Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 157: Đạo tặc tình thâm





Hai người sóng vai dựa lưng lên một gốc đại thụ, thoải mái duỗi thẳng hai chân ngắm nhìn bình nguyên bao la trải dài vô tận nằm phía Tây núi Chung sơn ở gần Ứng Thiên phủ.



Khôi nhi cùng ái mã của Hư Dạ Nguyệt là Tiểu Nguyệt đang thong dong gặm cỏ.



Cưỡi ngựa bôn trì suốt một canh giờ, lúc này cả người lẫn ngựa đều tận hưởng khoảng thời gian thư thái.



Mặt trời từ từ hạ xuống sau những ngọn núi phía Tây.



Mặt đất vàng rực một phiến, gió Bắc cũng từ từ nổi lên.



Hư Dạ Nguyệt tại bên tai Hàn Bách thì thầm: “Còn nói cha quản người không lợi hại. Từ nhỏ cha đã không cho phép Nguyệt nhi cùng những hài tử khác chơi đùa. Nói rằng sợ những người tư chất dung tục tiêm nhiễm vào trong tâm trí của muội. Cho nên người ta không có lấy một bằng hữu tri tâm mà chỉ chơi đùa cùng sư huynh. Nhưng huynh ấy lại lớn tuổi hơn muội rất nhiều nên chẳng lấy gì vui vẻ hết.”



Hàn Bách cười nói: “Không kể Hư lão là đúng hay sai nhưng Nguyệt nhi hôm nay ‘bị’ ông ấy khổ tâm bồi xuất ra không phải là rất tốt sao?”



Hư Dạ Nguyệt tức đến chu cái miệng nhỏ nhắn lên, giận dỗi nói: “Huynh rốt cuộc vẫn không chịu đứng về phe Nguyệt nhi.”



Hàn Bách lại cười nói: “Nào! Hãy thành thực nói cho ta biết. Nếu ta là người không được cha nàng xem trọng thì Nguyệt nhi còn có thể đối tốt với ta không?”



Hư Dạ Nguyệt đột nhiên ngây người, trầm tư vào suy nghĩ một lúc rồi khẽ thở dài một tiếng, dựa đầu lên vai hắn nhẹ nhàng nói: “Muội cũng không biết!”



Hàn Bách đắc ý nói: “Ha ha! Ta đã nói không sai mà! Kỳ thật nàng rất biết nghe lời cha mình, lại rất tin tưởng vào nhãn quang của ông ấy. Lúc đầu ta còn nghĩ nàng so với ông ấy còn lợi hại hơn. Ai biết rằng cha nàng mới là người lợi hại nhất. Nguyệt nhi nàng có cưỡi thêm khoái mã cũng đuổi chẳng kịp.””



Hư Dạ Nguyệt nhắm chặt hai mắt, nhẹ nhàng than: “Hiện tại việc gì cũng không cần phải vội. Sau khi cha đánh bại Lý Xích My xong sẽ thoái ẩn sơn lâm, sẽ không vì chuyện của Chu thúc thúc mà phiền não nữa. Cũng không xem vào chuyện Minh thất nhà ông ấy thêm nữa.”



Hàn Bách trong lòng rúng động. Nếu như người thua lại là Quỷ Vương thì đối với Hư Dạ Nguyệt chuyện này sẽ trở thành sự đả kích mạnh mẽ, gây cho nàng một vết thương không thể khỏa lấp. Đáng hận là hắn tự vấn võ công mình còn thua xa Quỷ Vương, thay hắn xuất chiến cũng chỉ là lãng phí thêm một cái mạng mà thôi.



Hư Dạ Nguyệt ngồi thẳng dậy, đá đá chân khổ não nói: “Thật tức chết đi được. Một ngày nào đó lại cùng Trang Thanh Sương, ny tử luôn xem thường người khác này cùng chung một chồng.”



Hàn Bách bật cười nói: “Hai ngươi rốt cuộc đã xẩy ra chuyện gì thế? Nàng thì nói muội không xem nàng trong mắt còn muội thì lại nói nàng xem thường muội.”



Hư Dạ Nguyệt ngạc nhiên nói: “Nàng ta thực nói như vậy sao?”



Hàn Bách đưa tay ôm lấy vai nàng, hai cặp môi quấn quýt một lúc lâu sau rồi mới nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi ta đề nghị muội đi ra ngoài dạo chơi, thần tình của muội rất lấy làm cao hứng. Có phải là vì ta không có thời gian để đi gặp nàng ấy không?”



Hư Dạ Nguyệt thẹn thùng điểm điểm đầu, rồi quay người sà vào lòng hắn, ôm chặt lấy eo hắn mà nói: “Chàng rất giống cha. Chuyện gì cũng đều bị chàng phát hiện hết. À đúng rồi! Chàng còn chưa nói cho Nguyệt nhi một chuyện. Thất Nương ở trong phòng cùng chàng đã làm chuyện gì. Đừng nói dối muội, Nguyệt nhi sẽ không nói lại với cha đâu.”



Hàn Bách cảm thấy lúng túng, sau mới thành thật nói: “Nàng ấy vẫn xem ta như tình nhân cũ Xích Tôn Tín của nàng. Bất quá ta chỉ mới ôm nàng ấy thôi. Ngay cả môi vẫn còn chưa hôn qua. Muội có trách ta không?”



Hư Dạ Nguyệt nghe vậy chấn động ngẩng đầu lên, thất thanh nói: “Thất Nương mà cũng để cho chàng ôm ư!”



Hàn Bách lúng túng như gà mắc tóc nói: “Nàng ta nói xong rồi bắt đầu khóc. Ta nhịn không được bèn an ủi nàng thôi.”



