Phúc Vận Lai

Chương 27: Bệnh (hạ)



Khi Lưu Nhuận đến, phát hiện A Phúc vẫn trầm tĩnh như trước, không vội vã kéo hắn hỏi đông hỏi tây, hỏi hắn vì sao lại thiếu dược liệu trong thuốc, hỏi chuyện này do ai làm, hỏi Lưu Nhuận làm sao lại biết việc này.

Lưu Nhuận thở phào một cái.

Bởi vì nàng không hỏi.

Nhưng trong lòng lại ẩn ẩn cảm thấy mất mát.

Bởi vì nàng, không hỏi.

Lưu Nhuận vẫn cảm thấy, A Phúc không giống như những nữ hài cùng tuổi, thoạt nhìn vóc dáng, tuổi tác rất giống Hạnh Nhi, nhưng lại có một loại khí tức trầm tĩnh ôn nhu, làm cho người ta cảm thấy nàng rất đáng tin cậy…… Phi thường an toàn.

Đúng vậy, an toàn.

Lưu Nhuận rời khỏi cái sân kia, đi trong gió đông lạnh buốt làm cho chóp mũi hắn đỏ lên.

Lúc tiếp xúc với nàng, Lưu Nhuận vẫn thường nhớ tới trước kia.

Thật lâu thật lâu trước kia — lại hoặc là, không lâu như vậy.

Hắn nghĩ bản thân đã quên từ lâu rồi.

Khi đó mẫu thân ôn nhu xinh đẹp, không chịu để cho hắn ăn nhiều kẹo bánh ngọt sợ hắn sâu răng.

Khi đó hắn cái gì cũng có.

Vô ưu vô lo.

Lưu Nhuận nháy mắt mấy cái, tựa hồ nơi đó chưa từng ẩm ướt.

Những điều đó đều đã không còn tồn tại nữa rồi.

Hắn hiện tại chỉ có thân thể không hoàn chỉnh.

Lưu Nhuận lại bước đi, giống như hàng ngày, bình tĩnh tiêu sái đi đến nơi mình nên đến.

A Phúc nhìn Lưu Nhuận rời đi.

Nàng biết Lưu Nhuận nhất định có thể nói cho nàng biết một chút.

Ánh mắt Lưu Nhuận, cặp mắt im lặng kia, tựa hồ vẫn luôn yên lặng nhìn chăm chú vào tất cả mọi chuyện xung quanh.

Bất quá nàng không hỏi.

Lần bị bệnh này, làm cho A Phúc hiểu được một việc.

Nàng rất yếu đuối, cũng quá ngây thơ.

Mặc kệ địch nhân là ai cũng vậy.

Nơi này chính là như vậy.

Hạnh Nhi xoa xoa tay đi vào, nàng để cặp lồng cơm lên bàn: “A Phúc tỷ, hôm nay có canh gà, ta lấy cho ngươi một chén.”

“Phải không?” A Phúc ngồi dậy: “Ngươi vừa nói ta đã muốn ăn rồi.”

Hạnh Nhi cười khanh khách đưa cho nàng một chén, A Phúc nhận đến, hít sâu một hơi: “Thơm quá.”

“Nghe nói bên trong có nhân sâm.” A Phúc nói: “Không biết là cho điện hạ hay là cho phu nhân còn dư, dù sao có sẵn tiện nghi mà không chiếm thì đúng là ngốc tử.”

Canh rất nóng, A Phúc múc một thìa nhỏ lên uống, Hạnh Nhi ở một bên nhìn, trong ánh mắt lộ ra tia sáng khát vọng.

A Phúc rất quen thuộc loại ánh mắt này, khi A Hỉ muốn cái gì, sẽ tỏa ra ánh mắt như vậy.

“Đến, ngươi cũng nếm thử đi.”

Hạnh Nhi lắc đầu: “Không cần…… Ngươi nhanh ăn đi, ăn vào bệnh mới có thể nhanh tốt lên.”

Nàng hiển nhiên vẫn muốn nói thêm cái gì đó, bất quá lại không nói ra.

