Phúc Vận Lai

Chương 38: Vi phủ (hạ)



Sau cơm trưa, mấy người A Phúc đứng lại trên hành lang, mà Cố Hoàng tử cùng Vi Tố, Vi Khải đến nơi Vi Tố ở.

Khi ăn cơm trưa cũng không thấy thê tử của Vi Khải, nghe nói thân thể của nàng cực kì không tốt, một bước cũng không ra khỏi phòng, cần nằm trên giường tĩnh dưỡng. Đại nha hoàn bên cạnh Vi phu nhân nói chuyện với Giai Huệ, A Phúc ngoắc tay gọi Lưu Nhuận đến gần, hai người đứng cạnh bồn hoa.

“Ngày hôm qua đã muốn nói chuyện với ngươi.” Lưu Nhuận từ trong tay áo lấy ra túi vải nhỏ, đưa tay ra nhận, không cần mở A Phúc cũng biết bên trong có cái gì. Nặng trịch, là A Phúc đem lương tháng của mình đổi thành hai thỏi bạc — nói rõ ràng, lúc này mọi người quen nói là vàng, kỳ thật là đồng. A Phúc cũng phải mất một đoạn thời gian mới hiểu được, người nào đó lên đường rời đi kinh đến đi nơi khác nhận chức vị linh tinh, thân hữu tặng lộ phí lên đường, hai trăm vàng, nghe qua rất nhiều đó! Kỳ thật, cũng chỉ là tiền đồng, đủ lộ phí đi đường và đến nơi đơn giản yên bình để sống, thuê một chỗ ở linh tinh, nếu tiêu tiền như nước tuyệt đối là không đủ. Còn có câu lan*…… Khụ, này đương nhiên là nghe nói, làm cô nương hồng bài** hát một khúc trăm vàng, đó cũng là đồng…… Tuyệt đối không phải một trăm lượng hoàng kim.

(*) thanh lâu

(**) cô nương đứng đầu, nổi tiếng

“Như thế nào? Không gửi ra ngoài được sao?”

“Không phải, ta nhờ người nhưng không tìm được nhà ngươi.”

“A?” A Phúc sửng sốt.

“Ở trên đường hỏi, nhà ngươi đã chuyển đi rồi, nơi ở mới lại không hỏi thăm được, cũng không có thời gian để hỏi cẩn thận, sợ lỡ thời gian quay về cung báo cáo kết quả công việc.”

A Phúc sửng sốt, nắm tiền chậm rãi ngồi xuống.

Trong nhà làm sao có thể chuyển đi? Cũng không báo một tin nào cho nàng…… Trong nhà bởi vì chuyện gì mà phải chuyển nhà? Chuyển đi đâu rồi? Lại nói tiếp, nơi đó dù sao cũng là tổ nghiệp, không thể tùy tiện bán đi. Hơn nữa, trong nhà vẫn dựa vào cửa hàng bán muối dưa để sống, bây giờ chuyển đi, cuộc sống có tốt không?

Khiếp sợ qua đi thì sợ hãi lại chậm rãi nổi lên.

Nhà, đã không còn?

Bản thân, nên làm cái gì bây giờ?

A Phúc vốn nghĩ mình không có nhiều tình cảm với cái nhà kia lắm. Nhưng, đến lúc thật sự mất đi, mới biết được bản thân lại không hề trấn định như mình vẫn nghĩ.

Giống như con diều, bay cao tới đâu xa tới đâu, nhưng vẫn có sợ dây nối với mặt đất. Nhưng nếu sợi dây kia bị chặt đứt thì sao?

Lưu Nhuận thấp giọng an ủi nàng: “Đừng lo. Lần sau khi bọn họ lại xuất cung đi mua đồ, ta lại nhờ hắn đi hỏi thăm lại xem.”

“Ừ……”

Lưu Nhuận ngồi xuống: “Ngươi đừng nghĩ nhiều, gần đây cũng không có thiên tai gì, kinh thành tất cả đều thái bình, người nhà ngươi chuyển đi chắc là gặp chuyện tốt, không bao lâu nữa nhất định có thể hỏi thăm được tin tức của gia đình ngươi.”

A Phúc gật gật đầu, tìm không thấy Chu gia, nhưng còn có thể đi tìm Lưu gia. A Hỉ gả vào Lưu gia, tự nhiên còn có thể đến Lưu gia hỏi thăm.

A Phúc chính là lo lắng, nếu vì việc vui mà chuyển đi, cũng sẽ không dễ dàng bán nhà mà đi.

Nàng vẫn có chút không yên lòng, Giai Huệ bảo nàng cùng uống trà, nàng liền ngơ ngác tiếp nhận trà uống luôn một ngụm, may mắn trời nóng, nước trà cũng không nóng, bằng không thế nào cũng bị bỏng cho mà xem.

Giai Huệ hỏi: “Lưu Nhuận nói chuyện gì với ngươi vậy? Tại sao mới đi ra ngoài một chuyến, trở về đã mất luôn cả hồn thế này?”

“Ta mấy ngày trước…… nhờ hắn tìm người, gửi về nhà một chút tiền.”

“Vậy thôi? Trong nhà thế nào?”

“Không tìm được…… Nội quan kia trở về nói, nhà của ta đã chuyển đi, cũng không biết chuyển đến nơi nào rồi.”

Giai Huệ vỗ tay lên lưng nàng nhẹ giọng nói: “Trách không được ngươi…… Không cần lo lắng, hẳn là không có chuyện gì đâu, lại nhờ người hỏi thăm thêm một chút là được. Đúng rồi, trong những người cùng ngươi vào cung, có ai ở gần hay không, có thể nhờ người đó hỏi thăm một chút?”