Ha Dạ Nguyệt bật cười thành tiếng nói: “Đừng có hoảng sợ như thế. Thất Nương ở trong phủ chỉ mang danh nghĩa phu nhân thôi. Nhưng chuyện của hai người tuyệt đối không được công khai, nếu không sẽ trở thành một chuyên vô cùng xấu hổ. Đúng rồi! Còn Bạch Phương Hoa thì có quan hệ như thế nào, đã cùng nàng lên giường hay chưa?”



Hàn Bách bị nữ tử to gan lớn mật này hỏi thẳng như vậy làm cho hắn khốn đốn. Chỉ lắc đầu tỏ ý là chưa từng làm chuyện đó, rồi cười khổ nói: “Ta cũng không rõ cùng nàng ta có quan hệ như thế nào nữa.”



Hư Dạ Nguyệt hoài nghi nói: “Nhưng nàng ta cũng giống muội, cũng vì chàng mà khóc, hừm hừm!” Nhớ đến chuyện trước đây trúng phải kế của kẻ gian, bèn hung hăng cắn lên cánh tay của Hàn Bách một cái cho bõ tức.



Hàn Bách đau quá kêu lên oai oái, lại thấy mặt trời mặt đầu khuất sau rằng núi xa xa nhớ đến yến hội tối nay của Hồ Duy Dung bèn vỗ vai nàng nói: “Nào! Chúng ta quay trở về thôi.”



Hư Dạ Nguyệt vùng vằng nói: “Chúng ta đang nói chuyện vui vẻ lại muốn đuổi nhân gia về nhà. Yến hội của Hồ gian quỷ không đi cũng được mà! Chúng ta ở nơi này nghỉ chân một đên ngắm trăng lên không phải tuyệt vời hơn hay sao.”




Hàn Bách cảm thấy vô cùng đau đầu. Điêu man nữ này thật phiền phức, lại cũng không nỡ nghịch ý nàng, đột nhiên nảy ra một ý nói: “Chi bằng ta cùng Nguyệt nhi đi phó yến. Sau đó ta đưa nàng về Mạc Sầu hồ để nàng gặp qua ba vị tỷ tỷ. Rồi chúng ta sẽ đến tiểu đình giữa hồ uống trà thưởng nguyệt không phải tốt hơn ư?”



Khuôn mặt Hư Dạ Nguyệt khẽ đỏ hồng nói: “Nguyệt nhi lấy thân phận gì mà cùng chàng đi phó yến đây?”



Hàn Bách ôm nàng đứng dậy, hôn nàng một hồi lâu sau mới cười, nói: “Đương nhiên là tiểu kiều thê chưa quá môn của Hàn mỗ rồi.”



Hư Dạ Nguyệt tức giận dậm chân nói: “Vậy càng không được. Cái loại quan yến này ngay kể cả nội quyến cũng không được tham dự. Như vậy đi! Ây da! Vẫn không được. Thôi mặc kệ, nhân gia cứ đường đường chính chính đi bên cạnh chàng, xem bọn họ làm gì được ta?”



Hàn Bách cười ha hả, thầm nghĩ nếu cùng đi như vậy. Chu Nguyên Chương nhất định sẽ không hoài nghi mình cùng Hồ Duy Dung có giao dịch gì mờ ám. Cũng có thể miễn cho việc Hồ Duy Dung lung lạc dụ dỗ mình, thật là nhất cử lưỡng tiện.



Khôi nhi thấy chủ nhân đứng dậy liền vội vàng chạy tới nghênh đón.



Hư Dạ Nguyệt thấy thế liền khen một tiếng, vuốt ve nó không thôi.



Hàn Bách đỡ lấy chiếc eo nhỏ của Hư Dạ Nguyệt, bế nàng đặt lên lưng ngựa, trong lòng sảng khoái nói: “Nào, để hai chúng ta cùng cưỡi chung một ngựa. Bắt đầu từ hôm nay trở đi, ta đảm bảo Nguyệt nhi sẽ thấy rất vui vẻ.”



Hư Dạ Nguyệt khẽ hô một tiếng, gập người cúi đầu xuống, chủ động dâng lên đôi môi xinh đẹp của mình.



oOo



Bóng đêm từ từ bao phủ mặt đất.



Lăng Chiến Thiên nhảy qua tường thành, phóng người bay qua đường đến phía sau của một khu đại trạch viện. Sau khi xác định rõ phương hướng mới chạy về phía khu ổ chuột dành cho người nghèo nằm ở phía Bắc Thường Đức phủ.



Thành công đã ở trước mắt ngược lại làm cho hắn càng thêm cẩn thận. Mỗi lần phóng người đi, đều tìm một chỗ có thể ẩn thân đã xác định rõ không có địch nhân mai phục trong bóng tối mà đặt chân.



Hắn cũng không lo hành tung của mình bị phát hiện. Với thân thủ của hắn, trừ phi ở nơi đồng không hoang vắng còn nếu không đã định sẵn chủ ý đào tẩu rồi thì bảo đảm không có kẻ nào làm khó được.



Lăn lộn trong Hắc Đạo từ nhỏ đến bây giờ, có sóng gió gì hắn chưa từng trải qua.



Bất chợt nhớ đến những năm tháng đẹp đẽ cùng Lãng Phiên Vân tung hoàng ngang dọc, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp. Hùng tâm phấn chấn, ngụp lặn mấy cái đã đến được một góc khuất trên mái trạch ốc nắm đối diện với căn tiểu trạch viện mà Càn Hồng Thanh đã nói.



