Phúc Vận Lai

Chương 11: Điện Thái Bình (thượng)



Chờ Tam công chúa thay quần áo trở về, bữa tiệc lại một lần nữa náo nhiệt, nhưng thời cơ tốt của Lã mỹ nhân đã qua đi, khúc ca bị đánh gãy không thể giúp nàng đả động Thái hậu, lại làm cho mọi mỹ nhân cùng đi ngắm hoa có một tâm lí cùng chung mối thù với nàng đợi đến khi Tam công chúa đề nghị ngồi không không thú vị, truyền lệnh tửu, các mỹ nhân mặc kệ là thật sự cao hứng hay giả cao hứng, đều cởi mở hơn lúc vừa tới, chẳng còn câu thúc, có hai người xướng khúc, cũng có người ngay tại chỗ làm thơ, còn có vài người kể chuyện tiếu lâm, thậm chí còn có một người khiêu vũ, người kia dáng người thon thả, khởi vũ trong hoa trước gió, ý thái động lòng người, thướt tha nhiều vẻ. Lã mỹ nhân chỉ nói một chuyện cười quy củ, dùng xong cơm trưa, trời càng nóng, Thái hậu cũng mệt mỏi, mới tan tiệc.

A Phúc một đêm không ngủ. Một nửa là vì Hạnh Nhi tuy rằng nhờ lời nói của Tam công chúa mà thoát đại nạn, nhưng vẫn đang bị Hàn phu nhân phạt quỳ cả buổi, đến muộn thì hai đầu gối sưng đỏ không chịu nổi, người cũng không đứng lên nổi. A Phúc lấy nước đắp cho nàng, Hạnh Nhi hai mắt sưng đỏ, trước mặt người khác không dám khóc, trở về trong phòng nước mắt như hạt châu đứt dây rơi rào rào không ngừng.

“A Phúc tỷ, ta thật sự không chạm vào bầu rượu kia……”

A Phúc thở dài, hiện tại trong lòng rất loạn cũng không biết khuyên nhủ như thế nào.

Lúc ấy người gần bầu rượu nhất có ba người, Tam công chúa, Cố Hoàng tử, còn có Hạnh Nhi. Nếu không phải Hạnh Nhi, thì chắc chắn là do hai người kia làm đổ. Nhưng hai người kia —

Nếu lúc ấy bầu rượu không đổ, có thể nghe được mấy câu tiếp theo mà Lã mỹ nhân định hát đi?

Bình rượu kia đổ thật sự rất không đúng lúc.

Hạnh Nhi hôm nay đã muốn mệt chết, bị kinh hách, lại quỳ cả buổi, uống xong bát canh đậu xanh giải nhiệt mà A Phúc nhờ Lục Doanh giữ lại, liền nặng nề ngủ, A Phúc cũng mệt, nhưng nàng ngủ không được, ở trên giường lăn qua lộn lại, chỉ cảm thấy mồ hôi trên người toát ra không ngừng, miệng khô lưỡi khô, trong đầu thực loạn, lại cái gì cũng không nghĩ được.

A Phúc đứng lên rót nước uống, Hạnh Nhi nghe được tiếng vang, mơ mơ hồ hồ lên tiếng: “A Phúc tỷ, ta cũng muốn uống.”

A Phúc uống mấy ngụm, lại lấy cái bát đổ thêm nước đưa cho Hạnh Nhi.

Hạnh Nhi uống quá nhanh thiếu chút nữa sặc, buông bát bỗng nhiên không đầu không đuôi nói một câu: “Kỳ thật là lấy ta làm ngụy trang, ta biết là ai làm đổ bình!”

A Phúc sửng sốt, quay đầu: “Hả?”

“Khẳng định là kia mù……” Hạnh Nhi nuốt xuống chữ kia, lại sửa miệng nói: “Cố Hoàng tử kia làm đổ.”

“Là hắn?” A Phúc buồn bực, vị Cố Hoàng tử kia thoạt nhìn lãnh đạm không quan tâm đến cái gì, chuyện làm đổ bình rượu này không có khả năng là do hắn làm đi?

Hạnh Nhi ngẩng đầu, đầu tiên là nghi hoặc, sau đó giật mình: “Đúng rồi, A Phúc tỷ không biết. Hôm nay người trong trà phòng đã nói cho ta biết, Cố Hoàng tử không nhìn thấy.”

Không nhìn thấy?

A Phúc bản năng phản bác:“Không có khả năng!”

“Việc này mọi người trong cung đều biết ……” Hạnh Nhi ngáp một lần nữa rồi nằm xuống: “Bất quá Lục Doanh tỷ tỷ các nàng không nói, tỷ tỷ ngươi lại hay hỏi chuyện người khác, cho nên không biết. Năm đó hoàng hậu sinh hạ Cố Hoàng tử thì qua đời, qua rất lâu mới có người phát hiện mắt Cố Hoàng tử nhìn không thấy thứ gì ……”

A Phúc cảm thấy hôm nay rất ngoài ý muốn, từng chuyện xuất hiện.

