Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 224: 224





Hàn Bách ôm lấy tiểu mỹ nhân tóc vàng, ở bên cạnh cửa tặng cho Mị Nương một nụ hôn dài, liền đẩy cửa đi vào, nhanh chóng lưu loát cởi sạch quần áo Di Cơ, đè nàng lên giường, tay miệng cùng hành động.

Sau khi mượn nàng đem ma công tăng lên tới cực hạn, nhẹ nhàng điểm huyệt ngủ của nàng, đứng dậy, ánh mắt hồi phục trong veo bình tĩnh.
Hàn Bách cởi áo khoác, đắp lên ngọc thể khơi gợi nằm ngang dọc trên giường, khẽ đẩy cửa sổ.
Ánh đèn rực rỡ, Vong Ưu thuyền cao hai tầng, hồng xám hỗn tạp, bỗng chốc lọt vào trong tầm mắt.
Hàn Bách lấy ra chiếc dây móc mà Phạm Lương Cực chuẩn bị cho, vận kình ném ra.

Móc câu đã được bọc vải vô thanh vô tức móc lên nóc khoang Vong Ưu thuyền.
Hàn Bách đề khí khinh thân, xuyên qua cửa sổ ra ngoài, vượt qua khoảng cách bảy trượng giữa hai thuyền, nhanh như quỷ mị bay sang Vong Ưu thuyền.
Hàn Bách tìm đến địa điểm vẽ trên bản đồ, nằm phục trên nóc khoang, áp tai lên mặt sàn.
Đủ loại tiếng người, tiếng nhạc khí lập tức thu vào trong tai.
Hắn chú ý tới trong căn phòng phía dưới vang lên tiếng rên rỉ cùng thở dốc.
Trong lòng mừng rỡ, người này thật sự đến đây.
Bất kể hắn có bao nhiêu thiết vệ, chỉ cần mình một kích thành công, người chết rồi bọn họ cũng vẫn chẳng biết.
Thời gian không có nhiều, hắn phải lập tức hành động, nếu không khi Hương Túy thuyền đi tới cầu Tần Hoài cách ngoài nửa dặm, bởi thuyền cao hơn nền cầu nên sẽ quay trở lại.
Bận bịu lấy ra cây chủy thủ sắc bén mà Phạm Lương Cực đưa cho hắn, vận khởi âm kình.

Chủy thủ cắt vào trong ván gỗ trên nóc khoang dễ như cắt đậu hủ.

Thật cẩn thận khoét một vòng tròn nhỏ chỉ bằng một đầu ngón tay xuyên qua, lại vận công đem vụn gỗ hút vào lòng bàn tay, ánh đèn lập tức từ trong lỗ hổng thấu qua.
Tiếng rên rỉ thở dốc càng thêm mãnh liệt.
Hàn Bách thầm nghĩ hóa ra tiểu tử Liên Khoan này thích thắp đèn làm nữ nhân.

Nghĩ đoạn lại theo lỗ nhỏ nhìn xuống dưới.
Một nam thể trên lưng vẽ hai con thanh xà quấn lấy nhau, đang nằm sấp trên thân thể một nữ nhân xinh đẹp phấn nộn đầy đặn, nhún động kịch liệt.
Diễm nữ kia hai mắt nhắm chặt, tay không ngừng bắt lên bức hình rắn trên lưng hắn.


Nhìn dáng vẻ cuồng lãng của nàng, liền biết hai bên đang ở trong khoảnh khắc trước cơn cao trào.
Hàn Bách nào dám chần chờ, biết với loại cao thủ như Liên Khoan, nếu để hắn hưởng xong cơn cao trào, tai mắt lập tức khôi phục linh mẫn như bình thường, tất sẽ phát giác ra sự tồn tại của hắn.

Vội lấy ra cây thiết châm dài bảy thốn mà lão tặc đầu đưa cho, dùng ba ngón tay cầm một đầu, đưa vào trong lỗ nhỏ.
Nữ tử thét lên cuồng dại.
Liên Khoan run rẩy một chút.
Lúc này Hương Túy thuyền xuất hiện ở ngoài mười trượng.

Hàn Bách vận kình bắn ra, thiết châm bắn xuống như tia chớp.
Liên Khoan không hổ là cao thủ, trong tình huống như vậy mà vẫn có thể sinh ra cảm ứng, quay đầu nhìn lên phía trên.

Còn chưa thấy rõ ràng, thiết châm đã xuyên qua mi tâm, không rên một tiếng, chết ngay đương trường.
Một cảm giác kỳ dị không thoải mái hiện ra trong lòng, Hàn Bách sợ hãi đem cảm giác nọ áp chế xuống.
Nữ nhân nọ còn không biết phát sinh chuyện gì, đã bị chỉ phong của Hàn Bách khống chế huyệt đạo.
Hương Túy thuyền chạy cách đó sáu trượng, Hàn Bách ngay cả dây móc cũng không cần, nhắm chuẩn vị trí, thần không biết quỷ không hay xuyên qua cửa sổ trở lại trong phòng.