Lòng hắn đột nhiện nổi lên một dự cảm bất an. Tiểu trạch viện tuy đèn đuốc sáng ngời nhưng lại có một loại cảm giác tĩnh mịch chết chóc cùng sát khí trùng trùng tỏa ra.



Chẳng lẽ sào huyệt bí mật của Càn La sớm đã bị Chân yêu nữ khám phá ra trước một bước rồi ư? Nhưng sao không phát hiện ra dấu vết gì chứng tỏ nơi này đã từng trải qua một trận giao đấu kịch liệt cả.



Lăng Chiến Thiên trong lòng có chút thất vọng. Nếu không gặp được Càn La, vậy hắn chỉ còn cách quay trở lại chỗ bọn Thượng Quan Ưng đang ẩn nấp rồi thuyết phục hắn quay trở về tổng bộ bí mật của Nộ Giao Bang mà thôi. Nhưng như vậy sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều.



Ngay tại lúc này thì sau lưng hắn bỗng nổi lên tiếng gió.



Cùng một thời gian, Hoa Trát Ngao, Sơn Tra Nhạc, Cường Vọng Sinh, Do Tàn Địch bốn tên từ những cửa sổ khác nhau của căn tiểu trạch viện lao ra bổ về phía hắn.



Lăng Chiến Thiên bình tĩnh không nói một lời vận công phá vỡ mái tòa trạch ốc nơi hắn đặt chân, nhảy xuống một căn phòng ở bên dưới, quay sang chúng nhân trong phòng đang sợ đến mặt cắt không còn một giọt máu cáo tội, móc ra một đĩnh hoàng kim bồi thường, rồi nhanh chư chớp phá cửa chạy ra một ngõ nhỏ.



Một tên đại hán ngoại tộc tướng mạo như một cơn sư tử điên, hai tay cầm mâu lăng không đánh về phía hắn, thật giống như cảnh tượng mãnh sư bắt thỏ.



Lăng Chiến Thiên vẫn là lần đầu tiên cùng Sắc Mục cao thủ “Sơn Sư” Cáp Thứ Ôn quá chiêu đương nhiên không biết hắn là ai. Bất quá chỉ xem khí kình song mâu ấp đến trước mặt đã biết không phải hạng tầm thường. Nếu để hắn cầm chân thì dám đảm bảo là có muốn đi đâu cũng đi không được.



Hắn đề khí lắc mình tránh lùi lại phía sau, lại quay trở lại căn phòng phía bên trong, bèn không có ý tứ nhìn già trẻ trong phòng cười cười rồi mới phóng qua lỗ thủng vừa nãy nhảy lên mái ngói.



Chỉ nhìn vào sự ứng biến nhanh nhạy của hắn liền có thể thấy tài trí của hắn cao minh đến nhường nào. Bởi vì trong cách nghĩ của hầu hết mọi người, kẻ đào mệnh chỉ có liều mạng chạy trốn, sẽ không dại gì mà quay ngược lại chỗ cũ.



Chính vì cách nghĩ này, những tên địch nhân lúc nãy nhảy lên mái ngói lúc này đang chia nhau ra chặn ở khắp đường lớn ngõ nhỏ. Nào ngờ Lăng Chiến Thiên lại quay về chỗ cũ.



Trước khi địch nhân kịp từ bên dưới xông lên, Lăng Chiến Thiên đã hít sâu một hơi chân khí, đằng không phi thân phóng qua bảy, tám căn nhà. Mắt thấy sắp rơi xuống đất thì trong tay áo lại bắn ra một vật dài dài, quấn lấy một góc diềm mái của một tòa nhà cách đó tầm ba trượng, mượn lực lăng không bay lên. “Vèo” một tiếng đã biến mất trong bóng tối của dãy nhà gần đó.



Tốc độ cùng sự ứng biến linh hoạt đến nhường này, khiến chúng nhân chỉ có thể than thở chỉ tay mà đứng ngây như phỗng thôi.



Chân phu nhân, Ưng Phi cùng Liễu Diêu Chi đứng ở trên mái tòa tiểu trạch viện mà Càn La bỏ lại, nhìn thấy cao thủ bên mình dùng đủ mọi biện pháp toàn lực đuổi bắt mà đều tốn công vô ích. Trong mặt đều xạ xuất ra thần sắc bội phục.



Người này quả đúng là một địch thủ đáng tôn kính.



Chân phu nhân yêu kiều cười nói: “Khộng hổ là huynh đệ của Lãng Phiên Vân.”



Ưng Phi cũng bật cười nói: “Phu nhân thực chỉ biết đề cao sĩ khí của địch nhân. Bất quá hành tung của hắn đã bị bại lộ. Vậy thì đừng mơ tưởng trốn tránh khỏi thần ưng do nàng huấn luyện.”



Chân phu nhân ngước nhìn chấm đen bay trên bầu trời đêm tối, cười nói: “Ưng nhi ngoan đã nhận rõ hình dáng của hắn. Cho dù hắn có chạt đến tận chân trời góc bể cũng khó thoát khỏi lòng bàn tay của ta. Thượng Quan Ưng và Lăng Chiến Thiên giao cho Phi gia huynh xử lý. Tố Thiện đối với Thích Trường Chinh và Địch Vũ Thời có hứng thú hơn một chút. Bọn hắn có lẽ sẽ nhanh chóng đến ‘Đoạt Mệnh Tà’* thôi.” ( vùng địa hình mấp mô xiêu vẹo, địa thế hiểm trở gọi là tà)



oOo



Địch Vũ Thời, Thích Trường Chinh, Lương Thu Mạt từ trong đám tinh anh của Nộ Giao Bang chọn ra bảy cao thủ có võ công cao cường nhất lúc này đi đã đi tới một con dốc dài dưới chân núi.



