Phúc Vận Lai

Chương 22: Mùa đông (tam)



Thái Bình điện tựa hồ không có gì biến hóa

Nhưng đối với hai người A Phúc và Giai Dung mà nói, biến hóa thật lớn.

Giai Dung bị chuyển khỏi Thái Bình điện, đến thiện phường (phòng bếp) làm việc, cấp bậc lại tăng một bậc, là một cung nữ quản sự không lớn không nhỏ.

Hạnh Nhi còn hâm mộ nửa ngày, nói cùng Giai Huệ, Giai Huệ lại lắc đầu.

“Giai Dung một đêm không chợp mắt, sáng sớm hai mắt sưng như quả hạnh. Ngươi cảm thấy lần thăng chức này là chuyện tốt sao?”

Hạnh Nhi gật đầu.

“Có câu nói, thà làm đầu gà, không làm ngưu hậu (hậu môn trâu =.=). Cung nữ quản sự trong thiện phường ít nhất cũng có hai ba mươi người, phụ trách chăm lo việc ăn uống trong cung. Bên trên còn có nội quan, phường quan, chính quan, lằng nhằng phức tạp. Giai Dung ở Thái Bình điện đã bốn năm, trừ điện hạ và Dương phu nhân nàng đã phục tùng ai chưa? Những ngày sau……”

A Phúc yên lặng may vá. Nàng thêu một túi hương, đem hoa mai nở sớm hai ngày trước bỏ vào bên trong, đang làm nốt dây buộc.

Cái này gọi là minh thăng ám hàng (bên ngoài có vẻ được lên chức thực chất là bị hạ chức), A Phúc sẽ không nghĩ rằng mình có bản lĩnh đẩy ngã Giai Dung. Nàng ta bị chuyển đi, thứ nhất là vì tuổi đã lớn đã đến lúc được thăng một cấp, thứ hai là vì nàng ta đã dần dần không nghe theo quản thúc của Dương phu nhân nữa, ngoài sáng trong tối không ít lần dựa vào Cố Hoàng tử muốn nâng chính mình lên. Có lẽ nàng nghĩ tương lai bản thân nhất định có thể ở lại thật dài thật lâu, cho dù Vương Phi không có phần, nhưng làm nương tử, nội nữ, trong mười phần nắm chắc sáu bảy phần.

Đáng tiếc đạo hạnh của nàng thấp hơn Dương phu nhân.

Bên cạnh Cố Hoàng tử, Giai Dung và Giai Huệ là người hầu hạ lâu nhất, vốn cũng chỉ có hai người các nàng hầu hạ nội tất. Giai Dung vừa đi, vị trí còn trống không để Tử Mân thay vào, lại để A Phúc chuyển đến.

“Thái Bình điện đã là nơi thái bình hiếm có trong cung, những nơi khác còn không biết như thế nào……”

Giai Huệ không giỏi như Giai Dung, nhưng nàng cẩn thận, lại luôn luôn kính cẩn nghe theo lời Dương phu nhân……

A Phúc nghĩ, muốn ở lại lâu dài tại Thái Bình điện, điểm này nhất định phải hiểu được, bằng không dù chết cũng phải cắn đầu lưỡi không có nơi nào có thể kêu oan.

Nhưng Dương phu nhân cũng không phải xuất thân từ nhũ mẫu, bà ta dựa vào cái gì? Từ chuyện của Tử Mân có thể nhìn ra, bà ta cũng không phải người ở bên Thái hậu.

A Phúc nghĩ không rõ, cắt đứt chỉ, lấy cái kéo nhỏ cắt đều những sợi lông tơ, lại lấy bàn chải nhỏ chải đều lớp lông mềm.

Hạnh Nhi tiến lại gần nhìn: “Thật đẹp — thơm quá!”

Một cỗ hương nhẹ nhàng bên mũi, nhưng dùng sức hít sâu, lại không còn.

“Cho điện hạ?”

“Ừ, hương hoa mai này có thể lưu đến đầu hạ, để uổng phí trên uyết thì quá đáng tiếc.”

Hạnh Nhi nhỏ giọng nói: “Kia, có thể hay không…… cũng làm cho ta……”

A Phúc ha ha cười: “Chính ngươi không có tay sao? Không cầm nổi kim? Hoa này vẫn còn, tự ngươi làm một cái hương túi khác không được sao?”