Lập tức thoát y lên giường, chui vào trong chăn, đem tiểu mỹ nhân tóc vàng cứu tỉnh.
Di Cơ còn tưởng rằng mình chỉ nhất thời mơ hồ, lập tức lại nhiệt tình như lửa ôm lấy vị tân chủ nhân tuổi trẻ tuấn vĩ này.

Nàng vừa mới dâng lên, đã bị đối phương cuồng bạo tiến vào trong cơ thể.

Trong tiếng điên cuồng gào thét cùng nhiệt lệ tuôn rơi bởi cảm giác đau đớn lẫn khoái lạc, nàng hiến dâng thân xử nữ trong sạch của mình.
Lúc Hàn Bách rời khỏi thượng phòng, tiểu mỹ nhân tóc vàng Di Cơ ngay cả sức lực động ngón tay út cũng chẳng còn.
Đây là lần đầu tiên trong đời Hàn Bách chính thức giết người.

Loại cảm giác kích thích này khiến bản chất có khuynh hướng giết chóc tử vong trong ma chủng của hắn xông ra giống như con ngựa hoang thoát cương.


May mà hắn phúc chí tâm linh, mượn thân thể khơi gợi, trắng nõn hơn bất cứ nữ tử Trung Nguyên nào của Di Cơ để áp chế dấu hiệu hung tàn kia.
Cho nên lúc đầu hắn hoàn toàn không chút ôn nhu, mặc sức chà đạp, đến giai đoạn giữa mới từ chinh phạt chuyển sang nhiệt tình yêu thương, khiến Di Cơ khổ tận cam lai, hưởng thụ được vị ôn nhu ngon ngọt.
Chỗ động lòng người nhất là, vô luận hắn cuồng bạo thế nào, Di Cơ đều uyển chuyển hầu hạ.

Hơn nữa nàng hiển nhiên từng trải qua huấn luyện nam nữ hành phòng, nếu không một thiếu nữ chưa kinh qua giao hợp, sao có thể chống đỡ được bao đợt thảo phạt vô tình của hắn lúc mới bắt đầu.
---o0o---
Hai bên đều là hành lang sương phòng chẳng có ai khác, chỉ có Mị Nương vẻ mặt đỏ bừng, nằm dựa bên cửa, mềm mại vô lực nhìn hắn.
Hàn Bách đi tới trước mặt nàng, ngạc nhiên hỏi: “Nàng vẫn đứng ở chỗ này sao? Nghe có rõ không?”
Mị Nương vội đáp:“Người ta mới không nghe lén, chỉ là thấy thuyền sắp cập bờ , cho nên mới đến xem ngươi, nghe được......!ngô......!Người ta không nói nữa.”
Hàn Bách yên lòng, biết nàng không phát hiện ra bí mật của mình.

Liền dựa sát bên cạnh nàng, nghiêng người mỉm cười thưởng thức đường nét ngũ quan xinh xắn.

Một bàn tay cố ý mò mẫm trêu chọc bộ ngực sữa cao ngất của nàng, thầm nghĩ ngoại trừ Trang Thanh Sương, không ai so được với Di Cơ về độ lớn cùng độ đàn hồi, Mị Nương mặc dù rất đầy đặn, nhưng vẫn kém hơn một chút.
Mị Nương bị kẻ oan gia này mò mẫm khiến thân thể mềm mại phát run, nhắm mắt thở gấp: “Tiểu oan gia a! Ngày mai nhớ đến tìm người ta, Mị Nương nhớ chàng thực khổ, người ta chưa bao giờ thử qua cảm giác như vậy .”
Hàn Bách khẽ hôn lên má nàng, thành khẩn nói:“Ta không dám nói chắc chắn ngày mai có thể đến hay không, nhưng mấy ngày nay vẫn sẽ nghĩ cách tìm nàng.

Tìm giúp ta bộ quần áo thích hợp, mặc vào cho Di Cơ! Ta phải đi lên rồi.”
Mị Nương rên rỉ nói:“Coi như người ta cầu chàng được không, ngày mai đến chỗ Mị Nương được không?”
Hàn Bách gật đầu nói:“Ta sẽ tận lực nghĩ cách.” Hung hăng ngắt nàng mấy cái, rồi mới bước lên lầu.
Mọi người ngồi trên bàn tiệc nói chuyện phong thổ các vùng, thấy hắn trở về, nam nhân đều lộ ra thần sắc hâm mộ.