Lương Thu Mạt nhìn con dốc hiểm trở một cái rồi tặc lưỡi nói: “Chẳng trách nơi này bị gắn cho cái tên ‘Đoạt Mệnh Tà’. Người bình thường mà ôm vật nặng đi lên đây có lẽ chưa được nửa đường đã mệt chết ngất rồi. May mà còn có cây cối rậm rạp che chắn. Nếu không đi dưới ánh mặt trời chói chang lại càng vất vả hơn.”



Thích Trường Chinh nói: “Mấy người đó thực không biệt buôn bán. Nếu ở dưới dốc núi này mà mở một quán nước thì ắt sẽ đông nghịt khách cho xem.”



Chúng nhân vừa nói vừa cười huyên thuyên một lúc sau mới bắt đầu đi lên.



Đỉnh dốc là một khối cương thạch. Nhìn ra phía trước xa xa có thể trông thấy ánh đèn lửa le lói ở Thường Đức phủ. Chí ít vẫn còn cách hơn hai mươi dặm lộ trình nữa.



Ánh mắt của Địch Vũ Thời đảo qua vùng núi rừng hoang dã tối đen như mực nói: “Đó là một nơi rất tốt. Kẻ nào đến gần cũng không thể tránh khỏi tai mắt của chúng ta. Chúng ta sẽ ở đó chờ Càn lão đến hội hợp.”



Lương Thu Mạt ngạc nhiên nói: “Không phải đã hẹn trước là gặp nhau ở miếu Sơn Thần cách Thường Đức phủ mười dặm ư? Vì sao lại thay đổi chủ ý vậy?”



Địch Vũ Thời khẽ mỉm cười nói: “Đối thủ của chúng ta là Chân yêu nữ. Làm sao có thể không cẩn thận một chút. Vừa rồi ta nhận được thư trả lời của Càn lão, trong đó nói rõ ông ấy sẽ vờ như ở miếu Sơn Thần chờ chúng ta. Một khi trời tối sẽ chia nhau bí mật đến nơi này để hội hợp.”



Lương Thu Mạt thấy tên hảo bằng hữu này ngay cả mình cũng đều gạt qua, trong lòng có chút bất mãn nói: “Ngươi xem Chân yêu nữ có con mắt thần thông hay sao? Cái gì cũng nằm trong toan tính của nàng.”



Thích Trường Chinh cười khà khà kéo hắn ngồi xuống trên tảng đá, thân thiết nói: “Đừng có tức giận. Tiểu tử này là kẻ lạnh lùng quen rồi. Ngay cả ta cũng bị gạt nữa là. Bất quá điều hắn lo lắng không phải không có cơ sở. Ả yêu nữ đó biết rõ mục đích của chúng ta là Thường Đức phủ, lại giỏi truy tung. Nhất định sẽ có biện pháp tra ra hành tung của chúng ta. Một đoàn nhân mã đông như vậy của Nghĩa phụ rời khỏi Thường Đức tất sẽ gây sự chú ý của bọn chúng. Vẫn là nghe theo lời của Tiểu Gia Cát chúng ta thì hơn, cẩn thận một chút vẫn không thừa.”



Lương Thu Mạt ung dung cười nói: “Được rồi được rồi! Ta chỉ là đi đường mệt mỏi nên mới động khí chút thôi.” Lại quay qua Địch Vũ Thời đang trầm tư suy nghĩ nói: “Còn có gì bận tâm sao?”



Địch Vũ Thời nói: “Lần này chúng ta mà không dành được phần thắng trở về, vậy thì Nộ Giao Bang cũng không cần lăn lộn chốn giang hồ nữa.”



Thích Trường Chinh nặng nề thở dài một hơi, hiện nhiên không có lạc quan như hắn. Cái chết của Thủy Nhu Tinh đã khiến hắn không còn cái vẻ vô ưu vô lo, tin tưởng mười phần như lúc trước.



Địch Vũ Thời trong lòng nghĩ đến chuyện khác nói: “Đợi sau khi cùng Càn lão hội hợp, chúng ta lập tức đi tìm Bang chủ và Nhị thúc, phải nhanh chóng hành động trước địch nhân một bước.”



Lương Thu Mạt cau mày nói: “Địch nhân có thể biết rõ nơi ẩn náu của Bang chủ và Nhị thúc hơn chúng ta. Ngươi vì sao có thể nói ra những lời không chắc chắn như vậy.”



Địch Vũ Thời nói: “Trước trận chiến ở Động Đình hồ, vì phòng tình huống chẳng may ta đã cùng bọn họ định sẵn ký hiệu liên lạc cùng với lộ tuyến có khả năng để đào tẩu rồi. Với sự tinh minh của Nhị thúc tất có thể che giấu được tai mắt địch nhân, chờ cho viện binh của chúng ta đến cứu.”



Thích Trường Chinh tinh thần phấn chấn, đột nhiên bật dậy, chỉ về phía xa xa: “Xem kìa! Nghĩa phụ đến rồi.”




oOo



Hàn Bách tâm thần bay bổng mang theo mỹ nhân quay trở về Mạc Sầu hồ thì bọn Tả Thi vẫn chưa quay lại. Chỉ còn một mình Phạm Lương Cực đạng ngồi trong phòng phát ngốc. Ngay cả nỏ thuốc cũng không đụng tới, thật bất bình thường. Bọn thị nữ cũng chỉ đứng ngoài cửa không dám làm phiền lão.



Khi lão thấy Hư Dạ Nguyệt đang quấn quýt theo Hàn Bách tiến vào thì hai mắt trợn tròn ra, kinh ngạc đến không thể tin được mà nhìn mỹ nhân có thể so bì được với Tần Mộng Dao.



