Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 133: Tình trường giao lượng





Thủy Nhu Tinh quỳ bên bờ suối, hai tay vớt nước vã lên mặt. Làn nước mát lạnh thấu qua da thịt rửa sạch bụi trần, rửa sạch những đau khổ mấy ngày qua. Nàng uống hai ngụm nước, đoạn quay lại toan gọi Thích Trường Chinh đến bên, chợt sững người vì thấy hắn vẫn bất động nhìn đăm đăm lên bầu trời đã bắt đầu đen thẫm.



Kể từ khi gặp hắn lần đầu tiên đến giờ, thời gian vẻn vẹn chưa đầy một tháng nhưng Thủy Nhu Tinh lại thấy như Thích Trường Chinh như đã đi qua cả đời người, thoát thai hoàn cốt biến thành một nhân vật khác, điểm rõ ràng nhất không phải là võ công hay khí phách tăng lên, mà là càng lúc hắn càng trở nên thâm trầm khó đoán.



Trước khi gặp Thích Trường Chinh, trong tim nàng chỉ có một mình Ưng Phi. Sau khi bị gã tàn nhẫn bỏ rơi, nàng đã từng thử tìm niềm vui với một vài nam nhân khác, hy vọng từ đó có thể quên đi Ưng Phi, thoát khỏi ma lực đã khống chế tâm trí nàng, nhưng lần nào Thủy Nhu Tinh cũng thất bại. Chỉ sau một đêm duyên phận, chưa một ai khiến nàng đủ say mê để quay lại đêm thứ hai.



Thủy Nhu Tinh đã từng nghĩ cuộc đời nàng thế là đã mất về tay Ưng Phi, đến khi gặp Thích Trường Chinh nàng mới thấy lại cơ hội tái sinh. Chính thức từ tối hôm nay, hình ảnh Ưng Phi trong tim nàng đã tan biến. Tâm trí bị trói chặt bởi những hồi ức về hắn chợt mở toang, nàng như con chim nhỏ tung tăng bay lượn giữa trời. Giờ đây nàng chỉ muốn được cùng Thích Trường Chinh đi đến một nơi thật xa, về lại thảo nguyên quê hương nàng, cùng nhau dong ngựa ngắm trăng, cùng nhau sinh con đẻ cái, tránh xa mọi tranh đoạt trên đời.



Thủy Nhu Tinh gỡ cây ngân trâm để mái tóc xõa xuống, chậm rãi cởi bỏ xiêm y, đến khi trên người không còn gì mới reo lên sung sướng, nhảy xuống dòng suối trong mặc sức bơi lội.



Thích Trường Chinh sực tỉnh vì tiếng nước reo, chuyển thân đến bên bờ suối, mượn chút ánh sao le lói ngắm nhìn mỹ nhân đang lơ lửng trong nước. Thủy Nhu Tinh vui như một hài nhi nghịch ngợm, vẫy tay: “Thích lang xuống đây, trong nước dễ chịu như tan cả người ra vậy!”.



Thích Trường Chinh lắc đầu cười: “Ta mà xuống đấy, nhất định sẽ không kềm nổi mà xâm phạm nàng mất!”.



Thủy Nhu Tinh cắm đầu lộn nhào một vòng trong nước, kiêu hãnh phô thân hình tuyệt mỹ trước mặt tình lang, đoạn cười khanh khách: “Xuống đi mà! Nhu Tinh đang đợi bị chàng xâm phạm đây!”.



Thích Trường Chinh nheo mày, chỉ cảm thấy cổ họng khô rát, tiểu phúc mỗi lúc một nóng ran lên, song vẫn gắng gượng lắc đầu: “Chúng ta vẫn còn trong hiểm cảnh, nếu ta xuống nước bây giờ e rằng vài canh giờ nữa cũng chưa lên bờ được. Ưng Phi mà hồi phục lại bọn ta sẽ càng nguy hơn...”.



Thủy Nhu Tinh chợt đứng thẳng người, nửa thân trên kiều diễm như hoa như ngọc hiển hiện trước mắt Thích Trường Chinh. Những giọt nước không ngừng nhỏ xuống từ vai từ ngực nàng. Tư thế phóng khoáng tuyệt mỹ ấy, chỉ cần là nam nhân ắt hẳn cả đời cũng không quên được!



Mỹ nhân đưa tay nâng cằm Thích Trường Chinh quay sang một bên, cười khúc khích: “Nếu chàng đã không muốn xâm phạm thiếp thì đừng có nhìn thiếp như thế, làm người ta khó chịu đến chết được”.




