Phúc Vận Lai

Chương 59: Xuất cung?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi tối, bọn họ không biết khi nào mới ngủ, tóm lại, A Phúc cảm thấy cũng đã qua canh ba rồi. Họ nói rất nhiều điều, buổi sáng tỉnh lại cũng không nhớ rõ rốt cuộc đã nói bao nhiêu, nhưng trong lòng lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Lý Cố đã tỉnh, hắn nằm yên bộ dáng điềm tĩnh, lông mi hơi hơi động, lúc mở mắt, đôi mắt ngập sương mù kia làm cho A Phúc tiến tới gần hôn nhẹ lên khóe mắt của hắn một cái.

Hôn xong mới cảm thấy hơi ngượng ngùng. Lý Cố vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, khi đến mũi, ngón tay thuận thế không nhẹ không nặng nhéo mũi nàng một cái.

A Phúc liền cười rộ lên, sau đó cũng nhéo hắn một cái.

Lý Cố nở nụ cười.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim hót, uyển chuyển thanh thúy. Lý Cố cũng không nuôi chim, những chú chim này chắc là bay qua đây rồi nghỉ tạm trên các cành cây ở hậu hoa viên, sáng sớm chúng nó cũng đã tỉnh.

“Còn sớm, nằm thêm một lát đi.”

“Chàng thật lười, chàng chưa nghe qua câu này sao, chim dậy sớm mới có sâu ăn.”

“Ta không ăn sâu.”

Hắn dùng biểu tình nghiêm trang nói ra câu như vậy, A Phúc phì một tiếng rồi bật cười. Nàng cười như vậy, cung nữ bên ngoài khẳng định có thể nghe thấy biết họ đã tỉnh, cũng không thể tiếp tục bám giường, A Phúc kéo áo khoác lên, rồi gọi người tiến vào.

Một ngày mới, tất cả đều mới bắt đầu.

Lý Cố dẫn nàng đi thỉnh an Thái hậu. Không biết tin trong Thái Bình điện Thái hậu đã biết chưa, nhưng bà vẫn biểu hiện như bình thường, nhiệt tình lôi kéo Lý Cố nói một đống chuyện.

Sau đó Tam công chúa Lý Hinh cũng đến.

A Phúc cảm thấy sắc mặt nàng tái nhợt hơn ngày thường, cũng có thể là do chưa trang điểm. Tóc búi kiểu hồi phong kế, mặc một bộ cung trang màu anh thảo*, chân váy lụa rộng màu trắng, làm lộ dáng người nhỏ nhắn, bất quá tinh thần không quá tốt.

(*) màu anh thảo và hoa anh thảo



“Thái hậu nương nương.”

Nàng còn chưa quỳ gối, Thái hậu đã vẻ mặt đau lòng sai người đỡ nàng dậy, bảo nàng ngồi cạnh người, lôi kéo tay nàng hỏi: “Không phải nói cháu bị cảm lạnh sao? Cháu xem, sắc mặt tái nhợt, không thoải mái thì nghỉ ngơi cho tốt, còn đến đây làm cái gì.”

“Cháu nhớ Thái hậu nương nương mà.” Lý Hinh mềm mại nhẹ nhàng nói: “Thái hậu nương nương không nhớ cháu sao?”

“Nhớ, nhớ chứ, xem nha đầu nhà ngươi kìa.” Thái hậu vừa cười vừa thở dài: “Ai, cháu đó, ai gia làm sao không thương cháu chứ, là thương không hết đó.”

Lệ phu nhân ngồi ở ghế dưới, trong tay cầm một cái quạt lụa tròn thêu trúc vàng che nửa bên mặt. Nàng là một mỹ nhân, lộ ra gương mặt như hoa phù dung sáng sớm còn vương sương hé nở, không thể nhìn ra nàng đã có một con trai, cũng không lạ gì khi mỹ nữ trong hậu cung ngầm coi nàng là người đứng đầu.

“Đúng vậy, Tam công chúa thật sự là người dễ yêu quý mà, mọi người xem xem, Tam công chúa vừa đến, Thái hậu nương nương ném hết chúng ta ra sau đầu chẳng quan tâm đến nữa.”