Sau đó lại thở dài thườn thượt một tiếng, chán nản ngồi phịch xuống ghế.



Hàn Bách đương nhiên nhìn ra lão nhất định là đang có khúc mắc gì với Vân Thanh, bèn quay sang nháy mắt với Hư Dạ Nguyệt.



Hư Dạ Nguyệt tiến đến ngọt ngào gọi một tiếng: “Đại ca!”



Phạm Lương Cực tinh thần mới có chút khởi sắc, miễn cưỡng cười lên ha ha nói: “Khi không lại được thêm một vị muội muội nữa rồi.”



Hàn , Hư hai người chia nhay ngồi xuống hai bên lão.



Phạm Lương Cực xua tay nói: “Đừng có nhắc đến nàng nữa. Sau này trước mặt ta cũng đừng có đả động đến nàng.”



Hư Dạ Nguyệt nghe mà tai điếc tai sáng chẳng hiểu đầu đuôi, mắt tròn mắt dẹt nhìn người “đại ca” còn già hơn so với cha nàng một chút này.



Hàn Bách nắm chặt đầu vai lão, cố nhịn cười nói: “Xem tướng có là ông là bậc thầy. Nhưng còn nói đến ái tình. Ha ha! Phải kể đến ta, chuyên gia chính hiệu đây. Nguyệt nhi chính là bằng chứng tốt nhất chứng minh cho thân phận chuyên gia của ta đó.”



Hư Dạ Nguyệt sẳng giọng dọa giẫm: “Tử Hàn Bách! Cẩn thận với cái miệng xấu xa nhà ngươi đó!”



Hàn Bách cười hì hì nói: “Vậy tiểu thư nàng không phải sẽ mất đi rất nhiều hứng thú hay sao?” Không chờ cho Hư Dạ Nguyệt kịp phản kích, quay sang Phạm Lương Cực nói: “Đi nào! Xe ngựa của Hồ gian tặc đang chờ chúng ta đó. Ta dám đảm bảo ông sẽ đoạt được tình yêu của Vân Thanh, với điều kiện ông phải y theo chuyên gia tình ái ta đây dẫn đường chỉ lộ.”



Tinh quang trong hai mắt Phạm Lương Cực chọt lóe lên, bán tín bán nghi nhìn hắn rồi nói: “Nhưng chuyện này ngươi không được tiết lộ cho người khác, nếu không bộ mặt già của ta biết giấu ở đâu. Nếu sau khi chuyện thành cũng không cho phép ngươi tìm ta đòi công lao. Nếu không ta sẽ thịt ngươi.”



Hư Dạ Nguyệt cười nắc nẻ nói: “Đại ca như huynh còn khó thị hầu hơn cả Nguyệt nhi nữa đó.”



Xe ngựa chầm chậm chuyển bánh trên Thủy Đông đại nhai. Dưới sự hộ tống của hơn hai mươi tên binh vệ hướng Thủy Hòa phủ nằm ở phía Đông thành đi tới.



Hàn, Phạm, Hư ba người cùng ngồi chung trên một chiếc xe.



Hàn, Phạm hai người ngồi ở hàng trước, Hư Dạ Nguyệt giống như một chú chim nhỏ vui vẻ ngồi ở phía sau vừa ngắm nhìn cảnh sắc ban đêm lúc này đã điểm thêm những chiếc đèn hoa đăng đã bắt đầu được người dân thắp lên hai bên đường ở ngoài cửa sổ, vừa khẽ ngâm một ca khúc thịnh hành chốn Giang Nam. Bộ dạng khả ái dễ thương, làm cho Hàn Bách và Phạm Lượng Cực cũng phải phân thần.



Hàn Bách thò tay ra phía sau bẹo má nàng một cái, rồi lại quay sang Phạm Lương Cực vẫn còn chưa nói chuyện xong than: “Thật là chán quá đi! Lão Phạm ông quá quy củ rồi đó, định đi làm tiên sinh dạy học chắc? Hây a!”



Phạm Lương Cực cả giận nói: “Nàng là nữ nhân chuyên chính nha. Chẳng lẽ lại học ngươi vừa thấy nữ nhân đã động thủ động cước loạn cả lên rồi à?”



Hư Dạ Nguyệt chui đầu vào khoảng giữa hai người, dùng giọng nói thỏ thẻ như hoàng oanh nói: “Mắng hay lắm! Nguyệt nhi cũng là nữ nhân chánh kinh, tên xấu xa này vừa gặp đã động thủ cước. Còn cắn cả tay nhân gia, lúc đó chỉ muốn giết chết tên dâm tặc hắn thôi.”



Phạm Lương Cực ngây người hỏi: “Nhưng vì sao cuối cùng muội vẫn chịu đầu hàng trong tay tiểu dâm côn này?”



Khuôn mặt Hư Dạ Nguyệt khẽ ửng hồng, lùi về ghế sau, ấp úng nói: “Có thể là do Nguyệt nhi hồ đồ mất rồi.”



Phạm Lương Cực quay ra sau nhìn Hư Dạ Nguyệt một lúc lâu rồi mới gật đầu với Hàn Bách: “Xem ra tên dâm côn nhà ngươi cũng có chút thủ đoạn.”



Hàn Bách ghé miệng vào tai hắn, xì xồ xì xào một hồi. Khi Hư Dạ Nguyệt ghé tai lại định nghe trộm thì chỉ thoang thoáng nghe thấy hắn nói: “Đảm bảo ông có thể dùng khoái đao trảm loạn ma, đem nàng ra đi thực thi chánh pháp. Nấu cho gạo sống thành cơm chín đến không thể chín hơn được nữa mới thôi.”