Rốt cuộc Thích Trường Chinh cũng phải đầu hàng, thở dài một tiếng, cởi phăng quần áo nhảy xuống nước.



Bọt tung trắng xóa, đôi nam nữ cuồng nhiệt hoan hảo quên cả trời đất. Rất lâu sau hai người mới chịu rời nhau.



Càng ở cùng với Thủy Nhu Tinh, tình yêu của hắn ngày càng sâu nặng. Niềm vui sống không bao giờ tắt, sự nhiệt thành đến khờ dại của người con gái Đại mạc dường như sinh ra để tương hợp với tính cách phóng khoáng hào sảng của Thích Trường Chinh. Vẻ phong tình vô hạn nàng thể hiện ra trong nước, từng cử chỉ mềm mại khiến bất cứ nam nhân nào cũng phải tâm túy thần mê ấy, Thích Trường Chinh biết rõ nàng chỉ dành riêng cho mình hắn, cho người mà nàng đã nguyện hiến dâng.



Bỗng trong đầu hắn hiện lên một ý nghĩ lạnh băng: “Ta thật không hiểu vì sao Ưng Phi đành lòng bỏ rơi nàng?”.



Thủy Nhu Tinh sầm mặt xuống vẻ không vui: “Thiếp không muốn nhắc đến hắn, trái tim thiếp ngoài Thích lang ra không còn bất cứ một ai nữa cả!”.



Giọng Thích Trường Chinh càng lạnh hơn: “Tại sao Ưng Phi chịu mất bằng ấy nhân mạng để bắt sống ta? Chẳng lẽ chỉ để đùa nghịch cho thỏa? Không phải, Nhu Tinh, hắn làm như thế là vì nàng! Nhất định hắn vẫn còn hy vọng ở nàng nên mới lao tâm khổ tứ như vậy...”.



Thủy Nhu Tinh sững người ngước lên. Bắt gặp ánh mắt nghiêm trang của Thích Trường Chinh, nàng tái mét mặt bàng hoàng: “Không, Thích lang! Giờ thiếp chỉ có chàng, xin chàng đừng hiểu lầm!”.



Trong lòng Thích Trường Chinh trào dâng niềm thương cảm, tự nhủ thái độ vừa rồi của hắn phải chăng là quá tàn nhẫn? Dẫu sao hắn cũng phải làm như vậy bởi cả hai người đang phải cùng vẫy để thoát khỏi cái chết, chỉ cần một tia nghi ngờ nhỏ nhoi là đủ khiến hắn suy giảm công lực, trở thành con mồi cho gã ác quỷ Ưng Phi.



Thủy Nhu Tinh nước mắt giàn giụa, cúi đầu sụt sịt: “Thích lang, chàng không còn tin thiếp nữa sao? Vì sao tự nhiên chàng lại nghĩ đến chuyện hắn vẫn còn yêu thiếp?”.



Thích Trường Chinh gượng cười lắc đầu: “Ta làm như vậy có hai nguyên do, trước tiên ta muốn biết vị trí của ta trong trái tim nàng. Điều đó với ta vô cùng quan trọng, bởi lẽ vừa nãy ta chợt ngộ ra rằng, nếu bọn ta cứ lẩn tránh mãi, sợ rằng chưa đến được Động Đình đã thành mồi ngon của Ưng Phi rồi, chi bằng hãy chủ động tấn công hắn may ra còn vài phần hy vọng. Nhưng muốn thế ta cần phải thật sự yên tâm về nàng”.



Thủy Nhu Tinh khẽ hỏi: “Thế còn nguyên do thứ hai?”.



Thích Trường Chinh chau mày khổ sở: “Nếu ta có thể nhìn ra nàng vẫn còn vương vấn với Ưng Phi, nhất định hắn cũng nhìn ra điều đó. Chuyện ấy sẽ giúp hắn giữ được tự tin và bình tĩnh vì hắn biết hắn không hề thua ta trong cuộc chiến ái tình. Ta phải lường trước tình hình đó để có sách lược đối phó...”.



Thủy Nhu Tinh nghe mà không khỏi ngẩn người, gã trai bề ngoài thô hào dũng mãnh này, tài trí hóa ra đủ để đọ với Ưng Phi. Hai lần thắng lợi vừa rồi chính là thành quả mưu lược của hắn, tuyệt đối không phải vì may mắn. Tình yêu cùng lòng ngưỡng mộ dạt dào dâng lên, hình ảnh Ưng Phi trong tim nàng lại nhạt nhòa thêm mấy phần.