Cặp mắt xinh đẹp kia, dĩ nhiên là nhìn không thấy gì sao?

Một chút cũng không nhìn ra……

Lực chú ý của A Phúc từ ca khúc mà Lã mỹ nhân hát chuyển sang người vị Cố Hoàng tử này.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, bên người hắn vẫn luôn có người, lúc đến có cung nữ và Vi Tố bên người, Tam công chúa và hắn cùng nhau nhập tòa …… Đúng rồi, hắn không thấy Thái hậu ở hướng nào, sao có thể hành lễ? Là người bên cạnh nhắc nhở hắn, đúng rồi, Thái hậu đã lên tiếng đón hắn trước.

Tâm tình A Phúc dần dần lắng đọng lại.

Sinh ra vốn không thể nhìn thấy ánh sáng sao?

A Phúc cảm thấy có hơi chua xót trong lòng.

Ở trong cảm nhận của hắn, thế giới này có bộ dạng như thế nào?

Một mảnh hắc ám, hoặc âm thanh xa gần ….. Có lẽ, không phải sợ hãi khao khát ánh sáng mà là cô tịch đi?

Ở mặt ngoài Thái hậu sủng ái hắn, Tam công chúa và hắn dường như cũng có một bộ dáng tỷ đệ tình thâm — nhưng trên thực tế, tất cả mọi người đều thầm gọi hắn là hoàng tử mù đi?

Thế giới của hắn, người bên ngoài không thể đi vào.

Mà thế giới của người khác, hắn cũng không đi vào được.

A Phúc nhắm mắt lại.

Tối đen…… Một mảnh tối đen.

Thế giới xung quanh giống như chỉ còn lại mỗi mình, thoáng cảm thấy một chút suy nghĩ hư vô yếu ớt.

Từ nơi nào đến? Lại muốn đi tới nơi nào? Vì sao lại tồn tại cho nơi đây?

Thế giới này cùng thế giới mình biết, là cùng một cái sao? Lại hoặc là, Lã mỹ nhân và mình, có phải có lai lịch giống nhau không?

A Phúc ở trong bóng tối đau khổ suy tư, sau đó hoảng hốt, nàng nhìn thấy một khắc bản thân rơi xuống từ chỗ cao kia, phía dưới có lực kéo rất lớn không thể kháng cự, trong nháy mắt rơi xuống đất, thân thể và ý chí cùng nhau vỡ vụn, sau đó thế giới giống như mất điện, trong nháy mắt tối đen.

Thân thể A Phúc run rẩy tỉnh lại, trên mặt ẩm ướt, mắt vừa chua xót lại nóng.

Nàng kéo khăn tay bên gối lau mắt.

Thật lâu rồi không mơ thấy ác mộng này.

Khi mới sinh ra, biết chính mình lại có một lần sinh mệnh nữa, nhưng khi còn ở trong thân thể một đứa trẻ, lại không hề thấy vui sướng và chờ mong. Ngược lại một lần lại một lần nhớ lại khoảnh khắc lúc tử vong.

Mới trước đây A Phúc không thích khóc, cũng không thích vận động — A Phúc sau lại nhớ đến, luôn cảm thấy, có lẽ mẫu thân và nàng không thân mật, cũng có một phần do chính mình.

Chính mình không giống một nữ nhi.

Như A Hỉ, như Tam công chúa nhìn thấy ngày hôm qua đều biết làm nũng, còn nàng thì không, thái độ của nàng với mẫu thân Chu gia, không giống các nàng.

Tục ngữ nói, đứa nhỏ có khóc mới có đường ăn, những lời này, rất có đạo lý.

Trời còn chưa sáng, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, trong trẻo nhưng lạnh lùng ánh sáng loang lổ chiếu xuống đất. A Phúc nhìn này ánh sáng thanh lãnh kia ngẩn người.

Chuyện hôm nay gặp được, thật sự quá nhiều, cũng quá khắc sâu.

Ở trên giường bên cạnh Hạnh Nhi nhẹ giọng rên rỉ, đại khái chân rất đau. A Phúc cẩn thận ngẫm lại, trong vườn hoa, có cái gì có thể giúp giảm sưng hay không, ngày mai lấy một chút cho Hạnh Nhi — lại nói tiếp, A Phúc cảm thấy Hạnh Nhi lần này thật sự có điểm không may, nàng vẫn nói như vậy, đại khái bình rượu kia thật sự không phải do nàng chạm đổ.