Nghe đến đó đã khiến nàng hoảng sợ rụt đầu về phía sau, mặt đỏ bừng bừng mắng: “Tử Hàn Bách và cả đại ca nữa đều không phải người tốt.”



Hàn, Phạm hai người cùng đồng thành cười hô hô, đưa mắt nhìn nhau một cái rồi đưa tay ra bắt chặt tay đối phương.



Lúc này xe ngựa đột nhiên dừng lại. Thì ra đã tới phủ Thừa Tướng.



oOo



Lăng Chiến Thiên thi triển hết tốc lực không bao lâu đã bỏ xa truy binh, tại đường lớn ngỏ nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện, đến một con phố đông đúc, hòa vào trong dòng người lẩn trốn.



Hắn đột nhiên lách mình vào trong một quán cơm bên đường, sau đó lại đi ra từ phía cửa sau.



Cảm giác bị theo dõi lại hiện ra.



Ngẩng đầu lên trời quan sát, chỉ thấy một hắc điểm đang lượn vòng vòng trên không trung. May mà hắn nhãn lực cao minh, nếu là cao thủ bình thường thì đừng hòng mơ tưởng nhìn thấy.



Trên chốn giang hồ, những kẻ có kẻ năng lợi dụng phi ưng để truy tung địch nhân chỉ có bại tướng Cô Trúc của Tiêu Dao Môn và Tây Vực ‘Thịnh Sản’ Ưng Thứu. Thế nên Chân phu nhân còn có chiêu này cũng không phải là chuyện gì lạ.



Lăng Chiến Thiên cảm thấy vô cùng đau đầu. Tuy biết rõ con súc sinh kia đang lần theo hắn những nhất thời vẫn chưa tìm được cách đối phó.



Hắn triển khai thân pháp tới một nơi ở phía Nam gần tường thành, theo như đã hẹn trước, lưu lại ám ký liên lạc với Địch Vũ Thời mà chỉ có đích thân Địch Vũ Thời xem mới hiểu, trong lòng có chút buồn bã. Ngày hôm đó hắn cùng Thượng Quan Ưng mượn dòng nước trốn đi thì không nhìn thấy Địch Vũ Thời đi theo, nói không chừng đã bị địch nhân hạ sát đương trường rồi. Lưu lại ám ký này khả năng cũng chỉ là không có lấy nửa điểm tác dụng.



Nhưng hắn cũng là một con người có thể nắm cũng có thể buông, liền thôi không nghĩ đến chuyện này. “Phốc” một tiếng nhảy lên tường thành, tỉ mỉ quan sát bên ngoại thành không có ai mới nhảy ra.



Con ác thứu trên bầu trời cũng vội vàng đuổi theo hắn.



oOo



Hồ Duy Dung đích thân ra tận cửa nghênh tiếp ba người. Lúc thấy Hư Dạ Nguyệt cũng không để lộ chút thần sắc nào khác thường.



Sau một phen hàn huyên chào hỏi, Phạm Lương Cực dâng lên lễ vật đã an bài trước một cách thỏa đáng, bên ngoài xem ra không giống với đại lễ “Vạn Niên Sâm”, nhưng lại hướng Hồ Duy Dung không ngừng nháy mắt: “Đây là tượng mỹ nữ bằng gỗ quý được nghệ nhân xuất chúng của tệ quốc tinh chế nên, rất thích hợp để bày biện trong nhà. Xin Thừa tướng thu nhân.”



Hư Dạ Nguyệt vỗ tay nói: “Đồ vật hay như vậy có thể đưa ra để mọi người cùng xem một lúc hay không?”



Bọn Hàn Bách, Phạm Lượng Cực và Hồ Duy Dung nghe vậy đồng loạt biến sắc.



Hàn Bách cười nói: “Chờ lát nữa tiểu sứ sai người tặng cho tiểu thư một cái khác để tiểu thư bày trong khuê phòng, từ từ hân thưởng.”



Hư Dạ Nguyệt mững rỡ nói: “Đại nhân đừng quên thì được rồi.”



Hồ Duy Dung đã sống lâu thành tinh, thấy Hư Dạ Nguyệt thực sự không biết chuyện nên mới yên tâm tự tay nhận lấy Vạn Niên Sâm, rồi đưa cho thân tín cẩn thận cất giữ.



oOo



Tiệc rượu được bày ở bên trong một gian tiểu thính. Trừ Hồ Duy Dung ra, còn có những người khác là Cát An Hầu Lục Trọng Hanh, Bình Lương Hầu Phí Tụ, Chỉ huy sứ minh Châu là Lâm Hiền, Ngự Sử Trần Ninh cùng một vị lão nho tên là Lý Tồn Nghĩa. Bọn họ nhìn thấy một trong những kiều nữ chốn kinh sư là Hư Dạ Nguyệt đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Nhưng thái độ đối với Hàn Bách hiển nhiên cũng cung kính khách khí hơn rất nhiều.



Tiệc bắt đầu không lâu, rượu vừa quá ba tuần, Cát An Hầu Lục Trọng Hanh nang chén quay sang Hồ Duy Dung nói: “Nghe nói đột nhiên cái giếng trong trạch viện cũ của Thừa Tướng nước dâng cao lên mấy thước. Xem ra Thừa Tướng tất sẽ có chuyện đáng mừng.”



Mọi người cũng cùng hùa theo nâng chén.



Hư Dạ Nguyệt ghé chiếc miệng nhỏ nhắn đến bên tai Hàn Bách nói: “Có kẻ muốn làm phản.”



