Phúc Tinh Soi Sáng

Chương 5



Phùng Viên Viên vẹt ra đám lá trước mắt, nhìn về hướng phát ra thanh âm.

Cây này được cô bé lựa chọn kỹ càng, đối diện với hạ lưu suối nước, cũng chính là con đường vào núi.

Lúc này ánh nắng rục rỡ ấm áp, bên cạnh con suối có một đoàn người đang chậm rãi tiến đến.

Dẫn đầu là hai nữ tử, một vị mặc váy áo xanh trông như nha hoàn, còn vị kia...

Ánh mắt Phùng Viên Viên dừng lại trên mặt đối phương, tức khắc không cách gì dời mắt được.

Là mỹ nhân trong mộng!

Qua bao nhiêu ngày, gương mặt mỹ nhân trong mộng có lẽ hơi mơ hồ, nhưng Phùng Viên Viên vẫn nhớ rõ bộ xiêm y mềm mại như mây trên người mỹ nhân, và trâm vàng khảm đá quý được mỹ nhân cài trên đầu.

Chắc chắn là nàng!

Phùng Viên Viên kích động định leo xuống ngay lập tức, nhưng cô bé còn chưa nhúc nhích thì một thị vệ đi sau mỹ nhân đột nhiên lia tia mắt sắc bén về phía cô bé. Ngay sau đó, y vung tay lên, các thị vệ được huấn luyện bài bản lập tức chạy lên bao vây chủ tớ mỹ nhân ở giữa để bảo vệ, đồng loạt giương cung lắp mũi tên nhọn nhắm thẳng vào cô bé!

Phùng Viên Viên cứng người, không dám động đậy.

“Ra đây!”

Trần Kính đưa mắt nhìn Công chúa Hoa Dung, tiến lên phía trước, lạnh giọng quát.

Công chúa Hoa Dung vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, dường như không hề để ý xung quanh có thích khách ẩn núp hay không, thích khách có thể lấy mạng nàng hay không?

Nha hoàn Vi Vân sợ hãi, giang rộng đôi tay bảo hộ chủ tử sau người.

Đội hộ vệ của Trần Kính đều đeo kiếm, Phùng Viên Viên không dám làm trái. Vì sợ hãi nên cô bé mất luôn sự lanh lợi thường ngày, chân tay vụng về trèo xuống.

Chỉ là một cô bé gầy gò yếu ớt, các thị vệ đều thả lỏng.

Trần Kính nghe Công chúa Hoa Dung cười khẽ một tiếng, chắc hẳn cười nhạo vừa rồi y làm như dụng phải đại địch.

Khóe miệng hơi giật, Trần Kính chỉ có thể trút giận lên người Phùng Viên Viên, xụ mặt thẩm vấn: “Vì sao trốn ở chỗ này?”

Phùng Viên Viên cứ nhướng cổ nhìn về phía mỹ nhân được mọi người vây quanh.

“Nhìn cái gì mà nhìn, quỳ xuống!”

Thấy con bé này còn dám bất kính với Công chúa Hoa Dung, giọng điệu Trần Kính càng gắt gỏng.

Phùng Viên Viên nơm nớp lo sợ quỳ xuống, ánh mắt vẫn dính trên người Công chúa Hoa Dung bên kia.

Thật ra Trần Kính có thể thông cảm, Công chúa Hoa Dung được khen là “Mỹ nhân đệ nhất thiên hạ” đâu phải hư danh. Nhớ lúc trước khi triều đình mới đưa Công chúa Hoa Dung đến, Vương gia sửng sốt nhìn không chớp mắt, sau đó đã phân phó hắn làm hộ vệ bên người Công chúa, phụ trách an nguy của Công chúa mỗi khi ra ngoài.

Trừng mắt lườm Phùng Viên Viên một cái, Trần Kính xoay người, cúi đầu báo với Công chúa Hoa Dung: “Bẩm công chúa, chỉ là một đứa con nít bình dân, thuộc hạ sẽ đuổi nó đi.”

Công chúa Hoa Dung không để ý đến hắn, chỉ thản nhiên nhìn về phía Phùng Viên Viên, vẻ mặt và tư thái giống tiên nữ đang nhìn xuống một con kiến.

Phùng Viên Viên bị ánh mắt như vậy làm cho hoảng sợ, lần đầu tiên hoài nghi vụ báo mộng của Phúc Tinh gia.

