Phúc Vận Lai

Chương 1: Xuống núi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

A Phúc quẹo vào một cái phố

Từ cửa Tây vào thành, một đường nàng đi đều có cảm giác quái dị không nói nên lời.

Trên đường rất ít người, nhất là nữ tử, trừ bỏ hai phụ nhân tuổi cao, nàng chưa nhìn thấy một nữ tử nào. Cho dù là nam nhân, trên mặt cũng lộ ra vẻ khẩn trương sầu lo.

Trên đường vắng vẻ, A Phúc trong lòng bất an, bước chân nhanh hơn.

Kỳ thật khi vào thành nàng đã quá vội vàng, không ngẩng đầu lên nhìn bố cáo dán trên cửa thành một cái. Trong ấn tượng của A Phúc trên bố cáo kia trừ bỏ thúc giục tòng quân, nộp lương thực, truy nã…… Trên cơ bản những việc có thể dán trên đó chưa bao giờ có chuyện tốt.

Trên phố càng thêm quái dị, nhà nhà đều đóng chặt cửa, ngay cả tiếng gà gáy chó sủa cũng không nghe được. Cửa hàng bán dầu ở góc đường cũng đóng cửa, bên cạnh cửa hàng bán dầu này là cửa hàng tạp hoá đã đóng cửa, sau đó là cửa hàng dưa muối, tất cả đều đóng cửa không buôn bán.

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Loại tình hình này A Phúc đã gặp qua một lần, lần đó là khi lão hoàng đế chết các hoàng tử tranh vị, cả một tháng mọi người không dám xuất môn ra đường, từng gia đình giàu có đều bị sụp đổ, phủ để hiển hách vài thập niên đến hơn trăm năm bị kê biên tài sản, cây đổ bầy khỉ tan.

Nhà mình cửa cũng đóng chặt, A Phúc đã hơn một năm không về nhà, nhìn thấy cửa viện quen thuộc, tuy rằng đang khẩn trương bất an, vẫn cảm thấy mũi hơi lên men.

Nàng đi hai bước, nghi hoặc quay đầu.

Ở góc phố có bóng người thoáng qua nhanh chóng biến mất.

Người nọ không phải đang theo dõi nàng chứ?

Nàng dùng sức đập hai cái vào cửa:“Nương, ca ca, mở cửa!”

Cách một hồi lâu, trong phòng mới có người lên tiếng:“Ai?”

“Ca, là ta, A Phúc!”

Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, cửa bỗng nhiên bị mở ra, một bàn tay kéo A Phúc vào trong cửa, rầm một tiếng thật lớn đóng cửa viện lại!

“A Phúc! Ngươi tại sao đã trở về chứ!”

Nhìn thấy muội muội hơn một năm không về nhà, trên mặt ca ca Chu Bình Quý tất cả đều là hoảng loạn, ngạc nhiên ngoài ý muốn, một chút mừng rỡ cũng không có. Hắn đã cao hơn so với lần trước khi A Phúc gặp, bả vai rộng hơn, thoạt nhìn đã có dáng vẻ thanh niên chịu trách nhiệm, người Chu gia vóc dáng cũng không thấp, nhưng A Phúc lại ngoại lệ, ngay cả A Hỉ nhỏ hơn nàng hai tuổi cũng cao hơn nàng nửa cái đầu, nàng vẫn duy trì bộ dáng tròn tròn lùn lùn chưa từng cao hơn chút nào.

“Xảy ra chuyện gì? Vì sao trên đường lại ít người như vậy, ban ngày ban mặt……”

“Ai, đừng nói những cái đó nữa, muội sớm không về trễ không về, cố tình lại về đúng bây giờ làm cái gì? Mau mau, ta đưa muội ra ngoài, muội nhanh chóng về trên núi đi!”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Muội đi cả ngày đường rồi, cho muội ngụm nước uống đã.”

Chu Bình Quý mắt điếc tai ngơ, nóng vội kéo nàng ra ngoài, bỗng nhiên lại dừng lại: “Không được không được, muội đổi y phục đi đã!”

“Ca!”

A Phúc thật sự là trượng nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não*, quay đầu nhìn thấy một phụ nhân mặc bố y màu xanh đứng ở cạnh cửa, mắt sáng lên: “Nương, ca làm sao vậy? A Hỉ đâu?”

(*)Vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì,

Phụ nhân phất phất tay, ngăn cản Chu Bình Quý. Trong tay hắn đang cầm một cái áo khoác ngoài của mình muốn khoác lên người A Phúc.

“Hiện tại đi không ổn, ở cửa thành chỉ cho phép vào không cho phép ra, nó đi vào thì dễ, nhưng ra ngoài sẽ không được. Trước tiên vào nhà đã, đợi đến khi trời tối xem có thể nghĩ được cách gì để ra ngoài hay không.”

Nương nói như vậy, A Phúc cũng nghĩ lại, khi vào thành, thủ vệ binh lính đã quan sát nàng khá lâu, so với bình thường thì cẩn thận hơn nhiều, nhưng lúc đó nàng đói mệt, một lòng vội vã muốn về nhà, cũng không chú ý chuyện đó.