Hàn Bách nghe nàng nói vậy giật mình sợ kẻ khác phát giác, vội vàng gắp một miếng thịt gà bỏ vào đĩa của nàng, hi vọng nó có thể bịt được cái miếng khả ái của nàng một lúc.



Bình Lương Hầu Phí Tụ nói: “Cái việc thiên hàng dị triệu này, tất ứng với chuyện đại sự. Lý lão sư là thông nho của Đại Minh ta, đương nhiên với chuyện này sẽ có kiến giải hơn người bình thường.”




Vị được gọi là Lý Tồn Nghĩa lắc lư chòm râu, cười khan hai tiếng nói: “Thiên mệnh khó đoán. Lão phu sao đủ năng lực đoán thiên tâm. Nhưng đó là điềm lành thì chẳng thể nghi ngờ.”



Lão tuy không nói thẳng nhưng ai cũng nghe ra ý của lão ám chỉ ‘điềm lành từ trên trời giáng xuống’ ứng lên người Hồ Duy Dung. Chúng nhân đều nâng chén hướng về Hồ Duy Dung chúc mừng, làm hắn vui vẻ không thôi, đảo mắt ngạo thị chúng nhân, giống như đã lên làm Hoàng Đế đến nơi.



Minh Châu chỉ huy sứ Lâm Hiền trước vẫn không nói gì đột nhiên lên tiếng: “Nghe nói lệnh đệ Thủy sư đề đốc Hồ Tiết tướng quân truyền tin về báo đã đại phá Nộ Giao Bang ở Động Đình, còn chiếm được cả Nộ Giao đảo. Việc này làm cho Hoàng Thượng trọng trọng ban thưởng,có thể thấy điềm lành này không phải là không có cơ sở.”



Hàn Bách và Phạm Lương Cực vẫn còn nghĩ đến chuyện Vân Thanh, không có hứng thú nói chuyện đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn ra sự kinh hãi trong lòng của đối phương.



Hồ Duy Dung cố làm ra vẻ khiêm nhường nói: “Quá khen qua khen! Chỉ là mới thắng được trận nhỏ. Chờ ngày đem kẻ cầm đầu lũ phản tặc là Thượng Quan Ưng giải lên kinh thì mới xem như đại công cáo thành.”



Hàn Bách cùng Phạm Lương Cực cùng thở phào một hơi. Chỉ cần bọn Thượng Quan Ưng còn chưa chết thì sau này vẫn còn cơ hội lật ngược tình thế.



Hồ Duy Dung thấy chúng nhân chỉ lo chúc mừng hắn mà bỏ quên Hàn Bách, liền vội vàng hỏi chuyện ở Cao Ly khiến cho sự chú ý của chúng nhân đều tập trung lên người hắn.



Lúc này đến lượt Hàn, Phạm hai người thầm kêu khổ. Không ngừng thay nhau giở túi tư liệu giấu trong ống áo ra xem. Lúc trả lời không được thì liền gây trò cười đánh lạc hướng. Hai người một xướng một họa, rột cuộc cũng vất vả quá quan.



Lão nho Lý Tồn Nghĩa đột nhiên mỉm cười hỏi: “Nghe nói ca kỹ ở quý quốc đều tinh thông âm luật, không biết hiện tại ở bên đó loại nhạc khí nào đang thịnh hành nhất?”



Ngự Sử Trần Ninh cười nói: “Lý Công sao còn hỏi Chuyên sứ đại nhân. Ai mà chẳng biết ngài và Trần Lệnh Phương là hai người am hiểu Cao Ly nhất bổn triều, làm sao mà không biết.”



Lý Tồn Nghĩa mỉm cười nói: “Đó là chuyện của hơn mười năm trước. Tình huống hiện tại cũng đã đổi khác nhiều, nên mới xin được sự chỉ giáo của Chuyên sứ và Thị Vệ Trưởng đại nhân đây.”



Phạm Lương Cực cùng Hàn Bách đồng thời kêu lên bất diệu, tên Lý Tồn Nghĩa này có thể đã sinh lòng hoài nghi với bọn hắn rồi nên mới hỏi như thế.



Hàn Bách đằng hắng một tiếng, đang muốn mặc kệ con bà nó ra sao thì ra.



Đúng lúc này Hư Dạ Nguyệt vươn người lười nhác một cái, yêu kiều nói: “Hôm nay nhân gia cưỡi ngựa cả nửa ngày trời, thực mệt muốn chết. Chuyên sứ đại nhân! Không bằng ngài trước tiên đưa Nguyệt nhi trở về đã được không?” Bộ dạng lười nhác của nàng thực xinh đẹp kinh nhân, ngay cả dạng lão nho bác học như Lý Tồn Nghĩa cũng phải tròn mắt há mồm, những kẻ khác lại càng thần hồn điên đảo.



Hư Dạ Nguyệt nể mặt xuất hiện tại buổi yến tiệc này, chỉ nói ra cũng đủ khiến người ta hâm mộ chết ngất rồi.



Hàn Bách đâu thể bỏ qua cơ hội này, hướng Hồ Duy Dung xin lỗi cười nói: “Long tình hậu ý của Thừa Tướng tối nay, tiểu sứ dù chết cũng không quên. Nhưng tiểu sứ đã đáp ứng qua với Quỷ Vương, bao tiếp bao điệt. Hiện tại Dạ Nguyệt tiểu thư muốn trở về, thứ cho hạ quan cũng chỉ có thể cáo từ mà thôi.”



Hồ Duy Dung vốn vẫn còn nhiều chuyện muốn nói với hắn, nhưng ngại vì Hư Dạ Nguyệt nên nửa câu cũng nói không ra, duy chỉ có cách đứng dậy tiễn khách.