Dẫu hoài nghi nhưng Phùng Viên Viên vẫn không cách nào rời mắt khỏi người Công chúa Hoa Dung.

Thật sự là quá đẹp, khi nằm mơ, bé còn tưởng thế gian thật sự có tiên nữ.

Mà trong mắt Công chúa Hoa Dung, Phùng Viên Viên tựa bé thỏ con xinh đẹp chạy ra từ núi rừng, có chút ngây thơ, có chút ngốc nghếch.

Nàng xua tay cho thị vệ tản ra, từ từ đến trước mặt Phùng Viên Viên.

Vi Vân theo sát phía sau, Trần Kính cũng canh giữ bên cạnh một tấc không rời.

Phùng Viên Viên ngước lên, ánh mắt trước sau chỉ dành cho một mình Công chúa Hoa Dung.

“Ngươi nhận ra ta à?” Công chúa Hoa Dung lại gần quan sát Phùng Viên Viên, vẻ mặt vẫn lạnh lùng.

Phùng Viên Viên lắc đầu.

Công chúa Hoa Dung: “Vậy sao ngươi nhìn ta như thế?”

Phùng Viên Viên không nghĩ ra được cớ gì, chỉ có thể nói thật: “Tiểu nữ mơ thấy người, cho nên tới nơi này chờ người.”

Công chúa Hoa Dung mỉm cười.

Trông con bé đã ngốc nghếch mà lời nói cũng ngốc nghếch luôn.

Trần Kính cũng cảm thấy buồn cười, quay sang nhìn Công chúa Hoa Dung, ấy nhưng Công chúa chỉ đưa mắt ra hiệu cho thị nữ Vi Vân, xem hắn như kẻ tàng hình.

Công chúa Hoa Dung coi bộ cảm thấy hứng thú với Phùng Viên Viên, nháy mắt cho Vi Vân.

Vi Vân lập tức đi đến lấy đệm gấm cầm trong tay một ma ma, trải lên một tảng đá phẳng.

Công chúa Hoa Dung vén váy ngồi xuống, vẫy Phùng Viên Viên đến gần hỏi: “Ngươi chờ ta làm gì?”

Phùng Viên Viên cúi đầu, hồi hộp nắm chặt cổ tay áo.

Bé ao ước được mỹ nhân thu nhận, nhưng lại không cách nào chủ động mở miệng. Từ nhỏ đến lớn, Phùng Viên Viên chưa từng cầu xin ai.

“Ngươi không cần sợ. Công chúa hỏi cái gì, ngươi cứ trả lời thành thật là được.” Vi Vân dịu dàng trấn an.

Phùng Viên Viên vẫn mím môi.

Vi Vân bất lực.

Công chúa Hoa Dung chú ý tới quần áo Phùng Viên Viên nhăn dúm dó, đột nhiên hỏi: “Ngươi ở chỗ này đợi bao lâu?”

Phùng Viên Viên tính tính, xác định: “Tiểu nữ đã ở trong núi năm đêm, hôm nay là ngày thứ sáu ạ.”

Công chúa Hoa Dung trầm ngâm: “Người nhà ngươi đâu?”

Phùng Viên Viên lí nhí: “Tiểu nữ không có người nhà ạ. Cha mẹ đều qua đời sớm, năm ngoái bà Lý cũng đi rồi, ông Lý muốn bán tiểu nữ vào lầu xanh, tiểu nữ chạy trốn.”

Chỉ ngắn ngủn vài câu đã kể xong cuộc sống bảy năm qua của cô bé.

Công chúa Hoa Dung im lặng thật lâu.

Vi Vân tiếp tục hỏi thăm lai lịch của Phùng Viên Viên, ví dụ tên gọi là gì, lúc trước ở đâu.

Phùng Viên Viên trả lời tuốt tuồn tuột, bao gồm vụ bé giúp Phúc Tinh ở Tử Vân Quan sửa nóc nhà, bao gồm vụ bé mơ hai giấc mộng.

Mai gia đủ thông minh, cảm thấy không cần thiết dò hỏi tới cùng.

Mỹ nhân công chúa không giống Mai gia, nếu không biết rõ lai lịch của bé, làm sao Công chúa dám tin tưởng thu nhận bé?

Vì thế, Phùng Viên Viên không thể nói dối.

Khi cô bé nói xong, thị vệ trưởng Trần Kính và nha hoàn Vi Vân vây quanh Công chúa Hoa Dung đều kinh ngạc.