Nếu chính mình không bị Lục Doanh tỷ gọi đi hỗ trợ, như vậy trách nhiệm làm đổ bình rượu kia, có lẽ sẽ do mình gánh chịu……

Không phải nói hưng tai nhạc họa*, bất quá A Phúc thật sự cảm thấy mình vẫn luôn không gặp may, gặp được chuyện xấu trốn không thoát gặp được chuyện tốt không đến lượt mình, có lẽ vận khí so với trước kia, đã tốt hơn một chút rồi.

(*) vui mừng khi người khác gặp họa

Đúng lúc đang có suy nghĩ này trong đầu, Hạnh Nhi lại nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, A Phúc vừa có chút tâm tình tốt, lại trầm xuống.

A Phúc xuống giường đi qua xem, Hạnh Nhi hai tay gắt gao ôm chặt người, chăn không đắp kín, chân co lại, cả người cuộn lại, là tư thế khi không có cảm giác an toàn.

A Phúc định đắp chăn lại cho nàng, nhưng vừa đưa tay thì đã biết hỏng rồi.

Hạnh Nhi bắt đầu sốt cao.

Phỏng chừng vừa rồi hừ hừ là do bị nóng khó chịu, nhưng A Phúc còn nghĩ là do đầu gối đau cho nên trong mộng hừ hai tiếng.

Nàng vội vàng tìm kiếm trong phòng, Lục Doanh đã cho nàng hai viên thuốc, chữa trúng gió cảm nóng, càng vội càng rối ren, thật vất vả mới tìm được, rót nước cho Hạnh Nhi uống thuốc. Hạnh Nhi nóng đến mơ hồ, A Phúc rót nước, cởi y phục lau người cho nàng, ép buộc nửa đêm, có lẽ thuốc kia thật sự hữu hiệu, cũng có lẽ do A Phúc chăm sóc lau người cẩn thận có tác dụng, đến hừng đông Hạnh Nhi đã bớt nóng. Áy náy cảm ơn A Phúc, nhưng nàng căn bản không đứng dậy nổi, thử một chút, ngay cả động cũng không thể động một chút.

“Không có việc gì, ngươi nằm đi, hôm nay cũng chỉ phải dọn dẹp một chút thôi, chỗ Lục Doanh tỷ ta sẽ đi nói một tiếng.”

Khi A Phúc nói với Lục Doanh cũng chưa nói Hạnh Nhi phát sốt, chỉ nói ngày hôm qua quỳ, chân bị thương. Lục Doanh gật gật đầu: “Nàng vận khí cũng tốt, vậy ngươi hôm nay sẽ vất vả hơn một chút.”

A Phúc gật đầu.

Hạnh Nhi như vậy coi như vận khí tốt?

Có lẽ đi, nếu Tam công chúa không nói câu nói kia, đại khái Hạnh Nhi hiện tại đã không phải chỉ nằm trên giường dưỡng bệnh —

Kết quả hôm nay việc lại rất nhiều!

Cũng là, ngày hôm qua có người tới chơi, tự nhiên phải dọn nhiều nơi. Tàn hoa lá héo phải cắt, hoa cỏ bị giẫm lên cũng phải sử, đất bị giẫm chặt xuống phải xới tơi lên…… Chỗ Diêu nội quan nhân thủ không đủ, Lưu Nhuận và A Phúc làm xong việc bên phía tây lại đến phía đông hỗ trợ.

Đang vội vàng, bỗng nhiên cửa viện có người gõ hai cái, lại ra mấy thủ thế, Lưu Nhuận kéo A Phúc một phen, tất cả mọi người đang làm việc lập tức đều thối lui đến cạnh tường, sau đó quỳ xuống.

Tiếng bước chân vang lên, có người đã đi tới.

Người nọ đi lướt qua trước mặt A Phúc, cho nên A Phúc nhìn thấy một góc áo choàng màu đen.

Màu đen vi quý — A Phúc còn nhìn thấy mũi giày lộ ra khi cất bước, bên trên thêu mây, trên giày có chỉ thêu màu vàng, vì quá nhanh nên không thấy rõ hoa văn, chỉ cảm thấy ánh đen vàng giao nhau khắc sâu trong ánh mắt, muốn xóa cũng không được.

Đi giày như vậy chỉ có hoàng đế.

Lại nói tiếp A Phúc tiến cung lâu như vậy, đây là lần đầu gặp hoàng đế. Cải chính, là gặp, không nhìn thấy, nhìn giày không thể tính là gặp đi?

Chờ hoàng đế đi vào Đông Lai các nơi Thái hậu vẫn thường ở, A Phúc các nàng mới được ám chỉ lui xuống.

Cũng may việc đã làm gần xong, làm việc liên tục đến trưa còn không có thời gian ăn cơm, A Phúc bụng trống trơn, lại nghĩ Hạnh Nhi không biết có cái gì ăn hay chưa, trong lòng không khỏi có chút vướng bận.