghe càng trắng bệch, trong khi Thịnh Minh Trong mỉm cười.
Cô mới trở về được bao lâu, đã nắm được mạch sống của Trường Nhai.
Khát khao kiểm soát khiến người phụ nữ này thực sự vui vẻ từ tận đáy lòng.
Đến đây, Dương Thịnh đã hiểu ra tất cả.
"Chắc cô cũng mua lại Nhà hát An Chân rồi nhỉ? Thẩm Nhung dám không đến tìm tôi, chắc chắn là đã có chỗ dựa mới, người đó cũng là cô sao?"
Thịnh Minh Trản không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của hắn ta.
Nhưng sự im lặng vào lúc này cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận.
Dương Thịnh tức giận đến mức mắt như muốn phun lửa.
Có lẽ vì đã lừa được Thẩm Đại một khoản lớn, còn trói Thẩm Nhung bên mình, chỉ còn một bước nữa là nuốt trọn, Dương Thịnh có chút đắc ý vênh váo.
Cửu Đằng không chỉ là hy vọng cả đời còn lại của hắn ta, mà còn là tất cả các mối quan hệ hắn ta đã dày công xây dựng trong nhiều năm, tất cả đều đổ vào đó.
Kết quả là bị Thịnh Minh Trản thâu tóm toàn bộ?
Thịnh Minh Trản dùng chính cách của hắn ta để đối phó với hắn ta, đây là muốn lấy mạng hắn ta.
Dương Thịnh run rẩy, tức giận đến mức cười không ra tiếng.
Những vị khách khác trong nhà hàng lặng lẽ nhìn hắn ta với ánh mắt ngạc nhiên.
"Họ Thịnh, cô có gì đáng đắc ý chứ?"
Dương Thịnh cúi người xuống gần cô: "Cô đang sống ở trên lầu này phải không, thuê một chiếc xe, biển số H6411. Nếu cô dám chơi bẩn thì đừng trách tôi không khách khí. Cho dù tôi chết, tôi cũng sẽ kéo cô xuống địa ngục cùng."
Đối mặt với sự hung hãn của Dương Thịnh, Thịnh Minh Trản không hề sợ hãi chút nào.
Kẻ cận thị này nói xong mấy lời đe dọa, còn tháo kính ra, từ từ lau chùi.
"Dương tổng, đây là đe dọa, những trò bỉ ổi đó ông vẫn chưa chán sao? Có muốn tôi dạy ông chơi trò gì mới mẻ không?"
Dương Thịnh nheo mắt.
Hắn ta muốn xem Thịnh Minh Trản còn có thể làm gì để giả vờ huyền bí.
"Dương tổng không có tài cán gì trong việc kiếm tiền, nhưng lại rất giỏi trong việc lạm dụng chức vụ và trốn thuế."
Thịnh Minh Trản đeo lại cặp kính đã được lau sạch sẽ, lười biếng dựa vào lưng ghế, thưởng thức vẻ mặt thay đổi đột ngột của Dương Thịnh vì câu nói của cô.
"Nếu tôi giao nộp tất cả những việc làm sai trái của ông trong 5 năm qua cho cảnh sát..."
"Thịnh Minh Trản!"
Dương Thịnh đập mạnh xuống bàn, nước có ga bị rung lắc đổ ra khắp bàn.
"Cô... câm miệng!"
Thịnh Minh Trản cười lạnh hai tiếng, đứng dậy lấy áo khoác của mình, chuẩn bị rời đi.
"Trước khi làm bất cứ điều gì, Dương tổng nên đánh giá rủi ro đi."
Khi Thịnh Minh Trản sắp đi ngang qua, Dương Thịnh hoàn toàn mất hết tự tin, bất lực hỏi cô: "Cuối cùng... cô muốn tôi làm gì?"
"Biến mất."
Thịnh Minh Trản liếc hắn ta: "Không được xuất hiện trước mặt mẹ con nhà họ Thẩm nữa. Tôi nghĩ chuyện nhỏ này Dương tổng nhất định có thể làm tốt. Nhưng tôi nghĩ, việc tôi có buông tha cho ông hay không cũng không quan trọng, đúng không?"
Dương Thịnh: "..."
Thịnh Minh Trản lấy chiếc khăn quàng cổ của hắn ta treo trên lưng ghế, chậm rãi rời đi.
Dương Thịnh: "?"
Cô ta có phải đã lấy khăn quàng cổ của hắn không?
Thịnh Minh Trản cầm chiếc khăn quàng cổ đi thang máy lên tầng mười lăm, lặng lẽ nhìn chữ "S" trên khăn.
Đây là khăn quàng cổ của Thẩm Nhung.
Chữ cái này đã được Thịnh Minh Trản thêu từng mũi kim mũi chỉ từ nhiều năm trước.
"S", là "S" thuộc về Thịnh Minh Trản, cũng là "S" thuộc về Thẩm Nhung.
Khi đó, Thịnh Minh Trản muốn tặng một món quà chỉ thuộc về Thẩm Nhung, đại diện cho tình cảm độc nhất vô nhị của cô.
Tại sao nó lại ở chỗ Dương Thịnh?
Thịnh Minh Trản tưởng tượng ra một số chuyện, cảm thấy buồn nôn và đau nhói trong lòng.
Đi ngang qua thùng rác, cô định nhét nó vào.
Tay dừng lại một lúc, cuối cùng cô không nỡ.
"Làm phiền giúp tôi giặt khô cái này."
Thịnh Minh Trản đưa khăn quàng cổ cho quản tầng.
Quản tầng: "Vâng."
"Khử trùng, mười lăm lần."
"... Hiểu rồi."
Hai tiếng sau, chiếc khăn quàng cổ trở lại tay Thịnh Minh Trản.
Thịnh Minh Trản xịt nước hoa "Cô bé mồ côi" của mình lên chiếc khăn nhiều lần, đưa lên mũi ngửi, cảm thấy yên tâm hơn.