Phúc Vận Lai

Chương 61: Tiểu tướng công



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nàng khóc?”

“Không có” A Phúc ngượng ngùng lau mắt: “Cái này gọi là nước mắt vui vẻ, không phải là khóc.”

“Sớm biết nàng muốn ra ngoài như vậy, ta đã sớm……”

“Đừng nói, chàng có muốn đi tắm hay không?” A Phúc tiến đến gần hắn ngửi thử: “Trên người chàng có mùi rồi.”

Nói thực ra, không dễ ngửi.

Mùi rượu và thức, còn có, trên người khẳng định có mồ hôi, trộn vào với nhau ngửi như … đúng, mùi  dưa chua.

A Phúc khẽ cười, mùi vị này thật thân thiết. Trước kia trong phòng ngoài phòng đều là mùi này, tuy rằng nhà và cửa hàng là tách rời, nhưng trên mỗi người trong nhà đều có thể ngửi thấy mùi dưa chua, A Hỉ rất ghét mùi này, cho nên luôn dùng tiền tiêu vặt mà nương cho muội ấy đi mua túi hương gì đó để che lấp.

Mọi người, hiện như thế nào rồi?

Lưu Nhuận còn chưa trở về…

Lý Cố ngâm mình trong thùng tắm lớn, đầu gối lên thành thùng. A Phúc giúp hắn xoa xoa tóc, múc nước tẩy sạch bột, dùng khăn vải lau khô nước, lấy lược răng thưa nhẹ nhàng chải tóc cho hắn.

Nàng có chút không yên lòng, tóc đã sớm chải xong, vẫn tiếp tục chải theo một đường

Đôi tay ẩm ướt của Lý Cố từ thùng tắm vươn ra, vỗ nhẹ lên tay nàng: “Nàng đang phát ngốc gì vậy?”

“À… Ta nghĩ, Lưu Nhuận nên trở về rồi chứ. Nếu không, sẽ không vào cung được.” A Phúc dùng khăn bọc tóc của hắn lại, múc nước tưới lên vai hắn: “Hôm nay huynh ấy ra khỏi thành, đi ra ngoại thành đến nhà mẹ đẻ ta.”

Lý Cố giật mình: “Hóa ra vì cái này. Chỉ có một mình hắn đi?”

“Vâng.”

Lý Cố không muốn làm nàng nghĩ nhiều, cố ý hỏi nàng mấy chuyện đã sớm biết. Trong nhà hiện tại có mấy người, ca ca hiện tại đang làm nghề gì linh tinh, nói chuyện như vậy, A Phúc lại suy nghĩ, không biết Chu Bình Quý hiện tại làm nghề gì, cửa hàng đã bán rồi, nông dân phỏng chừng đều tự mình muối dưa, dưa chua ở cửa hàng cũng không bán được. Nhưng Chu Bình Quý chưa từng xuống ruộng cũng không học nghề nào, hắn làm cái gì, A Phúc cũng không nghĩ ra được.

Lý Cố tiếp tục tán gẫu với nàng: “Ca của nàng sinh năm nào thế?

“Ca cầm tinh con rồng.”

“Ừ, vậy so ra nhỏ hơn Vi Khải một tuổi. Muội muội của nàng thì sao?”

“Nàng cầm tinh con khỉ.” A Phúc ngừng tay: “Ai, bọn họ hai người mới là huynh đệ ruột thịt, tuy rằng đại đa số thời gian đại ca đều có thể xử lý mọi việc công bằng, nhưng ta bụng dạ hẹp hòi vẫn nhớ được mấy lần hắn xử lý bất công.”

Lý Cố vỗ vỗ ngực: “Không sợ, nàng nếu cảm thấy bất công, ta sẽ làm đại ca nàng.”

“Chàng làm đại ca của ta…” A Phúc cố gắng nhịn xuống nửa câu sau, nàng vốn định nói, chàng cũng không lớn hơn ta bao nhiêu đâu.

“Đến, gọi một tiếng ca ca nghe chút.”

A Phúc đẩy hắn một cái: “Mau tắm đi.”