“Ngươi thật sự mơ thấy Công chúa?” Vi Vân bày ra vẻ mặt khó có thể tin được.

Phùng Viên Viên gật đầu nhìn Công chúa Hoa Dung: “Mỗi câu tiểu nữ nói ra đều là sự thật, Công chúa có thể phái người điều tra ạ.”

Công chúa Hoa Dung chỉ nhìn cô bé một cách nghiền ngẫm.

Trần Kính nhíu mày: “Công chúa, huyện Hà Dương đúng là cách đây trăm dặm, hiện tại thuộc hạ phái người đi tra, ra roi thúc ngựa hai ba canh giờ là có thể trở về.”

Phùng Viên Viên lẳng lặng nghe, không hề có phản ứng chột dạ hay sợ hãi.

Công chúa Hoa Dung thấy vậy bèn bảo Trần Kính: “Không cần tra xét, thật hay giả cũng không quan trọng.”

Trần Kính tạm thời áp xuống nỗi hoài nghi, cung kính hỏi: “Vậy Công chúa chuẩn bị xử trí đứa bé này thế nào ạ?”

Công chúa Hoa Dung: “Không liên quan đến ngươi, ta muốn thưởng ngoạn phong cảnh, ngươi lui ra đi.”

Trần Kính:...

Hắn không dám vi phạm ý muốn của Công chúa, nhắc nhở Vi Vân đề phòng Phùng Viên Viên rồi mang theo đội thị vệ rút lui vào núi rừng nơi Công chúa không nhìn thấy, ẩn thân trong bóng tối để bảo vệ.

Phùng Viên Viên thấp thỏm nhìn vị công chúa trước mặt.

Công chúa Hoa Dung nghiêng đầu, như đang tập trung ngắm nhìn làn nước trong vắt, hồi lâu mới lạnh nhạt hỏi: “Chuyện trong mộng ngươi còn kể cho ai nghe?”

Phùng Viên Viên: “Không ai khác biết ạ, tiểu nữ chỉ kể cho người.”

Công chúa Hoa Dung: “Tốt, chuyện này quá mức lạ lùng, về sau không nên nói với ai khác.”

Phùng Viên Viên ngoan ngoãn gật đầu.

Vi Vân kinh ngạc hỏi: “Công chúa thật sự tin ạ? Nếu là vậy, chẳng phải chứng tỏ đứa nhỏ này được Phúc Tinh gia ưu ái?”

Công chúa Hoa Dung cười khẩy, quét mắt nhìn lên không trung: “Chỉ sửa một chỗ mái dột là có thể được tiên nhân ưu ái? Tiền triều có bao nhiêu Hoàng đế kính Phật lễ Phật, tu bổ miếu thờ đúc tượng vàng, đâu thấy Phật Tổ phù hộ các vị ấy được giang sơn vĩnh cố, thiên thu vạn đại.”

Nói xong, nàng nhìn về phía Phùng Viên Viên, lạnh nhạt kết luận: “Trùng hợp thôi, là con bé có duyên với ta.”

Dẫu không có hai giấc mộng kia, chỉ với thân thế đáng thương của đứa nhỏ này và cơ hội nó có thể đứng trước mặt nàng, Công chúa Hoa Dung sẽ không ném con bé ở nơi rừng hoang núi sâu mặc kệ.

“Ngươi có muốn theo ta về nhà?”

Quan sát Phùng Viên Viên từ đầu tới chân xong rồi, Công chúa Hoa Dung hỏi một câu không mấy thân thiện.

Phùng Viên Viên canh giữ ở đây năm đêm chính là mong nghe được lời này, vội vàng gật đầu: “Muốn ạ!”

Công chúa Hoa Dung nghĩ tới điều gì đó, cười khẩy tự giễu: “Tuy ta là công chúa nhưng cũng sống trong cảnh ‘thân bất do kỷ’, ngươi đi theo ta chưa chắc sẽ có ngày lành.”

Phùng Viên Viên không sợ chút nào, mắt hạnh sáng lấp lánh bảo đảm: “Người yên tâm, tiểu nữ không sợ khổ đâu ạ!”

Mới vừa nói xong, bụng cô bé đột nhiên kêu rột rột.

Vi Vân phì cười.

Công chúa Hoa Dung xua tay, kêu Vi Vân đưa Phùng Viên Viên sang một bên lấy đồ cho ăn.

“Đứa nhỏ này, gặp được Công chúa là phúc của ngươi.”