Giữa lúc ái tình đang đượm, Ưng Phi đột nhiên bỏ rơi nàng, phũ phàng như kẻ vô tâm ném đi một chiếc áo cũ. Thủy Nhu Tinh đã dằn vặt đau khổ, đã tìm đủ mọi cách để quên đi kẻ bạc tình. Thích Trường Chinh không phải là kẻ thế thân đầu tiên, nhưng chưa với ai nàng lại trải qua những đồng sinh cộng tử đến tận cùng như vậy. Càng ở bên Thích Trường Chinh, nàng càng phát hiện ra con người hào sảng mà không kém thâm trầm của hắn, nỗi day dứt vì bị Ưng Phi bỏ rơi dần chỉ còn như gió thoảng mây bay Nhưng khi Thích Trường Chinh chỉ ra Ưng Phi kỳ thực vẫn còn yêu nàng, trái tim đa tình của Thủy Nhu Tinh lại một lần nữa xao động, bất giác lấn cấn vì những “điểm tốt” trong con người Ưng Phi, nhất là những tiểu xảo phong lưu từng làm cho nàng thần hồn điên đảo.



Suy cho cùng, trước khi gặp Thích Trường Chinh nàng đã chỉ sống vì Ưng Phi, đã chỉ nghĩ về gã kể cả trong giấc ngủ. Chỉ có chàng trai trước mặt nàng đây là có đủ sức mạnh xóa tan gông cùm trong trái tim Thủy Nhu Tinh, cho nàng biết thế nào là tình yêu đích thực.



Vậy mà bây giờ hắn lại hiểu lầm nàng. Lòng tin từ những luận suy lý trí ấy, làm sao nàng có thể thanh minh được đây?



Thích Trường Chinh thấy nàng lặng im như công nhận lời hắn, tự ái trong lòng bất chợy nổi lên, lạnh lùng: “Không còn nhiều thời giờ nữa, mặc y phục vào lên đường thôi!”



Đoạn quay phắt người bước lên bờ.



Thủy Nhu Tinh đi sát ngay sau hắn, lòng đau như cắt từng khúc ruột. Thích Trường Chinh không hề quay đầu lại, đứng vận công cho khô nước trên người rồi nhanh chóng mặc lại quần áo.



Thủy Nhu Tinh bất chợt quỳ sụp xuống, cúi đầu thảm thiết: “Thích lang, cầu xin chàng hãy tin Nhu Tinh! Trong lòng thiếp chỉ có một mình chàng, sau này cũng sẽ như vậy mà!”.



Thích Trường Chinh thong thả nâng thân hình đã sắp rũ ra vì tuyệt vọng, nhẹ nhàng ôm ghì vào lòng: “Được rồi! Ta tin nàng, đến giờ ta mới thực sự tin nàng, hãy tha thứ cho ta tội tàn nhẫn! Ưng Phi với ta đã trở thành không đội trời chung, vì thế ta tuyệt đối không thể để nàng vấn vương chút nào về hắn, nàng có hiểu không?”.




Thủy Nhu Tinh mừng rỡ đến run lên: “Thì ra chàng chưa bao giờ tin thiếp, nhưng sao bây giờ chàng lại tin?”.



Thích Trường Chinh thở dài: “Ta không thể nói tại sao, đó đơn thuần chỉ là một cảm giác. Trước đây ta không tin nàng bởi cái cảm giác ấy, giờ ta tin nàng cũng bởi cảm giác ấy. Từ giờ trở đi, nếu ta phát giác nàng vẫn còn vương vấn Ưng Phi, ta sẽ tuyệt không đối đầu với hắn, bởi sự hai lòng của nàng sẽ làm cho ta mất khí thế mà dẫn đến diệt vong. Hãy nhớ lại đi, đêm trong miếu hoang, nếu không phải vì vẫn yêu Ưng Phi làm sao nàng dễ dàng để rơi vào tay hắn như vậy? Cả lúc đâm hắn nàng cũng không phát huy được đến bốn phần công lực, bằng không Ưng Phi đã thành tàn phế rồi!”.



Thủy Nhu Tinh hổ thẹn cúi đầu: “Nhu Tinh sẽ tuyệt đối không như vậy nữa!”.



Thích Trường Chinh mỉm cười rạng rỡ: “Đến giờ ta mới cảm thấy thắng được Ưng Phi một trận thực sự, cũng có lòng tin đối đầu hắn đến cùng. Nhưng nàng phải nhớ, nói và làm là hai chuyện khác nhau! Nếu nàng còn bất cứ một nương tay nào với Ưng Phi ta sẽ lập tức ra đi, tránh cho đao đạo của ta vì ghen tuông mà không thể tiến triển, nàng phải nhớ kỹ điều này!”.



