Phúc Vận Lai

Chương 20: Mùa đông (một)



A Phúc cảm thấy có chút bất an

Đúng vậy, mắt Cố Hoàng tử không tốt, lấy tay thay mắt, tựa hồ cũng không có chỗ nào quá đáng.

Nhưng cũng chưa từng thấy hắn sờ qua người khác.

Sau khi A Phúc bình yên lại, nhờ người gửi tin về nhà, trong nhà cũng truyền tin lại nói tất cả đều tốt. Nhưng bốn chữ tất cả đều tốt này cũng không thể làm cho A Phúc yên tâm. Ca ca đã cưới tẩu tử chưa? Bệnh cũ của nương có tái phát hay không? A Hỉ sống ở Lưu gia như thế nào? Những điều đó nàng đều không biết.

Thời tiết dần lạnh lên, A Phúc lại làm cho Cố Hoàng tử hai đôi giày đế dày, bông vải vừa mềm lại ấm, còn làm mấy đôi tất lông, những cung nữ khác trong Thái Bình điện cũng đều học làm loại tất này, Hạnh Nhi cũng học làm một đôi.

Chỉ là làm tốt như A Phúc, đường may không đều, còn đôi tất A Phúc làm, nhìn mà muốn đeo lên mặt chứ không phải lên chân.

“A Phúc tỷ, tay nghề tỷ thật khéo.” Hạnh Nhi cảm khái: “Không vào châm công phường thực đáng tiếc.”

Đáng tiếc cái gì, A Phúc không hề cảm thấy.

Bởi vì nàng không phải cung nữ chuyên làm nữ hồng, cho nên mấy người Hạnh Nhi các nàng mới giật mình khen ngợi tay nghề của nàng tốt. Nếu nàng là chuyên nghiệp, khẳng định dù có làm thật tốt mọi người đều cho rằng — đây là điều hiển nhiên mà thôi, ngươi là người chuyên nghiệp mà làm không tốt mới có chuyện để nói.

Cũng giống như nàng có thể đọc sách, kỳ thật ngay từ khi mới tiến cung đã chọn một lần, những tiểu cung nữ được chọn đó nhất định đọc tốt hơn nàng.

Cho nên A Phúc cảm thấy những sai lầm tốt đẹp và ưu đãi mình nhận được, cũng không phải mình tốt hơn người khác, mà là bởi vì, vận khí tốt?

Mấy cái vận khí đó — cuối cùng đã giúp mình xuyên qua?

A Phúc cảm thấy từ xưa đến nay vốn không có vận khí gì, chuyện tốt không tới phiên mình. Nhưng từ sau khi tiến cung, dường như chậm rãi bắt đầu tốt lên. Có lẽ là vận khí rách nát trước kia đều đã dùng hết rồi, cho nên hiện tại cuộc sống bắt đầu hướng về phía con đường tươi sáng bằng phẳng?

A di đà Phật, chỉ hy vọng như thế.

So với bên ngoài sóng ngầm bắt đầu nổi lên đầy nguy cơ, Thái Bình điện có thể nói — so với Đức Phúc cung còn thích hợp dưỡng lão hơn. Tuy rằng Cố Hoàng tử là con trai trưởng duy nhất mà Cố Hoàng hậu lưu lại, nhưng dù là triều đại nào, cũng chưa từng có hoàng tử mù lên làm hoàng đế. Cho nên địa vị củA Cố Hoàng tử,rất xa vời mà vi diệu. Hắn có danh phận, có tài học, có bối cảnh, nhưng hắn lại không có khả năng đi lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia.

Thế giới bên ngoài thực phấn khích. Thế giới bên ngoài cũng thực bất đắc dĩ.

Trong số các mỹ nhân mới vào cung có một người bị đưa đến hạ tam môn, đại khái cả đời này cơ hội cá muối xoay người ( chắc là lật ngược ván bài) không quá hai thành. Có hai người được phong hào, một người chính là Vu mỹ nhân đã từng gặp trong yến hội ngắm hoa, hiện tại gọi là Vu tài tử. Còn có một vị Bạch lương nhân, nghe nói rất được thánh sủng. Nhưng A Phúc vẫn nhớ mãi không quên Lã mỹ nhân, nhưng lại không nghe được động tĩnh gì.

Bất quá A Phúc có một dự cảm, Lã mỹ nhân cho dù không có động tĩnh gì, thì cũng chỉ là nhất thời ngủ đông.

Quả nhiên A Phúc đã đoán trúng, không quá vài ngày, chợt nghe được tin tức của Lã mỹ nhân.

Lã mỹ nhân hiện tại đã thực sự thành Lã mỹ nhân, không giống như trước kia, không phải là xưng hô chung cho tất cả mọi người mới vào cung, mà là thực sự, nhận phong hào mỹ nhân, lại còn vượt qua cả vị Vu tài tử lớn tiếng doạ người kia. Cái đó người xưa nói như thế nào nhỉ? Hậu sinh khả úy, quả nhiên hữu lý, đây không phải chính là hậu sinh khả úy sao?

Nhưng Lã mỹ nhân không biết đã nghĩ tới chưa, nàng đối với người đến trước là sóng sau, nhưng phía sau nàng, còn có vô số sóng sau khác đang chờ nàng đó.

A Phúc lắc đầu.

Nàng thay người khác lo lắng gì chứ? Người ta đi dây thép trên trời cao đó là vì người ta nguyện ý, bản thân chỉ là một cung nữ nho nhỏ, làm tốt công việc hầu hạ người khác là được rồi.