Hạnh Nhi liền cười, giống như chú chuột nhỏ đang nhớ thương dầu thắp: “Tay ta rất vụng.”

“Đi, ngày mai tìm chút vải, làm cho ngươi.”

Hạnh Nhi có thể đem khai thông tư tưởng là tốt nhất, nếu nàng cứ muốn nhớ thương Lưu Nhuận, vậy chỉ có thể đi vào ngõ cụt.

Nhưng ngày mai cũng chưa thể làm xong.

Việc Dương phu nhân chuyển Giai Dung đi không hề giấu người, mà cũng không giấu được, tường cung dù cao tới đâu cũng không ngăn được mắt và tai người khác. Ngày hôm sau sẽ không hẹn cùng có người đưa cung nữ đến đây, đều nói, đã dạy dỗ tốt, nhất định có thể hầu hạ, tuyệt đối không cần phiền toái để dạy dỗ lại, để cho Cố Hoàng tử dùng tạm.

Lần bày đưa tới bốn người.

A Phúc ở sau chướng bình, Hạnh Nhi ở hành lang vụng trộm nháy mắt với nàng, khoa tay múa chân muốn nàng chú ý.

A Phúc xuyên qua chướng bình khắc hoa nhìn ra bên ngoài, ở bên ngoài có bốn cung nữ đang đứng, người đứng đầu hàng kia là một người tóc đen nhánh, tướng mạo thực không tệ, cũng là một người quen.

Trần Tuệ Trân.

Nhìn thế này, nàng là bị Tuyên phu nhân đưa tới?

Nhưng lập tức nghe thấy Dương phu nhân và một phu nhân quản sự khác nói chuyện ở bên ngoài, nguyên lai không phải ý của Tuyên phu nhân, mà là ý của Tam công chúa. Ba người khác, lần lượt do mấy vị phu nhân khác đưa tới.

Giai Huệ nhìn thoáng qua, lại gần nhỏ giọng hết mức, nói rõ chủ nhân trước của ba người kia.

A Phúc cẩn thận nghe, ngoại trừ Tuyên phu nhân, còn có Thụy phu nhân, Lệ phu nhân, Hà mỹ nhân, mỗi người tặng một người.

A Phúc chỉ nhìn tướng mạo các nàng, cũng biết không phải người qua đường. (không phải kẻ tầm thường)

Vì sao Trần Tuệ Trân cũng ở trong đó? Tuy rằng theo tuổi mà nói, nàng cũng không tính là quá nhỏ, nhưng luận đến tư lịch (tư cách + kinh nghiệm), tiến cung còn chưa đầy một năm mà. Chẳng lẽ Tam công chúa cảm thấy nàng rất tài giỏi, nên đặc biệt đưa đến?

Trách không được Hạnh Nhi muốn nàng nhìn, hóa ra là nhìn Trần Tuệ Trân.

A Phúc trở về phòng, không lâu sau, Hạnh Nhi cũng vào, xoa xoa tay hướng về phía chậu than.

“Thật lạnh thật lạnh, mũi sắp đông lạnh đến rụng rồi.” Hạnh Nhi nói: “Cũng may trong phòng còn ấm. Năm ngoái chúng ta ở nhà, phòng ốc lọt gió, lạnh như bên ngoài, chăn cũng không ấm, ngủ đến nửa đêm đều bị đông lạnh đến tỉnh.”

“Ai bảo ngươi đứng ở bên ngoài nửa ngày làm gì, nhìn thấy rồi thì nên trở về.”

Hạnh Nhi nhỏ giọng nói: “Ngươi cũng thấy nàng đi? Ta nghe người ta nói, những người khác đều là đưa tới để hầu hạ, còn nàng xem như bị đuổi đến. Hình như là do Tam công chúa cảm thấy nàng hầu hạ Triết hoàng tử không tốt.”

“A?” Tay A Phúc đang châm trà liền dừng lại: “Ngươi nghe ai nói?”

“Ai, nghe nói mà thôi, ai nói cũng không quan trọng.”

A Phúc gật gật đầu: “Đúng vậy.”

Bất quá hầu hạ không tốt, không phải nên bị phạt đánh bằng roi hay bị đuổi đi sao, tại sao lại đưa đến Thái Bình điện.

Chuyện liên quan đến vị Tam công chúa kia, A Phúc sẽ suy nghĩ nhiều hơn một chút.