A Phúc lắc lắc đầu: “Không có…… Khi tiến cung đều bị tách ra, cũng không biết bị chuyển đến cung nào rồi, lại nói, các nàng cũng sẽ không biết rõ mọi chuyện đâu. Ta nghĩ, lần sau nếu có người xuất cung, nhờ người đến nhà mà em gái ta gả đến hỏi thăm xem……”

“Vậy là tốt rồi, ngươi không cần lo lắng, hẳn là không có việc gì.” Giai Huệ an ủi nàng vài câu, đem cậu chuyện chuyển hướng, chỉ vào khung thêu hỏi nàng vài việc để nàng bình bình lại. A Phúc nào có tâm tình, thuận miệng nói vài câu.

“Điện hạ đã đi ra.”

A Phúc vội vàng đứng dậy theo Giai Huệ, Cố Hoàng tử thoạt nhìn rất bình tĩnh thong dong, thản nhiên nói: “Hồi cung đi.”

A Phúc trong lòng cũng đang lộn xộn, lúc này cũng không đoán ra tâm tình củA Cố Hoàng tử đang như thế nào. Không giống như quá tệ, nhưng cũng không phải quá tốt. Giống bị chuyện gì làm buồn rầu, lại giống như rốt cục đã nghĩ thông suốt chuyện gì đó, phức tạp đến khó nắm bắt được.

Xe ngựa đi rất vững vàng, A Phúc nhịn không được nhấc một góc màn xe lên, nhìn về phía tây bắc.

Hành động này không thích hợp, nhưng Giai Huệ dù không đồng ý, cũng không cản nàng.

Cảm giác không có nhà…… Nàng hiểu rõ hơn bất cứ ai.

Lúc ở trong cung, nàng cũng luôn không nhịn được nhìn về nơi đó.

Đó là nơi có nhà.

Đó là nơi nàng sinh ra, nơi nàng lớn lên.

Nhưng là……

Nơi đó hiện tại đã muốn không còn nhà của nàng.

Trong thời tiết cuối hạ này, A Phúc lại cảm thấy trên người rét run.

Giai Huệ nhìn thoáng qua sắc trời: “Trời sắp mưa rồi.”

A Phúc nhìn ra bên ngoài, trời sắp tối rồi, trên đường không có nhiều người, đều là cảnh tượng vội vàng. A Phúc cảm thấy trong lòng một mảnh mờ mịt, túi tiền trong tay áo nặng trịch, kéo tâm tình của nàng cũng trầm xuống theo.

Lúc xe ngựa chạy qua góc đường, khóe mắt A Phúc chợt thoáng nhìn qua một cửa hàng,  một chiếc xe ngựa dừng trước cửa,  có người đang từ trong cửa hàng đi ra sắp bước lên xe. Chỉ trong thời gian chợt lóe đó, cũng không nhìn rõ. A Phúc trong lòng đang có việc, chỉ nhìn thoáng qua cũng không để ý, rầu rĩ gục đầu xuống, vò nát khăn tay nhăn nhúm thành một đoàn. Lúc đi được một đoạn xa, A Phúc bỗng nhiên thò đầu ra, qua cửa xe nhìn về phía sau.

“Làm sao vậy?”

Đã không còn nhìn thấy cái gì, A Phúc lùi về, lắc đầu nói: “Vừa rồi, hình như nhìn thấy người quen.”

Giai Huệ thân thiết hỏi: “Là người nhà sao?”

“Không phải……”

Có lẽ là nhìn lầm rồi, bất quá, nữ tử vừa ra khỏi cửa hàng định lên xe ngựa kia có khuôn mặt nhìn nghiêng thanh tú thanh nhã, giống nhau như bức tranh mỹ nữ…… A Phúc cảm thấy, người nọ hình như là sư phó.

Nhớ tới việc này, trong lòng A Phúc có chút không nỡ.

Sư phó trở lại trên núi, nếu không thấy nàng, đại khái sẽ đến Chu gia tìm đi? Nhưng mình đã vào cung, mà khế ước ký với sư phó lúc này cũng đã hết hạn……

Tia chớp chợt lóe chiếu sáng trong xe, A Phúc hoảng sợ, ngẩng đầu lên.

Một chuỗi âm thanh ầm ầm vang lên, tiếp theo lại là một tia chớp, còn sáng hơn vừa rồi.

Hạt mưa lớn rơi xuống nóc xe, tiếng lộp bộp lúc đầu còn thưa thớt, sau đó dần dần dày đặc, cuối cùng liền thành một chuỗi. Xe ngựa chạy càng nhanh, may mắn lúc này cách cửa cung cũng không xa, khi mấy người A Phúc xuống xe, người ở bên trong miễn cưỡng lên tiếng chào, vây quanh Cố Hoàng tử rời đi. Trời mưa nhanh, tuy rằng đi bộ vài bước trên hành lang gấp khúc, nhưng chân váy và giày đều đã ướt đẫm.

A Phúc không để ý dưới chân, suýt nữa ngã, một người bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng. A Phúc thấp giọng nói cảm ơn, Lưu Nhuận nhẹ giọng nói: “Chú ý một chút.”

Hắn tựa hồ còn muốn nói thêm cái gì nữa, nhưng chỉ mấp máy môi dưới, rồi bước nhanh cùng Nguyên Khánh rời đi.