“Làm sao vậy?” A Phúc nhẹ giọng hỏi: “Có người khi dễ ngươi?”

“Không có……” Nàng nói: “Bất quá, hôm nay Dương phu nhân, đem Tuệ Trân điều đến đông viện.”

“Cái gì?”

“Bởi vì ngươi bị bệnh, nàng nói nàng có thể đọc sách cho Cố Hoàng tử, Dương phu nhân thế mà lại đồng ý.”

A Phúc tựa hồ cũng không quá bất ngờ: “Thật không? Chuyện khi nào?”

“Hôm nay nàng sẽ đi qua……”

Hạnh Nhi dừng lại, A Phúc và nàng đồng thời nghe thấy có tiếng động.

Rất xa, cửa sổ lại đang đóng, bên ngoài còn có gió, nghe không rõ ràng lắm.

A Phúc và Hạnh Nhi kinh ngạc nhìn nhau một cái, Hạnh Nhi nói: “Ta đi nhìn xem.”

A Phúc bỗng nhiên giữ chặt tay nàng: “Đừng đi.”

Trực giác đó không phải chuyện tốt.

Hạnh Nhi quay đầu nhìn nàng một cái, vẻ mặt kia thực mê mang.

“Để sau cũng sẽ nghe nói, hiện tại đừng đi qua, vạn nhất có người đang phát hỏa lung tung thì làm sao.”

Nhưng Hạnh Nhi vẫn không thể ngồi yên, xem ra chuyện bên ngoài làm cho nàng rất hứng thú.

“Quên đi, muốn đi thì đi đi.” A Phúc buông tay ra.

A hạnh do do dự dự đứng lên, lại ngồi xuống: “Quên đi, bên ngoài cũng lạnh.”

A Phúc chậm rãi, cảm thấy trong lòng có hơi lạnh cả người.

Bất quá nàng cái gì cũng chưa nói, bát canh gà kia vẫn đặt ở đó, mỡ bên trên rất dầy, dần dần biến thành một tầng váng màu vàng, ngấy ngấy.

Không cần các nàng đi ra ngoài, tin tức cũng sẽ tự mình truyền vào, là Nhị Hương đến nói.

“Phu nhân lại phạt đánh người, tháng này còn chưa qua, đã có hai lần rồi ……” Sắc mặt Nhị Hương trắng bệch.

“Đánh ai?”

“Cung nữ mà Lệ phu nhân đưa tới.”

Hạnh Nhi dường như nhẹ nhàng thở ra. Nếu không chú ý, sẽ không phát hiện biến hóa nhỏ trên vẻ mặt nàng.

“Vậy tại sao lại la hét ầm ĩ như vậy, đánh người không phải đều là……” Không cho phép phát ra tiếng mấy chữ này Hạnh Nhi chưa nói ra.

“Đúng vậy, nhưng nàng nói nàng oan uổng, còn kéo người khác…… Quên đi, không nói nữa, dù sao, đó là do phu nhân dạy dỗ, cũng không thể cãi lại.” Nhị Hương ngồi vào mép giường: “A Phúc tỷ đã tốt hơn chút nào chưa?”

“Ân, sắp khỏi rồi.”

Nhị Hương cười nói: “Ngươi đã đáp ứng sẽ dạy ta thêu mấy thứ kia, cũng không thể quên nha.”

A Phúc lắc đầu: “Sẽ không.”

Hết thảy nhìn qua vẫn giống như bình thường.

A Phúc im lặng dưỡng bệnh. Chờ đến khi nàng khôi phục, thời điểm lạnh nhất của mùa đông cũng đã đến.

Vi Tố biến mất đã lâu lại như cơn gió lớn thổi mạnh vào một buổi sáng vào cung. A Phúc cơ hồ nghĩ đến chắc là do người này làm ra chuyện đuối lý gì đó nên mới mai danh ẩn tích, khi nhìn thấy hắn thì sửng sốt một chút, sau đó mới hạ người hành lễ: “Bái kiến Vi công tử.”