Trong điện vang lên một loạt tiếng cười, Thái hậu cũng cười chỉ vào Lệ phu nhân nói: “Ngươi cũng rất khéo miệng đó. Ngươi nhìn mình đi, A Hinh vẫn còn là đứa nhỏ, các ngươi đều đã lớn rồi, thế nào còn đi tranh tình cảm với đứa nhỏ chứ.”

Không biết vị mỹ nhân nào nói chen một câu: “Tam công chúa cũng đã đến cập kê rồi mà, Thái hậu thương nàng như vậy, nhất định sẽ chọn cho nàng một phò mã tốt.”

Không khí trong điện tựa hồ ngừng lại một chút, sau đó lại như thường, ý cười trên mặt Thái hậu cũng nhạt đi, vỗ bàn tay Lý Hinh: “Đúng vậy…… Ta vẫn còn hơi luyến tiếc.”

Lý Hinh nghĩ như thế nào A Phúc không biết, bất quá nàng cũng rất phối hợp dậm chân lắc đầu: “Không đâu, ta không muốn lấy chồng, ta muốn hầu hạ làm bạn cùng Thái hậu và phụ hoàng cả đời.”

“Nha đầu ngốc, nữ nhi lớn rồi cũng sẽ phải xuất giá thôi.”

A Phúc nhìn Lý Hinh, trong mắt lộ ra thương tiếc mà chính nàng cũng không phát hiện.

Mặc kệ cô ấy có phải là đồng hương cùng xuyên qua hay không, khoảng thời gian làm một công chúa vui vẻ, đã đến điểm cuối, trước mắt …… Sẽ bắt đầu một cuộc sống mới tuyệt đối không tốt đẹp.

A Phúc thừa nhận, nàng bị câu chuyện về công chúa và phò mã cùng chịu giam cầm chịu cả kiếp sống buồn khổ mà Lý Cố kể gây xúc động. Trừ bỏ áo cơm không lo, những chuyện khác cơ hồ cái gì cũng không có.

Là một người bình thường ai cũng sẽ không muốn một cuộc sống như vậy, tự do, thoải mái, tình yêu, hạnh phúc…… những điều đó không ai không muốn. Nhưng thân là thiên chi kiều nữ, là hòn ngọc quý trên tay hoàng đế, lại hoàn toàn không có quyền lợi theo đuổi những điều đó.

A Phúc cảm thấy, vận mệnh của Lý Hinh, so với mình còn kém hơn.

A Phúc không biết là ai nhắc tới đề tài này, bất quá sắc mặt Lý Hinh thoạt nhìn so với khi mới vào còn trắng hơn ba phần, quả thực đều sắp trắng xanh rồi.

Thái hậu cuối cùng thản nhiên nói: “A Hinh cũng còn chưa tới tuổi, ai gia còn muốn ở cạnh nàng thêm vài năm nữa.”

Trong các Mỹ nhân lại có ai đó mạo muội nói một câu: “Nhưng Tam công chúa không lấy chồng, các muội muội…… Năm đó khi đại công chúa xuất giá, còn nhỏ hơn Tam công chúa bây giờ nửa tuổi.”

Không khí trong điện bề ngoài vẫn hòa hợp, nhưng A Phúc không biết do nóng hay do áp lực, thái dương chóp mũi đều có mồ hôi.

Sau khi ra ngoài. Lý Cố rút khăn tay, lau mồ hôi cho nàng, A Phúc khẩn trương nhìn trái phải, cũng không có ai chú ý.

Tuy rằng bọn họ là…… Khụ, quan hệ hợp pháp, nhưng bị người khác nhìn thấy cũng không tốt.

Bất quá, Lý Cố tìm chỗ càng ngày càng chuẩn xác, nàng đi giày đế cao thì đưa tay lên trước một tấc, đi giày mềm thì dịch xuống.

“Thái hậu nương nương rất thương Tam công chúa, chắc hẳn…… Sẽ thay nàng chọn một cửa hôn phối tốt đi? Hoặc là, sẽ không để nàng  xuất giá sớm như vậy?”