“Ôi chao, đừng ngượng ngùng, gọi đi, lại không có ai nghe thấy.”

Hắn tiến sát mặt lại, mang theo hơi nước khí nóng, A Phúc chỉ cảm thấy mặt bị khí nóng này hun đến vừa ẩm vừa nóng.

“Được rồi, gọi một tiếng, chỉ một tiếng, gọi nha…”

A Phúc cảm thấy mặt vô cùng nóng: “Chàng mới bao nhiêu tuổi chứ, đã muốn làm ca ca người khác.”

Nhưng Lý Cố tự mình cũng tự mình phát hiện ra: “A Phúc, nàng không phải cầm kinh con khỉ sao?”

A Phúc trong lòng lộp bộp một chút.

“Không phải…”

“Tại sao lại không phải?

Lý Cố nhớ rõ Dương phu nhân từng nói quá, tuổi bọn họ là tương hợp, A Phúc cầm tinh khỉ mà.

“Ta cầm tinh dê.”

Lý Cố trợt một cái, cả người trượt vào trong thùng, A Phúc vội vàng kéo tay hắn.

“Chàng chú ý một chút.”

“Nói như vậy, nàng và ta cùng tuổi?”

A Phúc cắn cắn môi, chuyện này dù sao sớm hay muộn cũng phải nói cho hắn.

“Đúng, đăng ký trong sổ là ghi theo tên A Hỉ, nhưng lại là ta vào thay… A Hỉ là khỉ, ta đương nhiên…”

Lý Cố không chú ý nàng đang không yên lòng, vội vã hỏi: “Nàng sinh tháng mấy?”

“Tháng mười hai.”

Tháng chạp sắp đến rồi, đúng là lúc lạnh nhất.

Lý Cố lập tức trầm tĩnh lại: “Vậy là tốt rồi. Ta còn sợ nàng lớn hơn ta đó, tuy rằng chúng ta cùng sinh một năm, nhưng tháng của nàng nhỏ hơn ta.”

A Phúc không nghĩ ra hắn vẫn nhớ việc này, lại không nghĩ đến vấn đề thân phận của mình.

“Cái lớn nhỏ này… Có vấn đề gì?”

Lý Cố nhướng mày, thoạt nhìn cả gương mặt nhất thời sống động hẳn lên, có vẻ đặc biệt có thần thái, A Phúc nhìn mà sửng sốt.

“Vấn đề rất lớn đó, nếu tháng của nàng lớn hơn ta, ta không phải thành tiểu tướng công sao!”

A Phúc sửng sốt một chút, tiểu tướng công nàng đã từng nghe qua, nhưng vạn vạn không nghĩ tới Lý Cố ở trong cung cũng sẽ thấy từ này, lấy lại tinh thần liền phì cười thành tiếng.

Bên ngoài Nguyên Khánh bẩm báo: “Điện hạ, Lưu Nhuận đã trở lại.”

A Phúc tính cũng đã đến giờ, nếu không trở về cửa cung sẽ đóng thực sự vào không được nữa.

“Được rồi, ta đi ra đây.” Lý Cố đứng lên khỏi thùng, có vẻ còn vội vàng hơn A Phúc.

“Chàng chậm một chút, cẩn thận trượt chân.”

A Phúc giúp hắn phủ thêm áo choàng, Lý Cố đi guốc gỗ rồi ra ngoài, Lưu Nhuận đứng bên ngoài, thoạt nhìn phong trần mệt mỏi.

“Điện hạ, thục nhân.”

A Phúc đỡ Lý Cố ngồi xuống, Lý Cố gật đầu: “Đừng đa lễ, mau nói đi, ở đây có người nhớ thương cả ngày rồi.”

Lưu Nhuận liền cười cười, nói với A Phúc: “Lần trước đã hỏi thăm được nơi, giữa trưa thì đến nhà thục nhân. Trong nhà hết thảy đều tốt, cũng không tính là khó khăn, ta đã nói chuyện với đại ca Chu gia, tiền bán nhà lúc trước, Lưu gia cũng không nhận, cô nãi nãi và cô gia Lưu gia cũng chỉ nói vậy thôi, biết nhà bên này bán nhà và cửa hàng cũng rất áy náy, bất quá bởi vì ở nông thôn cũng thanh tĩnh, cho nên mới vẫn tiếp tục ở.” Lưu Nhuận lấy ra một túi vải nhỏ: “Đây là nương tử Chu gia nhờ ta chuyển cho thục nhân.”