“Nương, rốt cuộc làm sao vậy? A Hỉ đi đâu rồi?” A Phúc có một dự cảm không tốt. Biểu hiện của ca, vẻ mặt của nương, đều giống như lập tức sẽ có tai vạ đến.

Nương của A Phúc mới chỉ có ba mươi tuổi, tóc đen nhánh dày rậm, làn da trắng nõn, mắt hạnh miệng nhỏ, khi còn trẻ chính là mỹ nhân nổi tiếng. Có lẽ A Phúc lại lớn lên giống người cha đã sớm mất hơn, miệng lớn mà mắt nhỏ, dáng người tròn tròn, mặt tròn tròn, trán tròn tròn, ngón tay tròn tròn — A Phúc vô số lần đứng trước gương thì thào tự nói: “Quả thực giống củ cải……”

Cũng may củ cải không có dây tua dài, tóc A Phúc lại giống nương, vừa đen vừa dài lại rất dày, làn da cũng trắng, khi cười rộ lên mắt híp lại nhìn không thấy, cả người nhìn như một cái bánh bao lớn vừa béo tròn vừa trắng noãn……

“Con tại sao lại về chứ……” Nương vẻ mặt sầu lo: “Chẳng lẽ con ở trên núi không nghe nói chuyện tuyển tú sao?”

Tuyển tú?

Tuyển tú, biết — chính là việc làm mà mọi hoàng đế vẫn công khai làm, cường thu nữ tử đàng hoàng vào hậu cung, lớn lên tốt thì phải làm tiểu lão bà, lớn không tốt lắm thì làm trâu làm ngựa…… Trách không được mọi nhà trên phố đều hoảng sợ, giống như gặp cường đạo. Đó không phải là cường đạo sao? Hoàng đế chính là cường đạo lớn nhất bây giờ, cướp ngươi ngươi còn không có chỗ nào để kêu oan.

A Phúc ngơ ngác lắc đầu: “Không nghe nói……”

“Vậy con tại sao lại về đúng lúc này chứ!”

A Phúc bỗng nhiên nhảy dựng lên: “A Hỉ đâu? A Hỉ có phải đã bị bắt đi rồi chứ!”

“Nhỏ giọng chút!” Ca ca xông lên che miệng của nàng: “Muội muốn để cho mọi người nghe thấy biết muội đã về nhà sao?”

Nương lắc đầu, trên mặt lộ ra bộ dáng hơi áy náy:“A Hỉ đã lập gia đình, chính là tối hôm qua đã xuất giá.”

Lập, lập gia đình!

A Phúc há hốc miệng, đừng nói nhét một quả trứng gà, dù nhét một quả trứng ngỗng cũng vừa.

A Hỉ mới mười ba thôi, trong ấn tượng của A Phúc tiểu muội muội này vẫn là đứa nhỏ béo đô đô thích ngậm ngón tay, náo loạn bẻ cành hoa trên đầu tường nhà bên, kết quả bị gai hoa đâm trúng một đường khóc chạy về nhà!

“Lần này ngay cả tiểu cô nương mười tuổi cũng……” Nương lắc đầu: “Muội muội của con đã mười ba, đương nhiên càng trốn không nổi, đành phải vội vàng gả nó đi.”

Nương vừa nói, vừa gạt lệ. A Phúc tự động tự giác đưa khăn tay để bà lau mặt, nhất thời quên bản thân đang vừa đói vừa khát mệt mỏi, từ sáng sớm đã lên đường xuống núi, đi cả ngày mới về đến nhà.

“Gả vội vàng như vậy, người quan phủ không đến gây phiền toái sao?” A Phúc mơ hồ biết trong lúc tuyển tú không cho phép nữ tử vội vã đính hôn lập gia đình.

“Đã đút tiền cho Lý chính và sai dịch rồi, nói là đã sớm định thân, thế mới giúp A Hỉ tránh thoát một kiếp……” Giọng nương rất thấp, mặt cũng quay sang một bên.

Đã sớm định thân? Nhưng Lý chính ở vùng này của bọn họ cũng không phải người tốt gì, không dễ nói chuyện như thế. Lại nói, người xung quanh cũng đều biết, không thể gạt người được……

A Phúc bỗng nhiên nhớ tới đến: “A Hỉ gả cho ai?”

Nương và Bình Quý ca đều đưa mắt nhìn đối phương, ca quay đầu sang hướng khác, nương A Phúc không dám nhìn biểu tình của A Phúc: “Chính là…… Lưu gia!”

A Phúc cảm giác giống như bị đánh một gậy vào đầu: “Lưu gia? Lưu gia nào?”

Sẽ không là…… nhà đã đính hôn với A Phúc, nhà của Lưu Dục Thư chứ?