Lý Cố lắc đầu: “Thái hậu và phụ hoàng càng thương cô ấy, những người khác lại càng dung không được nàng. Nàng được sủng ái, không chỉ một mình nàng, Tuyên phu nhân và Triết hoàng đệ cũng……”

A Phúc nhẹ nhàng trả lời: “Ta hiểu.”

Nhất vinh câu vinh.

(*)nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn: một người vinh hoa thì tất cả vinh hoa, một người tổn hại thì tất cả tổn hại, tức là trong một tập thể liên kết nhau, kết quả của một cá nhân cũng là của cả tập thể

“Nàng đi về trước đi,” Lý Cố rất tự nhiên nhét cái khăn vừa lau mồ hôi cho nàng vào trong tay áo: “Ta đi tìm Vi Khải nói chuyện, hắn hôm nay làm tại tả quan thự, nàng ăn cơm trước không cần chờ ta.”

“Vâng.”

“Ừ,” Lý Cố dường như còn muốn nói thêm gì nữa, bất quá có lẽ là do xấu hổ không dám nói ở đây, liền để Nguyên Khánh đỡ lên bộ liễn. Bên này A Phúc nhìn theo bóng dáng hắn, dường như cũng có chút luyến tiếc.

Cứng rắn bắt mình xoay người lại bước đi.

Bọn họ cũng không phải mấy thiếu niên hiện đại nói yêu đương kiểu muốn chết muốn sống, chỉ là, chỉ là……

Chỉ là cái gì A Phúc cũng không nói lên được, tóm lại, nàng cảm thấy mình và Lý Cố như keo như sơn, tựa hồ có điểm kỳ quái.

Hơn nữa, cũng không hợp quy ước của thời đại này với phụ đức của nữ nhân.

Lý Cố không ở cạnh, A Phúc tự mình xuống bếp cũng không có hưng trí, Tử Mân phân phó xuống, cháo trắng rau dưa cơm rang bánh ngọt đều bưng lên, đầy cả một bàn, A Phúc chỉ ăn vài món.

Đại khái ở Đức Phúc cung ngửi mùi son phấn đến no rồi. Ai nói tú sắc khả xan? A Phúc cảm thấy mình nếu ở đó nhiều thêm một lúc nữa, đại khái bây giờ một miếng cơm cũng ăn không vào nữa.

Thành thân mấy ngày nay đều dính với nhau cùng một chỗ, đột nhiên một người rời đi, người kia sẽ cảm thấy vắng vẻ.

Lý Cố đương nhiên không thể cả ngày đều ở trong phòng, Vi Khải vừa thấy đã biết là một người có chí hướng có bản lĩnh, nên kết giao nhiều cùng hắn, có thể làm người ta khai sáng cũng có thể tăng thêm tri thức.

Lý Cố nên đi tìm hắn, đây là xã giao bình thường thôi.

Nhưng A Phúc lại cảm thấy…… Một mình rất không tự nhiên.

Nguyên lai bản thân thích ứng với cuộc sống hai người nhanh như vậy.

Nguyên lai ở mình lại cảm thấy cô đơn nhiều như thế.

A Phúc đột nhiên nghĩ đến một câu: Từ kiệm nhập xa dễ, từ xa nhập kiệm khó……

(*) từ tiết kiệm đến xa hoa dễ, từ xa hoa quay lại tiết kiệm khó

Quen với hắn rồi, cho nên……

Nếu, lại mất đi, thì sẽ như thế nào?

Trước khi thành thân A Phúc không phải không nghĩ tới, nhưng vào lúc này không biết sao lại bỗng nghĩ đến. Lúc chưa có đc nghĩ đến mất đi, làm sao có thể hiểu rõ được? Đó chỉ là tưởng tượng, một kiểu diễn tập mà thôi.

So tưởng tượng sự thật bao giờ cũng đẹp hơn nhiều.

Cũng, tàn khốc hơn nhiều.

“Thục nhân.”

A Phúc quay đầu lại, thấy Lưu Nhuận đứng ở đó.

“Vào đi, có việc sao?”