A Phúc vội vàng nhận lấy, trong túi là hà bao thêu chỉ nhiều màu hỉ thượng mi sao, dưới có thêu chữ phúc. Tuy rằng không phải vải tốt, nhưng quả thật là do nương tự tay làm. A Phúc vốn cảm thấy mình không hề nhớ nhung Chu gia nhiều lắm, ít nhất không giống các cung nữ khác gần như tối nào cũng vì nhớ nhà mà khóc đến tỉnh giấc. Nhưng khi vừa thấy thứ này, nhất thời cảm thấy hai mắt lên men nóng lên.

“Nương của ta, bà ấy, biết ta hiện tại…”

Lưu Nhuận nói, “Nương tử Chu gia nói, có thể làm người bên cạnh hoàng tử, đó là ẩn điển vô cùng to lớn, nhắc nhở thục nhân cẩn thận để ý, an thủ bổn phận.. Không cần nhớ nhà.”

A Phúc còn chờ nghe tiếp, nhưng Lưu Nhuận đã  nói xong rồi.

“Chỉ có vài câu này thôi sao?”

“Thời gian không đủ, ta đầu tiên giải thích lý do ta đến, lại nói quan tình trạng của thục nhân, rồi vội vàng trở về, nương tử Chu gia có rất nhiều điều chưa kịp nói.”

A Phúc nghĩ, đây là do Lưu Nhuận nghĩ vậy mà thôi. Cho dù nàng ở nhà, nương cũng không nói nhiều với nàng.

Bất quá vuốt hà bao trong tay, A Phúc cũng cảm thấy kiên định hơn. Nơi trống vắng trong lòng khi biết gia đình chuyển đi, nay đã được lấp đầy.

Lý Cố hỏi nhà cửa trong nhà như thế nào, sinh kế như thế nào, A Phúc vội vàng lấy lại tinh thần nghe.

“Nhà rất lớn, trước sau có năm gian phòng, còn thuê một bà tử trong thôn trang để giặt quần áo nhóm lửa, cuộc sống cũng không khổ. Chu đại ca lần tìm phương pháp, nói tuy rằng có tích trữ được vài mẫu ruộng, nhưng vẫn phải có chút tiền vào mới tốt, bằng không đều miệng ăn núi lở.”

A Phúc gật gật đầu, Lưu Nhuận nói chuyện chắc cũng đã sửa lại chút ít rồi, về sau cẩn thận hỏi lại hắn xem rốt cuộc thế nào.

Một ngày gặp quá nhiều chuyện, vừa buông tâm sự, A Phúc cũng ngáp hai cái, Lý Cố nói:“Sớm đi ngủ đi, ngày mai đi Đức Phúc cung, còn phải nói với Thái hậu về chuyện xuất cung nữa.”

A Phúc cảm giác ngủ rất sâu, buổi sáng mơ hồ cảm thấy, đã đến giờ nên thức dậy rồi, lại cảm thấy mí mắt rất nặng, cảm giác lười biếng tràn ngập, không muốn mở mắt ra.

Lý Cố thì đã tỉnh rồi, vuốt ve trêu chọc nàng. A Phúc đầu tiên là trốn, sau là nhẫn nhịn, cuối cùng vừa cười vừa đưa tay cù lại hắn, ngày hôm qua tuy rằng mệt, nhưng đều là chuyện tốt. Một là tìm thấy người nhà, hai là Lý Cố và nàng có thể chuyển ra khỏi hoàng cung này.

“Được rồi, nếu không dậy sẽ trễ giờ đó. Lý Cố ngừng tay, đến cuối cùng vẫn là A Phúc chịu thiệt. Việc cù người khác này xem như là cận chiến, không liên quan đến việc mắt có nhìn thấy hay không, A Phúc tay chân mềm yếu, thật sự không thắng nổi Lý Cố.