Đó là hôn nhân mà khi cha còn sống đã đính hôn cho A Phúc và Lưu gia, trước kia A Phúc vẫn thường đến Lưu gia chơi, nhà Lưu gia lớn hơn Chu gia, còn có nô tì và sai vặt, Lưu Dục Thư từ khi còn nhỏ đã bày bộ dạng người lớn, nói chuyện nề nếp, trên đầu buộc khăn thư sinh, khi gọi nàng luôn mang cả tên cả họ ra gọi “Chu Bình Phúc Chu Bình Phúc”, sau đó bị nương hắn giáo huấn, mới sửa miệng gọi:“Bình Phúc muội muội.”

(*) khăn thư sinh

d0008400_4c8d63d94be33

“Lưu Dục Thư?”

A Phúc thì thào phun ra ba chữ này, nhìn nương, nương bày vẻ chột dạ.

Lại nhìn ca ca, ca ca xấu hổ.

Nương khó khăn nói:“A Phúc, chuyện này có lỗi với con, nhưng lửa cháy đến nơi, nếu không như vậy làm, thật sự là…… Đành phải để A Hỉ lấy tên của con gả cho……”

A Phúc ngây ngốc đứng một lúc lâu, chậm rãi thở hắt ra, ngồi xuống, cảm thấy trên người một chút sực lực cũng không còn.

“Như vậy a……”

A Phúc vẫn nghĩ nửa đời sau sẽ làm phụ nhân của Lưu gia, cùng Lưu Dục Thư hơi ngờ nghệch, nhưng tâm địa tốt kia sống cùng nhau cả đời…… Lần cuối A Phúc thấy hắn, hắn đã thực sự trưởng thành, ân, ngọc thụ lâm phong tuy rằng còn chưa đến, nhưng sau mười năm đọc sách, phong độ của người trí thức đã có mười phần.

A Hỉ gả cho hắn, hẳn sẽ thực hạnh phúc đi? Nương của Lưu Dục Thư tốt lắm, bà nội cũng tốt, cha hắn hơi nghiêm khắc, lúc trước đã từng làm quan, nhưng đối xử với con cái rất khoan dung. Lưu Dục Thư là con trai độc nhất, có một tỷ tỷ đã gả ra ngoài, là nhà chồng tốt đốt đèn cũng khó tìm được.

“Kia cũng…… Không còn cách nào.” Ngón tay A Phúc gắt gao nắm chặt lại: “Ai bảo gặp phải chuyện này chứ, tiến cung không biết mười năm hai mươi năm mới có thể ra ngoài, không thể để cho A Hỉ bị bắt đi……”

Nếu, lúc ấy đi lên núi là A Hỉ, kia hiện tại……

Kỳ thật vốn người lên núi, hẳn là A Hỉ.

Nhà bọn họ từ khi cha qua đời, ngày càng sa sút, cửa hàng dưa muối chỉ đủ sống tạm, cố tình nương lại bị bệnh, Dương bà bà trên phố đã nói, có một đạo cô, ở trên núi thanh tu, muốn tìm một tiểu nha đầu làm việc, vốn nhìn trúng A Hỉ, nhưng nương nói A Hỉ còn nhỏ, cuối cùng, đi là A Phúc.

Từ nhỏ đến lớn đều là như vậy, có chuyện tốt, vĩnh viễn đến phiên A Hỉ, khi gặp chuyện xấu, luôn để mình thế thân nàng.

A Phúc thật sự hoài nghi, mình cùng A Hỉ, rốt cuộc ai mới là do mẫu thân sinh? Chẳng lẽ mình không phải thân sinh sao?

Nương lau nước mắt, lại hỏi: “Con làm sao lại xuống núi vào lúc này?”

A Phúc ngơ ngác nói: “Sư phó của ta không thấy nữa, đã muốn gần một tháng, người đưa gạo đưa củi cũng không đến, con từ đêm qua vẫn chưa ăn cái gì……”

“Không thấy?”

“Ân.”

Nói là sư phó, kỳ thật chính là chủ nhà, A Phúc trên danh nghĩa là đồ đệ, nhưng trên thực tế chính là nô tì. Vị đạo cô này tuổi không lớn, A Phúc chỉ biết tục gia của nàng họ Vương. Trước đó nàng chỉ giao phó một tiếng muốn xuống núi, cũng không bảo A Phúc đi theo, rồi lên một chiếc xe trâu rời đi. Lần đi này lại không thấy trở về, người hàng tháng đưa gạo và củi không biết tại sao cũng không đến đây, đã chặt đứt lương thực, A Phúc thu dọn lại phòng ở, khóa cửa, trước về nhà rồi tính. Nhưng là không nghĩ tới…… Một lần về này, lại gặp tình trạng như vậy.

“Bình Quý a, con mang theo tiền, A Phúc không thể ở lại trong nhà……”

Lời của nàng bị đánh gãy.

Cửa bị đập rầm rầm, có người ở bên ngoài thét to:“Mở cửa nhanh! Mau mau mở cửa!”

Còn có người đang nói:“Đúng vậy, thấy nữ nhi nhà đó. Không phải là người đã gả hôm qua, là một đứa khác!”

Nương và ca ca sắc mặt lập tức thay đổi, A Phúc lại trì độn một ít, suy nghĩ cẩn thận mởi hiểu người ngoài cửa đang nói cái gì, bọn họ tới làm cái gì.

——