Nhãn thần Thủy Nhu Tinh tràn đầy quyết tâm: “Thích lang chàng hãy yên tâm, Nhu Tinh giờ sống là người họ Thích, chết là ma họ Thích!”.



Thích Trường Chinh đặt một nụ hôn nồng cháy lên cặp môi son, gật đầu: “Ta tin nàng, được rồi! Hãy ở lại đây ngủ một giấc, rạng sáng mai khởi hành về Động Đình. Nếu ta tính toán không sai, Ưng Phi chỉ cần hai ngày là có thể hồi phục”.



Hai chữ Ưng Phi dường như không còn ý nghĩa gì nữa, Thủy Nhu Tinh chúi mặt vào cổ Thích Trường Chinh, thì thào trong hơi thở nóng bỏng: “Thích lang, chàng có thể chiều Nhu Tinh một lần nữa không? Thiếp muốn chàng tan ra trong người thiếp, cho chàng biết thiếp yêu chàng đến mức nào...”.



o0o



Ôn tuyền về đêm càng bốc hơi nghi ngút, Phong Hành Liệt ngâm mình trong dòng nước nóng, mỗi mao mạch đều căng lên sảng khoái. Hắn cúi đầu lặn một mạch sang phía bờ đối diện, tựa vào vách đá lim dim mắt, tận hưởng sự thư thái sau khi cùng ba mỹ thê vui vầy.



Trong làn khói trắng nửa thực nửa hư, không ai còn nhớ đến những lễ pháp ràng buộc thường ngày, chỉ có ái tình cuồng nhiệt như nguyên thủy, như thuở thiên địa mới khai sinh.



Bạch Tố Hương tách khỏi tam nữ bơi theo, sà vào lòng Phong Hành Liệt nhoẻn cười: “Thiếp đến hầu chàng có được không?”.



Phong Hành Liệt mở mắt, choàng tay qua vai nàng dịu dàng: “Hương tỉ đến hầu ta, sau ta lại có thể nỡ từ chối nào?”.



Mỹ nhân dẩu môi giận dỗi: “Người ta năm nay mới có mười chín tuổi, chàng cứ câu trước Hương tỉ, câu sau Hương tỉ, muốn người ta già nhanh hay sao?”.



Bàn tay Phong Hành Liệt lướt qua tiểu phúc, trườn xuống vuốt ve đôi chân thon dài, miệng ầm ừ: “Ta theo Thiến Liên mới gọi nàng là Hương tỉ, quen rồi khó sửa, e rằng sau này cũng không đổi được. Hương tỉ cứ thuận theo ý ta đi vậy!”.



Làn da mịn màng nổi lên những vảy ốc li ti, Bạch Tố Hương không ngớt rùng mình, cuối cùng gục lên người ái lang hổn hển: “Chàng muốn gọi thế nào thì gọi, thiếp chỉ là đùa với chàng thôi mà!”.



Phong Hành Liệt chưa chịu thôi: “Nghe nói nàng còn nghịch ngợm hơn cả Thiến Liên, vì sao Hương tỉ ta biết lại ngoan ngoãn như vậy?”.



Bạch Tố Hương nhắm nghiền mắt, rên rỉ nũng nịu: “Người ta nói cũng không nổi nữa rồi, hưm...”.



Phong Hành Liệt kín đáo dừng bàn tay nghịch ngợm, hôn nhẹ lên má Bạch Tố Hương rồi nhìn sang Cốc Tư Tiên và Cốc Thiến Liên đang thì thào to nhỏ. Gió đêm từng cơn thổi đến, vẳng bên tai hắn tiếng cười rúc rích của hai nàng, Phong Hành Liệt không nhịn được hỏi với sang: “Hai người đang nói chuyện bí mật gì vậy?”.



Cốc Tư Tiên cao giọng: “Chàng hết chối nhé, Tiểu Liên đang tố cáo chàng bắt nạt muội ấy thế nào!”.



Phong Hành Liệt phá lên cười, cảnh cáo: “Thiến Liên nàng đừng có xuyên tạc, bằng không mông của nàng và cả người nghe nàng sẽ phải chịu khổ đó!”.



Cả hai cùng bật cười, Cốc Thiến Liên trừng mắt giơ nắm tay về phía hắn dọa nạt.