Trong cung thứ ngắn ngủi nhất chính là loại vinh quang này, không đáng tiền nhất chính là sắc đẹp của nữ tử. Nói thật ra, cho dù là trong các cung nữ, ngươi cũng không thể tìm ra người quái dị mắt lé miệng méo – tất cả đều đã chọn đi chọn lại cẩn thận rồi, có chí, có bớt, có vết sẹo, có mùi hôi…… Tất cả những người đó đều sẽ bị loại ngay từ đầu.

“Như thế nào không đọc nữa?”

A Phúc lấy lại tinh thần, bản thân vừa rồi trong lúc lật sách thế nhưng lại xuất thần, suy nghĩ linh tinh.

“Quên đi, không cần đọc nữa.” Cố Hoàng tử thay đổi tư thế, bên ngoài đang có tuyết rơi, chưa tới giờ lên đèn, trong phòng đã dấy lên mùi nến.

“Ngươi có huynh đệ tỷ muội không?”

A Phúc nhẹ giọng nói: “Ta có một ca ca, một muội muội.”

Trên mặt Cố Hoàng tử tựa hồ có nét cười thản nhiên, cũng có lẽ không có, vì ánh nến lay động cho nên thấy không rõ lắm.

“Trước ta, cũng hẳn là có ba ca ca.”

Hẳn là có.

Nói cách khác kỳ thật không có.

A Phúc biết, ba hoàng tử trước hắn đều đã chết non.

Thời đại này, trẻ con vốn khó nuôi sống, cho nên tất cả mọi người đều muốn hết sức sinh con, A Phúc còn biết, có người ta sinh bảy, lại một người cũng không thể sống sót.

Trầm mặc trong chốc lát, Cố Hoàng tử hỏi: “Ca ca ngươi là người thế nào?”

“Ca ca a……” A Phúc nhớ đến Chu Bình Quý: “Ca ca rất hiếu thuận mẫu thân, trước kia lúc phụ thân vẫn còn hắn cũng từng đọc sách, sau khi phụ thân mất, liền chiếu cố cửa hàng trong nhà, phụng dưỡng mẫu thân, còn phải quản ta và muội muội, là ca ca tốt.”

“Nga. Muội muội thì sao?”

A Phúc chần chờ một chút.

Muội muội a……

“Muội muội thích làm nũng, thích ăn đồ ngọt. Đường rất quý, nương cũng nói sợ nàng đau răng, không cho nàng ăn, nàng lại vụng trộm ăn, không có thì đòi ca ca mua về cho nàng. Đồ bán trên đường đều chỉ nấu sơ qua, ăn không ngon lắm. Có lần vào lễ mừng năm mới mua được loại đường tốt, làm quả đường, ngủ đến nửa đêm thì trong nhà bỗng nhiên nghe thấy tiếng tất tất tốc tốc, còn tưởng là chuột phá, đứng lên đốt đèn thì thấy, nguyên lai là A Hỉ đang ăn vụng quả đường định để đãi khách năm mới.” A Phúc nhớ tới, nhịn không được cười cười: “Nàng đã lập gia đình …… Không biết nàng hiện tại thế nào rồi. Khi ở nhà bởi vì nàng nhỏ nhất, cho nên người trong nhà toàn làm thay cho nàng, tuổi nàng lại không lớn, đến nhà chồng, không biết có thể phụng dưỡng cha mẹ chồng giúp lo liệu việc nhà hay không.”

“Ngươi còn chưa lập gia đình, muội muội đã gả trước sao?”

“Ân……” A Phúc không muốn nói nhiều về việc này.

Nàng nhớ tới Lưu Dục Thư dưới ánh mặt trời lộ nụ cười ngượng ngùng lại ôn nhu. Tuy rằng chưa từng nói yêu thích hắn, bất quá trong lòng cũng sẽ cảm thấy hơi hơi chua xót.

A Hỉ hẳn sẽ rất hạnh phúc đi? Lưu Dục Thư là người tốt, sẽ đối xử thật tốt với A Hỉ.

“Trong cung hoàng tử công chúa không ít, nhưng là…… Ta cảm thấy, khi ở chung cũng không có cảm giác huynh đệ tỷ muội như ngươi nói.” Cố Hoàng tử không nói tiếp.

Giai Dung lại bưng trà tiến vào, A Phúc và Cố Hoàng tử có một loại ăn ý, lời vừa rồi bị gác lại, A Phúc một lần nữa bắt đầu đọc sách.

Kỳ thật theo con mắt của A Phúc mà đánh giá, mấy cuốn sách này cũng không thích hợp để hưu nhàn tiêu khiển, không phải quá buồn tẻ thì lại quá nghiêm túc, có hai quyển thoại bản tiểu thuyết linh tinh, lại viết thật sự rất…… A Phúc cảm thấy nghẹn muốn nội thương, mấy cái thần tiên ma quái rất hư vô mờ mịt. Tuy rằng chất lượng sách không làm vừa ý người, nhưng số lượng lại làm cho người ta thỏa mãn. Thái Bình điện cất giữ không ít sách, đọc lần lượt từng quyển một, phỏng chừng cũng có thể đọc trong vài năm.

A Phúc từ trong phòng đi ra ngoài, gió lạnh bổ nhào vào mặt, trong nháy mắt làn da căng chặt. Tuyết rơi không tiếng động bay xuống.

A Phúc ngẩng đầu, đây là mùa đông đầu tiên sau khi tiến cung.