Bọn Hàn Bách như được đại xá vội vàng chuồn thẳng một mạch.



oOo



Thích Trường Chinh cẩn thận nhìn kỹ lại một lần nữa, thất thanh kêu lên: “Không đúng!”



Hai người Địch Vũ Thời và Lương Thu Mạt cũng chạy lại chỗ hắn nhìn xuống phía dưới. Chỉ thấy có mấy trăm tên kỹ sĩ khôi giáp chỉnh tề từ trong bìa rừng lao ra, toàn lực thúc ngựa phi nhanh, đằng đằng sát khí.



Địch Vũ Thời thong dong cười nói: “Ta sớm đã dự tính Chân yêu nữ sẽ không để cho hai đội nhân mã của chúng ta hội hợp một chỗ mà. Còn may là trong thư ta gửi cho Càn lão sớm đã định kế rồi. Nào! Chúng ta đi!”



Thích, Lương hai người đều khâm phục sát đất, vội vàng gọi những người khác theo sau Địch Vũ Thời bỏ chạy.



Chân phu nhân cùng một nhóm cao thủ lúc này đang đứng trên một ngọn núi cách đó chứng ba dặm, đôi tú mâu thiểm động quang mang trí tuệ nhìn về phía ngọn “Đoạt Mệnh Tà”. Nơi đó hiện tại đã được bố trí thủ hạ khắp nơi, bắt đầu triển khai công tác truy tìm tung tích địch nhân.



Lúc này Sắc Mục đầu đà phi ngựa chạy lên, đến trước mặt chúng nhân nói: “Chúng thuộc hạ đã y theo lời phu nhân đem địch nhân đuổi đến nơi đồng không hoang vắng, người của chúng ta hiện tại đã chia thành mười đội, phóng ngựa đến địa điểm phu nhân đã dặn trước bố hạ thiên la địa võng rồi.”



Chân phu nhân thần sắc bình tĩnh, chỉ hờ hững nói: “Còn tình huống bên phía người của Càn La thì thế nào?”



Sắc Mục đầu đà cười nham nhở nói: “Đều là mấy tên chuột nhắt. Vừa thấy chúng ta đã chia nhau bỏ chạy vào trong chốn sơn lâm rồi. Thật uổng cho Càn La cũng được có tên trong Hắc Bảng cao thủ.”



Chân phu nhân khẽ mỉm cười nói: “Có thể cứng cũng có thể mềm, mới là bậc đại trượng phu. Sắc Mục đầu đà ông đừng có lòng chủ quan khinh địch, đã rõ chưa?”



Sắc Mục đầu đà giật mình cúi đầu nói: “Phu nhân dạy rất phải!”



Trúc Tẩu cười thâm trầm nói: “Nếu Càn La là hạng người dễ đối phó như vậy thì làm sao có thể sống đến hôm nay.”



Sắc Mục đầu đà biết đã bị Trúc Tẩu nhìn ra trong lòng hắn có chút bất phục nên lẳng lặng không lên tiếng, thi lễ xong liền cho ngựa quay đầu phi xuống núi.



Hoa Trát Ngao đột nhiên lên tiếng: “Cái tên Sắc Mục này vừa chân ướt chân ráo đến Trung Nguyên còn chưa biết trời cao đất dày. Bất quá sẽ nhanh chóng được nếm mùi thôi.”



Trong mắt Chân phu nhân ánh lên quang mang, quay sang chúng nhân nói: “Hôm nay là cơ hội ngàn năm có một. Chỉ cần giết chết một trong hai tên Thích Trường Chinh hoặc Địch Vũ Thời thì hành động đối phó với Nộ Giao Bang của chúng ta đã thành công một nửa. Vì vậy không được để xảy ra sơ suất gì.” Chúng nhân đều đồng thanh dạ ran.



oOo



Hàn Bách chờ đến lúc xe ngựa ra khỏi đại môn của phủ Thừa Tường thì lập tức cười vang, thậy may cuối cùng cũng an nhiên thoát thân.



Phạm Lương Cực đối với vị muội muội nhanh trí này cũng hết sức yêu thương, khen ngợi nàng không thôi.



Hư Dạ Nguyệt chỉ cười cười lắng nghe, nhưng cũng không lên tiếng kể công, làm như đó chỉ là một chuyện nhỏ vậy.



Phạm Lương Cực đưa tay ra ngoài cửa ra hiệu cho mấy tên đánh xe hô: “Dừng xe! Chúng ta muốn xuống tản bộ một chút!”



Hư Dạ Nguyệt ngạc nhiên quay sang Hàn Bách hỏi: “Xuống xe làm gì thế?”



Hàn Bách ghé miệng cắn nhẹ vào tai nàng một cái rồi nói: “Phạm đại ca của nàng hiện tại đang muốn đi thâu hương thiết ngọc, mà ta với nàng sẽ đóng vai bang hung tòng phạm.”



Hư Dạ Nguyệt thoáng ngây người. Ở cùng hai người này một chỗ, mỗi một thời khắc đều là những việc nằm ngoài sức tưởng tượng của người khác, thực sự kích thích vô cùng. Trước đây cứ nghĩ những trò quậy phá của mình đã to gan lớn mật lắm rồi nhưng nếu so với bọn họ thì chỉ giống như trò chơi của trẻ con mà thôi. Nghĩ đến đây không khỏi cảm thấy vô cùng hứng thú.



Ai da! Nếu không có tên xấu xa này, sau này làm sao mà vui vẻ được đây?



Đột nhiên nàng chợt nhận ra rằng tình cảm của mình đối với nam tử vô cùng thú vị này đã đến mức không thể tự kiềm chế được nữa rồi.