Phúc Vận Lai

Chương 13: Thái Bình điện (hạ)



A Phúc các nàng đi vào cửa tuy rằng không nên ngẩng đầu, nhưng A Phúc vẫn liếc mắt nhanh đánh giá một cái.

Đại khái mới từ bên ngoài nóng bức đi vào trong phòng, ấn tượng đầu tiên của A Phúc với nơi này chính là chợt bao quanh toàn thân cảm giác mát mẻ.

Sau đó A Phúc cũng không có gan nhìn lén nữa, bốn cung nữ bốn nội thị cùng nhau quỳ xuống: “Bái kiến Cố Hoàng tử.”

Không nghe thấy Cố Hoàng tử lên tiếng, vẫn là vị Dương phu nhân kia nói: “Các ngươi đều do Thái hậu dạy dỗ, quy củ tự nhiên không cần ta nhiều lời. Ta cũng tin tưởng các ngươi đều là nhân tài đắc lực được đưa đến Thái Bình điện làm việc — về sau trong lòng muốn nói cái gì, muốn làm cái gì cũng đừng làm bẩn Đức Phúc cung.”

Dương phu nhân này thật là lợi hại. A Phúc không ngẩng đầu, tiến cung mấy ngày nay thật sự tiến bộ không ít, điều làm nhiều nhất từ khi tiến cung đến nay là quỳ, đều quỳ ra kén rồi.

Lời này tuyệt không khoa trương, đầu gối vì quỳ xướt da sưng đỏ, chỗ da đó lại vảy kết, sau đó rơi lại sưng đỏ — cứ như thế, kén sinh ra rất nhanh.

Thân thể luôn thích ứng hoàn cảnh nhanh hơn đầu óc.

Dương phu nhân nói những lời này, lập tức xoá sạch những suy nghĩ may mắn vừa rồi trong lòng A Phúc. Nói như thế nào, các nàng đều từ chỗ Thái hậu đến, tục ngữ nói đánh chó phải ngó mặt chủ, Thái Bình điện không thể đem những nhân tài đắc lực mà Thái hậu cố ý ban cho cháu trai sai sử đi làm mấy việc như rửa bồn cầu xúc đất bê đá được, đánh chó cũng phải xem chủ nhân đúng không? Nhưng Dương phu nhân nói như vậy, tựa hồ bọn họ nếu làm sai hay có điểm chậm trễ nào, đó không chỉ là bất kính với Cố Hoàng tử, quả thực còn bôi đen lên mặt Thái hậu —

Dương phu nhân để bọn họ từng người xưng tên ra, giọng A Phúc vẫn vững vàng, không cao không thấp nói.

A Phúc thính tai, nghe được tiếng lật sách rất nhỏ.

Hắn vẫn còn đọc sách?

Dương phu nhân lại mở miệng nói chuyện, A Phúc vội vàng định thần lắng nghe.

Vị Dương phu nhân này rõ ràng không giống Liễu phu nhân Hàn phu nhân, về sau chỉ sợ không dễ dàng.

Không phải nói Liễu phu nhân Hàn phu nhân không lợi hại, những người có thể ở trong hậu cung hỗn tạp leo lên đến chức quản sự phu nhân đều không có một ai là quả hồng mềm. Nhưng Đức Phúc cung là địa bàn của Thái hậu, là nơi trong núi có con hổ, đương nhiên không có thể xưng vương. Nhưng Thái Bình điện không giống, chỉ có một Cố Hoàng tử, còn mắt không tiện. Vị Dương phu nhân giống vậy trấn sơn thái tuế, tự nhiên sẽ không mặc cho người khác hồ lộng.

Quả nhiên, cuối cùng bọn họ ngay cả Tử Mân ở bên trong tổng cộng tám người, một người cũng không gặp may. Tử Mân là cung nữ đắc lực bên người Thái hậu, đến nơi này chỉ có thể chú ý y phục của Cố Hoàng tử, những chuyện khác cũng không thể nhúng tay. Dương phu nhân còn ra vẻ nói lời thấm thía nói nàng dụng tâm làm cho tốt.

Phòng ở của các nàng cũng không như ở Đức Phúc cung, phòng nhỏ lại hẹp, cửa sổ nhỏ, Hạnh Nhi khi vào phòng thì mắt choáng váng, sau đó sờ sờ chăn đệm tựa hồ có thể nặn ra nướ kia, nhìn về phía A Phúc bày mặt khóc tang:“A Phúc tỷ……”

A Phúc không biết vì sao bỗng nhiên muốn cười: “Nhìn ngươi xem, đã nói muốn cùng đến đây, hối hận rồi đi? Hiện tại đã không thể quay về rồi.”

Hạnh Nhi vung bọc y phục: “Ai hối hận!”

“Không hối hận là được.”

Nói thật ra, trong lòng A Phúc có điểm không yên tâm.