Phong Hành Liệt cúi xuống nhìn Bạch Tố Hương đang nhắm mắt nằm yên trong lòng hắn, hỏi lại: “Nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta!”.



Bạch Tố Hương mở mắt lườm hắn: “Người ta thích ngoan thì ngoan thôi, có gì để nói chứ!”.



Làn da trắng muốt của nàng nổi lên như bạch ngọc giữa đêm đen, bộ ngực tuyệt mỹ tin cậy áp sát vào người hắn, thấp thoáng dưới vòng eo thon mảnh là vùng đất cấm hư ảo trong làn khói trắng và đôi chân nõn nà dài như vô tận. Phong Hành Liệt chợt nảy ra một thắc mắc: “Nàng và Thiến Liên có phải là người Vô Song Quốc không vậy?”.



Bạch Tố Hương gật đầu: “Đương nhiên rồi, người Song Tu Phủ đều là hậu nhân Vô Song Quốc chạy đến Trung Nguyên, bằng không làm sao có thể đồng tâm đoàn kết như vậy?”.



Phong Hành Liệt nắm chặt đôi tay mềm mại của nàng, tán thưởng: “Thảo nào thân thể nàng lại rất khác thân thể của nữ nhân Trung Nguyên, đúng là vật báu nhân gian!” Trong bụng thầm nghĩ, nàng múa Hoa Đà Trâm của Liệt Trấn Bắc ắt hẳn là vô cùng đẹp mắt.



Giọng nói thánh thót như tiếng chim hỉ tước rót vào tai hắn: “Hành Liệt, Tố Hương thích nhất là được chàng nhìn ngắm! Thiếp vẫn thấy ngượng nhưng lại vô cùng hạnh phúc...”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Phong Hành Liệt mỉm cười: “Nàng không sợ ta chỉ ham muốn cơ thể của nàng, chỉ biết dục mà quên tình ư?”



Bạch Tố Hương chu môi lắc đầu: “Chàng không dọa thiếp được đâu! Nếu chàng chỉ trọng dục khinh tình, làm sao lần đầu tiên của Tiểu Liên có thể giữ đến tận khi về Song Tu Phủ?”.



Phong Hành Liệt quả thật không hề nghĩ đến chuyện này, trầm ngâm một hồi mới nói: “Lời nàng đúng là có đạo lý! Chỉ cần nữ nhân có chút thuận mắt, phần lớn nam nhân không cần tình cảm gì đặc biệt đã có thể lên giường, nhưng ta quả thật lại không thể làm được!”.



Bạch Tố Hương chợt níu tay hắn, khẩn khoản: “Nói cho Tố Hương biết, trước khi... trước khi chiếm đoạt thiếp, chàng có chút tình cảm nào với Tố Hương không?”.



Phong Hành Liệt nhẹ nhàng ghì nàng vào lòng, âu yếm: “Lúc nàng cài bông Hương khâm lên ngực áo, ta chợt cảm thấy một điều gì đó hết sức kỳ diệu vừa xảy ra. Có lẽ ta yêu nàng chính từ khoảnh khắc đó!”.



Bạch Tố Hương càng rúc sâu vào vòng tay hắn, giọng nói nghẹn ngào như khóc: “Có lời này của chàng thiếp yên tâm rồi! Tố Hương yêu chàng, chỉ sợ chàng lấy thiếp vì Tiểu Liên...”.



Chừng như đã “kể tội” Phong Hành Liệt xong, Cốc Tư Tiên và Cốc Thiến Liên từ dưới đáy hồ lặn sang, nhô lên ngay bên cạnh hắn. Đống lửa cháy bên bờ đá cuối cùng cũng đã tắt dần, đêm đen ngự trị khắp mặt đất, chỉ còn lác đác những vì sao le lói xa xa.



Cốc Tư Tiên lên tiếng: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”.



Phong Hành Liệt cười cười: “Phu quân và Hương tỉ đang bàn luận xem trận quyết đấu ái tình thứ hai liệu có nên lập tức cử hành hay không?”.



Bạch Tố Hương thốt nhỏ một tiếng, vùng ra khỏi lòng Phong Hành Liệt. Cả ba nàng cùng cười khúc khích, bơi tản ra khắp ba phía. Phong Hành Liệt cao giọng hô: “Không được chạy khỏi hồ, ai vi phạm, trảm!”.



Mọi khổ nạn trong quá khứ rốt cuộc cũng qua đi, chỉ còn dòng ôn tuyền nóng ấm và tình yêu cuồng nhiệt đến hoang dại.



Đêm tân hôn như mới chỉ bắt đầu...