Nếu chủ tử nguyện ý thu nhận Phùng Viên Viên, Vi Vân cũng mặc kệ mộng mị gì đó, xách một hộp điểm tâm ngồi đối diện Phùng Viên Viên, cười bắt chuyện.

Phùng Viên Viên lén nhìn về phía Công chúa ngồi bên hồ, trong lòng cảm kích Công chúa, đồng thời cũng cảm kích Phúc Tinh gia.

“Nhìn đi, ngươi thích ăn cái nào?”

Phùng Viên Viên cúi đầu nhìn Vi Vân mở hộp đồ ăn bày ra từng khay, tổng cộng ba khay, mỗi khay đều dựng những món bánh đẹp dễ tinh xảo mà bé chưa thấy bao giờ.

Nước miếng ứa ra, nhưng Phùng Viên Viên lại ngượng ngùng không dám động tay.

Vi Vân gắp một miếng bánh nếp nhân táo đưa cho cô bé.

Phùng Viên Viên được bà Lý dạy dỗ rất khá, dù đói vẫn nhớ rõ lễ nghi, ăn một cách nhỏ nhẹ.

Chờ Phùng Viên Viên ăn no, Vi Vân giao hộp đồ ăn cho ma ma đi theo, quay lại ngồi xuống bên cạnh bé lần nữa.

Phùng Viên Viên nhỏ giọng hỏi: “Sao tỷ tỷ không đi hầu hạ Công chúa?”

Vi Vân cười khổ, nhỏ giọng nói: “Công chúa thích yên tĩnh, không thích chúng ta luôn lảng vảng trước mặt người.”

Phùng Viên Viên vội vàng nhớ kỹ điểm này.

Vi Vân ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Ngươi biết phủ Trấn Nam Vương không?”

Phùng Viên Viên lắc đầu.

Bé mới bảy tuổi, từ nhỏ đã được bà Lý nuôi dưỡng, trong trí nhớ đều là những chuyện vụn vặt ở quê nhà. Tiên sinh kể chuyện trong quán trà có diễn tả một ít về vương tôn hậu duệ quý tộc, nhưng chưa bao giờ đề cập đến Trấn Nam Vương.

Trẻ con sao có thể hiểu được, những người kể chuyện đều sợ gặp phải rắc rối, đâu dám đề cập tới những nhân vật hô mưa gọi gió trong triều.

Vi Vân chỉ vào ngọn Thương Sơn xa xa, giảng giải: “Đây là Thương Sơn, vượt qua Thương Sơn là đến thành Ninh Châu.”

“Thành Ninh Châu có một ngôi phủ Trấn Nam Vương, đấy là vương gia khác họ được Thái Tổ đặc phong.”

“Đương nhiệm Trấn Nam Vương họ Chu tên Ôn, cũng là phu quân của Công chúa.”

“Ngươi nhớ kỹ bấy nhiêu là đủ rồi. Sau khi tới vương phủ không nên hỏi thăm lung tung.”

Phùng Viên Viên đồng ý ngay, thấy Vi Vân không có gì khác muốn dặn dò, cô bé thầm lặp đi lặp lại tin tức này trong đầu.

Vi Vân nhìn về phía Công chúa, trong lòng là một mảnh thương tiếc.

Bảy năm trước, quân địch ở Bắc Cương đột nhiên tấn công, hai vương gia khác họ mạnh nhất trong triều nhân cơ hội mưu đồ tạo phản, lão Trấn Nam Vương ở phủ Ninh Châu cũng ngo ngoe rục rịch.

Hoàng Thượng muốn ổn định lão Trấn Nam Vương, đưa ra điều kiện phong phú để lung lạc.

Lão Trấn Nam Vương có tâm mưu phản, nhưng lại không muốn gánh bêu danh phản nghịch, bèn cố ý đề ra một thỉnh cầu mà ông ta cho rằng Hoàng Thượng sẽ không đáp ứng — — Xin Hoàng Thượng giao Công chúa Hoa Dương được sủng ái nhất cho thế tử Chu Ôn làm vợ.

Kết quả, Hoàng Thượng lại đồng ý, phái người đưa Công chúa ngàn dặm xa xôi đến phủ Trấn Nam Vương.

Động thái này đã tạm thời ép buộc lão Trấn Nam Vương không dám tạo phản, cho đến khi tiếc nuối mà chết bệnh, hại Công chúa trở thành đề tài bàn luận trong khắp thiên hạ!