Đức Phúc cung cái gì cũng tốt nhất, còn có Lục Doanh che chở, chiếu cố các nàng cẩn thận. Nhưng đến đây, hai mắt tối một chút, Tử Mân xem ra cũng không thể trông cậy được rồi, vẫn phải dựa vào chính mình thôi.

Sáng sớm hôm sau hai người bị sai đi lau sạch thiên điện (phòng chếch) phía đông, dọn từ trong ra ngoài, hai tiểu nha đầu mệt đến nỗi thắt lưng đều thẳng không nổi.

A Phúc thấy nói đây là ra oai phủ đầu, cho nên cắn chặt răng, tình nguyện mệt một chút, cố gắng xông qua một cửa. Hạnh Nhi cũng biết cho dù khổ có khóc sướt mướt cũng vô dụng. Nói sau, các nàng ở Thái Bình điện nơi này cũng không tính là khổ sai.

Hạnh Nhi chính mình đã nói: “Có người bị đưa đến hạ tam môn, người ta có thể chịu, chúng ta cũng có thể chịu. Cho dù ta ở lại Đức Phúc cung, chỉ có một mình ta, kia cũng không tốt bằng ở đây.”

Hạ tam môn chính là khổ dịch cục, nơi có những công việc bẩn nhất mệt nhất, cung nhân thô kệch hay phạm lỗi sẽ bị đưa tới đó — chỉ nghe nói có đi, chưa từng nghe nói có một người nào trở về.

Kỳ thật, A Phúc nghĩ, ở Thái Bình điện, cũng không phải quá tệ.

Thái Bình điện, là thật xứng đáng cái tên, thực thái bình.

Vài ngày tiếp theo, A Phúc cũng nhìn ra không ít chuyện. Cố Hoàng tử cả ngày ngay cả cửa cũng rất ít ra, Thái Bình điện cũng không có khách nhân nào. Ngày thật thái bình, ban ngày cũng im lặng giống như buổi tối.

Nếu mắt của Cố Hoàng tử không phải……

Đương nhiên, A Phúc biết, loại chuyện này không có nếu.

Hạnh Nhi sờ sờ mặt: “Ta đen đi?”

Nói thật, là đen. Bất quá A Phúc nói: “So với ta vẫn trắng hơn, không đen đâu.”

“Vậy khẳng định gầy.”

“Dường như……” A Phúc thực không thấy nàng gầy đi.

Câu sau đó không nói tiếp, dường như béo hay là gầy? Cái hoàn toàn có thể cho Hạnh Nhi tự mình phát huy trí tưởng tượng.

Hạnh Nhi cắn một ngụm bánh, nói nhỏ với A Phúc: “Tử Mân tỷ sáng sớm hôm nay bị Dương phu nhân giáo huấn.”

“Ngươi nghe thấy được?”

“Ta không phải cố ý nghe …… Chỉ vừa vặn nghe được hai câu thôi.”

A Phúc dựa đầu vào nàng: “Vì sao?”

“Trách nàng chuẩn bị huân hương quá nồng.” Hạnh Nhi nói: “Dương phu nhân nói nói…… Ta có một nửa nghe không rõ, bất quá ta biết nhất định là rất lợi hại.”

“Dương phu nhân đã từng đọc sách.”

Hạnh Nhi nhỏ giọng nói: “Thoạt nhìn gầy như vậy, nhưng khi lên giọng giáo huấn người đều rất lớn.”

Ân…… A Phúc có thể lý giải, Dương phu nhân giáo huấn người khi thì nhẹ nhàng khi thì tức giận không phải giống nhau. Bình thường tượng đầu gỗ, khi muốn giáo huấn người, thì phải là đổ dầu hỏa vào đầu gỗ……

Cũng đúng, A Phúc nghĩ, cũng hiểu được. Đời này cũng không lập gia đình, tuổi nàng cũng không nhỏ, qua vài năm không biết còn được mấy hôm, không thừa dịp lúc này dạy bảo người, tương lai muốn dạy cũng dạy không nổi.

“A Phúc tỷ, ta cảm thấy, qua vài năm nữa, chúng ta nếu không ra cung, ở lại trong cung làm phu nhân, cũng rất tốt a.”

A Phúc ngoài ý muốn quay đầu nhìn nàng: “Vì sao?” Hạnh Nhi không phải vẫn luôn mong muốn xuất cung sao?

“Ai, ta cũng nói không rõ, ngươi có cảm thấy, làm phu nhân, rất không tệ.”

A Phúc nhìn kĩ nàng, lại cắn một ngụm bánh: “Ngươi nha, lại dài đầu rồi, sau này nói sau.”

“Lại dài đầu?” Hạnh Nhi nói: “Ngươi là nói ta ngốc đi? Ta có thể học, lần trước không phải nghe người ta nói sao, có cái gì, sự định thành tới?”

Nếu có chí nhất định sẽ thành.

A Phúc cắn bánh cười.

Thôi, có cái hi vọng cũng tốt.