Nàng kéo màn gọi người tiến vào, hai người rửa mặt chải đầu thay quần áo, đi đến Đức Phúc cung thỉnh an. Sương sớm còn chưa tan, mặt trời mới chỉ lộ ra chút ánh nắng ở phía đông xa xa, A Phúc nhìn thiếu niên tư thái điềm tĩnh bên cạnh, bỗng nhiên có một cảm giác chậm rãi nở rộ trong lòng. Vừa dịu dàng, lại thật thà… Còn mơ  hồ mang theo chút ngọt ngào chờ mong.

Trong cung Thái hậu vẫn nhiều người như thường này, người nên đến đều đã đến gần đủ. Sau khi Thái hậu đi ra mọi người thỉnh an.

Cung nhân chuyển ghế dựa để trước mặt Thái hậu, Lý Cố ngồi xuống, A Phúc đứng một bên hầu hạ. Thái hậu hỏi Lý Cố ngủ có tốt không, lại hỏi gần nhất ăn uống như thế nào. Lý Cố cười nói đều hảo, còn đặc biệt nói A Phúc tối hôm qua có nấu cho hắn một bát canh, hương vị vô cùng ngon. Thái hậu liền cười dài hỏi A Phúc đó là canh gì.

“Chính là một bát canh gà bí đao, mùa hạ nóng bức, cho nên nấu xong thì vớt hết váng mỡ cho thêm chút dấm chua.”

“Ừ, nghe qua rất dụng tâm”

Lý Cố còn chưa nhắc đến việc hắn xin hoàng đế thỉnh phong xuất cung với Thái hậu, bà lại vẫy vẫy tay, một nữ tử không phải là nữ quyến trong cung, mặc trang phục mệnh phụ màu hải đường tím* đã đi tới, thân người rất phúc hậu, trên đầu đội tóc giả, thoạt nhìn cả người phúc hậu mười phần.

(*) màu hải đường tím



“Vị này là nhị phu nhân nhà Tương Hầu gia, theo bối phận, cháu còn phải gọi một tiếng biểu di nương, đến đến, gặp một lần.

Biểu di nương?

Sáng sớm như vậy … Mệnh phụ tiến cung cũng thật kỳ quái, là Thái hậu cố ý tuyên triệu sao? Nếu tự xin thỉnh an thì ít nhất cũng phải chờ đến khi Thái hậu dùng xong bữa chứ.

Lý Cố giật mình, quy củ đứng lên vấn an, vị Tương phu nhân kia vội vàng đáp lễ, vội vàng nói không dám nhận.

Tính theo thân thích thì Lý Cố là vãn bối, nhưng Lý Cố còn là hoàng tử, bà là thê tử của thần tử, cho nên lễ này thật sự không thể nhận.

A Phúc vốn tưởng rằng trường hợp nghiêm túc như vậy không liên quan gì đến mình, thì vị Tương phu nhân kia lại chuyển mắt hỏi: “Vị này là Chu thục nhân đi? Quả nhiên là người do Thái hậu mà, rất không tồi, bộ dáng khí phái đều rất tốt.

Thái hậu cười: “Nàng chính là người thành thật chút thôi, làm sao tốt như ngươi khen được.”

Bởi vậy A Phúc cũng vội thỉnh an: “Bái kiến phu nhân.”

“Ôi, mau đứng dậy mau đứng dậy, ta thật không thể nhận.”

“Tại sao lại không nhận nổi.” Thái hậu nói: “Luận bối phận, ngươi là trưởng bối. Luận phẩm chất, ngươi là tam phẩm mệnh phụ, lễ của nàng ngươi tại sao lại không nhận nổi? Có thể nhận!”

A Phúc quy củ  đứng ở một bên, chợt nghe Thái hậu hỏi vị Tương phu nhân kia: “Cầm nha đầu nhà ngươi đâu? Tại sao không mang nàng cùng tiến cung? Đã một năm không gặp, tiểu cô nương cũng đã thành khuê nữ, khi gặp lại nói không chừng ta không nhận ra nữa.”