Tiểu cung nữ tên Nhị Hương đến gọi A Phúc, hai người thì thầm nhỏ giọng nói chuyện, Nhị Hương cũng mới tiến cung năm nay, bất quá lúc ấy không ở cùng một nơi quản giáo với các nàng, gương mặt chưa thoát nét ngây thơ, mỗi lần A Phúc thấy vóc dáng nho nhỏ của nàng lại phải đóng giả người lớn thành thục liền cảm thấy lòng chua xót.

Trong khoảng thời gian từ mười tuổi đến mười ba mười bốn tuổi này, khoảng thời gian đẹp nhất của cung nữ đều ngâm mình trong cung, chân chính trưởng thành, cũng ở trong tường cung. Có nhiều người, đại khái không chưa kịp lớn lên cũng đã lụi tàn.

Ai biết phải ở trong này bao lâu mới có thể rời đi? Hoặc là, cuối cùng có cơ hội được rời đi, nhưng lại đi không được.

Trong cung thả người không xác định, có đôi khi gặp năm tai họa, trong cung nói muốn giảm chi phí, sẽ đuổi một đám người già yếu đi. Khi đó thả người không phải là ân điển, mỗi người trong tay chỉ có một chút tiền, còn có người chỉ có quần áo trên người, đi ra ngoài cũng chỉ có đói chết.

Trưa hôm đó, lúc A Phúc đang ở cạnh Cố Hoàng tử, Dương phu nhân dẫn bốn cung nữ mới đến đây.

Dương phu nhân khom mình hành lễ, thấp giọng nói: “Điện hạ, bốn người này, giữ hai người ở đông viện?”

Trong tay Cố Hoàng tử đang cầm thưởng thức một quả cầu bằng ôn ngọc (ngọc ấm), giọng nói nghe lạnh lùng:“Ta chỉ cần một người, không cần phải để nhiều người lắc lư trước mặt như vậy.”

Dương phu nhân lại khom người, bình thường bà vẫn cẩn thủ ( thực hiện cẩn thận) lễ quy, nhưng hôm nay đặc biệt nghiêm túc, A Phúc đứng một bên không rên một tiếng, mí mắt cũng không nâng.

“Vâng, vậy trước tiên làm người hầu ở tây viện.”

Ở tây viện, cơ bản không thể gặp Cố Hoàng tử. Hắn cả ngày đều ở phía đông Cẩm Thư các, Ninh Trung các và Hoa Xương hiên, ở giữa có một cánh cửa, người ở Thái Bình điện quen gọi bên này là đông viện, bên kia là tây viện.

Chờ Dương phu nhân mang các nàng đi ra ngoài, Cố Hoàng tử tiện tay đem quả cầu bằng ngọc đặt lên bàn, Giai Huệ vội vàng thu hồi.

Ngày hôm đó Giai Dung đã làm vỡ đồ, nàng cũng không muốn lại bị Dương phu nhân bắt lỗi.

Sắc mặt Cố Hoàng tử không tốt lắm, A Phúc nhẹ giọng nói: “Điện hạ, ta tìm được sách nấu ăn, có vẻ đã rất xưa rồi, chỉ sợ lỗi thời, có đọc không?”

“Người một ngày ăn ba bữa, ăn đến ăn đi còn không phải chỉ có ngũ cốc rau xanh, làm sao có cái gì lỗi thời chứ.” Sắc mặt Cố Hoàng tử dịu đi một chút: “Đọc đi.”

Cuốn sách kia là do một người họ Cố viết, nhà người này có nhiều đất đai, không làm quan cũng không làm thương nhân, cả ngày chỉ vắt óc tìm cách nghiên cứu ẩm thực, sau đó ghi lại. A Phúc đọc một trang ghi cách làm bánh, lại đọc thêm trang người đó thử ăn thịt chó, bỗng nhiên nghe được một tiếng cô lỗ vang lên. A Phúc ngẩng đầu lên, thực bất khả tư nghị ……

Trên mặt Cố Hoàng tử hoàn toàn không hề có biểu tình ngượng ngùng gì, thoải mái vuốt bụng nói: “Thế này để bụng đói nghe không hợp. Giai Huệ, mang chút điểm tâm đến.”

A Phúc đặc biệt muốn cười, cố gắng véo tay chịu đựng, tiếp tục đọc sách.