A Phúc làm việc vẫn cố sức như trước kia, bất quá trong lòng ẩn ẩn cũng có hi vọng.

Nàng không giống Hạnh Nhi. Không thể nói rõ đến điều gì quá xa xôi.

Có lẽ Hạnh Nhi hi vọng xa xôi, của nàng thì gần.

Không không, hi vọng của Hạnh Nhi có thể đạt được, của nàng…… Chỉ sợ không thể.

Giữa trưa khi quý nhân nghỉ ngơi, các nàng cũng không có cái phúc khí được ngủ kia. Nhận làm gì đó không đến các nàng, đi tặng đồ không đến lượt, chỉ có thể làm châm tuyến. Có một số là do đại cung nữ sai khiến, còn các nàng tự mình làm. Vá tất, đế giày bị mòn, tìm chút vải vụn đến, lại tìm chút tương hồ, định làm giày, đánh phải làm đế giày. Đây là tay nghề, Hạnh Nhi không làm được, A Phúc lại làm rất tốt, ở nhà nương không rảnh, giày của A Hỉ và nàng đều là nàng làm.

A Hỉ…… Không biết hiện tại thế nào. Lưu gia đối xử với nàng tốt chứ? Lưu Dục Thư đối xử với nàng cũng tốt đi?

“A Phúc tỷ, ngươi thật sự là mọi thứ cầm được cũng buông được a.”

A Phúc cười cười, bỗng nhiên nhớ tới việc gì, ngẩng đầu nói: “Ngươi không làm được thêm chuyện cho ta, ta có thể giúp ngươi làm giày, cũng sẽ không giúp ngươi giúp người khác đâu!”

Lời này có điểm khó đọc, bất quá Hạnh Nhi cười theo nói: “Đương nhiên sẽ không a.”

Trên giày có thể thêu mấy thứ, nhưng lúc này ngón tay A Phúc run run, cắt chỉ đi, tú hoa châm tuyệt đối không cầm nổi.

Buổi sáng làm việc hơi nhiều.

Giày mới làm xong, Hạnh Nhi liền nhanh chóng đi thử, ở trong phòng bước vài bước.

“Thế nào? Lớn nhỏ vừa không?”

“!” Hạnh Nhi dùng sức giẫm hai hạ, lại rạo rực, vui vẻ nói:“A Phúc tỷ, tương lai ai cưới được ngươi, thực sự có phúc, giày đi vừa mềm mại lại vừa chân.”

“Thôi đi, ai giống người, coi trọng đôi giày như vậy.”

Nhưng thực ra, đúng là có người, coi trọng đôi giày này.

Hạnh Nhi giẫm phải nước, giày bị ướt, liền để lên tảng đá phơi khô, chân trần tiếp tục nhổ cỏ.

“Sớm biết vậy ngay từ đầu nên cởi giày ra làm việc rồi. Những cây cỏ này nhổ rồi lại lớn lên, như thế nào cũng nhổ không xong.”

“Trời lạnh, ngươi làm chúng nó dài, cũng dài không được.”

Hai người đều cúi đầu làm việc, thình lình phía sau có người hỏi: “Giày này, của ai?”

A Phúc ngẩng đầu, Dương phu nhân gầy gầy không biết khi nào đã đứng sau các nàng, trên tay còn cầm đôi giày đang nhỏ nước.

Hai người cùng nhau hành lễ: “Gặp qua phu nhân.”

Hạnh Nhi đánh bạo: “Là giày của ta. Phu nhân, ta không phải cố ý phơi giày ở đây, bởi vì vừa rồi làm việc bị ướt, cho nên……”

“Chính ngươi làm?”

A Phúc ngẩng đầu: “Bẩm phu nhân, là ta làm.”

“Ân, tay nghề không tệ.” Dương phu nhân nhìn đế giày, lại nhìn xem miệng hài: “Đã học quá?”

“Khi ở nhà đã từng làm.”

Phu nhân lại nhẹ nhàng buông giày xuống, rút khăn ra lau tay.

Nàng đi rồi, hai tiểu cô nương mới thở phào.

“Hô –” Hạnh Nhi thở ra một hơi: “Làm ta sợ nhảy dựng.”

“Không có việc gì, không có việc gì.” A Phúc nói, bất quá nàng cũng có chút khẩn trương. Ánh mắt của Dương phu nhân khi nhìn người khác thật sắc — chính là trong lòng không có quỷ cũng bị nhìn đến chột dạ. Liễu phu nhân khiếm khuyết chính là phần khí thế này, Hàn phu nhân thì lại không có tâm kế.

Ngày hôm sau A Phúc đã bị Dương phu nhân gọi đi, bảo nàng về sau không cần làm tạp dịch nữa, trước làm giày theo kiểu này, rồi đưa một đôi giày ra.

“Không cần quá sặc sỡ, thoải mái là tốt nhất.”

Dương phu nhân chưa nói giày làm cho ai. Nhưng đây là kiểu giầy nam, còn có thể là cho ai nữa?