“Di? Ngươi gầy.”

“Phải không?” A Phúc sờ sờ mặt: “Bị một trận phong hàn, vừa khéo.”

“Ta nói mà.” Vi Tố lắc đầu:“Trời rất lạnh, nên chú ý.”

“Đúng vậy, bị bệnh một lần, nên được không ít giáo huấn.”

Bọn họ đứng trên hành lang, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bỗng nhiên nở nụ cười.

Dương phu nhân đối diện đi tới, hơi hơi vuốt cằm:“Vi công tử đã đến.”

Vi Tố cười hì hì vái chào: “Phu nhân hảo.”

“Đến đây là tốt rồi, điện hạ rất nhớ thương ngươi đó. Lần này đi lâu như vậy a?”

“Đúng vậy, lúc trước nhận hai lời nhắn, lúc bồi tổ phụ tổ mẫu (ông bà nội), sau đó lại đi thất hạ* chỗ ngoại tổ phụ mẫu (ông bà ngoại), ép buộc một hồi, trên đường về còn gặp một trận tuyết lớn, đường đặc biệt khó đi.”

(*) chỗ thất hạ này ta cũng không rõ, trong QT thì thất là bảy, thất tuần (cúng người chết); còn hạ là chúc mứng. Cho nên bó tay không hiểu.

Dương phu nhân khẽ cười, hiếm khi thấy bà có biểu tình ôn hòa như vậy: “Trách không được, dáng vẻ phong sương.”

“A!” Vi Tố hai tay vỗ lên mặt một cái kêu lên: “Thực xấu sao? Rất già sao?”

Bộ dáng đó của hắn làm cho A Phúc bỗng nhiên nghĩ đến một bộ bức tranh nổi tiếng tên là “Hò hét”, nàng dùng sức cấu mạnh vào lòng bàn tay nhịn cười.

Dương phu nhân cũng ngửa tới ngửa lui, A Phúc đột nhiên phát hiện khi bà cười rộ lên, lập tức trẻ hơn rất nhiều tuổi, nguyên lai khi đường nét nghiêm túc kia cũng có thể bị ôn nhu thay thế, nguyên lai Dương phu nhân cũng là một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần như vậy.

“Ngươi a……” Dương phu nhân cảm thấy bản thân có chút thất thố, dùng tay áo che miệng lại, thanh thanh cổ họng, chuyển hướng về phía A Phúc: “Ngươi đã dưỡng tốt chưa?”

“Rồi ạ, đa tạ phu nhân quan tâm chiếu cố, ta đã tốt lắm.”

“Về sau phải tận tâm hầu hạ.”

“Vâng lời phu nhân.”

A Phúc đứng thẳng dậy, nhìn bóng dáng Dương phu nhân rời đi. Hành lang gấp khúc thật dài, đình viện trong trẻo nhưng lạnh lùng, màu sơn tối đậm trên trụ và lan can, vạt áo màu đậm của Dương phu nhân kéo dài bên dưới. Tấm lưng thon dài điệu yểu, vòng eo phá lệ thon thả.

“Đi thôi.” Vi Tố nói.

“Vâng.”

Vi Tố ở trước mặt người khác quả thật rất kiêu ngạo, nhưng không biết tại sao, hắn đối xử với A Phúc rất hòa khí, A Phúc cũng cảm thấy kỳ quái, lúc đối diện với hắn, cũng không hề cảm thấy khẩn trương.

Cảm giác không phải là một người vừa mới quen, mà là người đã quan từ rất lâu.

Về phần ấn tượng đầu tiên…… Không nhắc đến trong hội ngắm hoa, A Phúc chỉ nhớ chén rượu mạc danh kỳ diệu bị đổ kia.

Sau đó rất thật lâu về sau, nàng hỏi Vi Tố vì sao lại như vậy.

Hắn nói, lần đầu tiên ta thấy ngươi, đã nghĩ, ta muốn có một muội muội, nhất định phải giống như vậy, ta muốn đem thứ tốt nhất trong thiên hạ cho nàng.