Chỉ có tiểu Yến Vương sắc mặt âm trầm, hiển nhiên là chuyện tiếp tục phát sinh giữa Doanh Tán Hoa cùng Yến Vương khiến hắn không vui.
Bên cạnh Trần Lệnh Phương có thêm một mỹ nữ ngoại tộc dung mạo bậc trung, mái tóc đen nhánh, nhưng mũi cao mắt sâu, cũng có đôi đồng tử màu lam, khiến hắn mừng tới mức hứng thú dâng trào, thần hồn điên đảo.
Hàn Bách trước tiên đi tới sau lưng Phạm Lương Cực đang phì phà hút thuốc, vỗ mạnh lên vai hắn, cười hỏi:“Tiểu mỹ nhân của thị vệ trưởng ở đâu rồi?”
Yến Vương cười nói:“Thị vệ trưởng luyện đồng tử công, thật là đáng tiếc.”

Tất cả nam nhân cùng cười rộ lên, Doanh Tán Hoa thừa cơ tỏ vẻ thẹn thùng lườm Yến Vương một cái, khiến hắn lại cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
Hàn Bách trở lại vị trí, cố ý không nhìn tới Bạch Phương Hoa cùng Doanh Tán Hoa đang nhìn chằm chằm vào hắn, khẽ vỗ Yến Vương một cái, giống như không có việc gì thấp giọng nói: “Ta đã giúp Yến Vương giết Liên Khoan, phần báo đáp này đủ phân lượng chưa?”
Cho dù là kẻ mang tâm cơ sâu sắc như Yến Vương, nghe hắn nói cũng thấy cả người chấn động, hai mắt lóe lên, không thể tin nhìn về phía hắn.
Hắn cũng giống như Chu Nguyên Chương, hận không thể giết chết tên mưu sĩ cao thủ được Lam Ngọc coi như cánh tay phải này, chỉ là chẳng có cách nào.
Tất cả mọi người đều tĩnh lặng xuống, kỳ quái nhìn hắn cùng Yến Vương, không rõ Hàn Bách ở bên tai Yến Vương nói chuyện giật gân gì.
Hàn Bách mỉm cười vươn tay phải về phía Yến Vương.
Yến Vương cười ha hả, cùng hắn nắm chặt hai tay, nói:“Bổn vương phục rồi, cho dù có thêm một Di Cơ nữa, bổn vương cũng không tiếc tặng ngươi.”
Hai người nhìn nhau cười lớn.
Chính tại thời khắc này, bọn họ đã thành lập nên quan hệ minh hữu dựa trên lợi ích.

Hàn Bách ôm mỹ nhân trở về, Phạm Lương Cực thì chuồn đi tìm Vân Thanh.

Lúc xuống xe, Hàn Bách đối với Di Cơ càng thêm thân mật.

Hắn phân phó thị nữ an bài chuyện tắm rửa nghỉ ngơi cho vị mỹ nhân tóc vàng này, rồi mới lặng lẽ đi tới phòng mình.
Vừa tới cửa, tiếng nói chuyện giữa Hư Dạ Nguyệt cùng Trang Thanh Sương mơ hồ truyền đến.
Hàn Bách giờ mới nhớ tới mình vô tình đem đôi mỹ nữ vốn tràn ngập địch ý này bố trí ở cùng nhau, lòng hiếu kỳ đại thịnh, các nàng nói chuyện về cái gì đây? Vội trốn ngoài cửa vận công nghe trộm.
Lúc này Hư Dạ Nguyệt sẳng giọng:“Hàn lang thật xấu, nguyên lai đã sớm hẹn ngươi.”
Trang Thanh Sương thiên chân nói: “Hắn đương nhiên cực kỳ phá hư, biết rõ người ta đang tắm mà cứ như vậy tiến vào nhìn no hôn chán.

Người ta đã nói cái gì cũng đều cho hắn, mà hắn vẫn còn háo sắc như vậy.”
Hư Dạ Nguyệt cười nói:“Nguyệt nhi mới lại càng không phục, ngay cả Lãng Phiên Vân cũng trợ giúp hắn đến đùa giỡn người ta.”
Trang Thanh Sương thở dài: “Chúng ta đều không đấu lại hắn.”
Hư Dạ Nguyệt vội la lên: “Không cho phép ngươi nói lời vô dụng như vậy!”
Hàn Bách vô cùng kinh ngạc, vì sao hai nàng sau một buổi tối đã trở nên hòa hợp như vậy, đứng ra cười nói: “Ai dám phản kháng vi phu.”
Hai nàng cùng kêu lên hoan hô, từ trên ghế nhảy dựng lên, lao vào trong lòng hắn.
Hàn Bách quan tâm tới chuyện Quỷ Vương phủ cướp Ưng đao, hỏi Hư Dạ Nguyệt: “Tình hình bên phía cha nàng thế nào?”
Hư Dạ Nguyệt ôm chặt lấy hắn đáp: “Khỏi cần đề cập tới, vừa có người đến báo cáo Nguyệt nhi, một tên tiểu tặc cũng không có, thực chẳng vui chút nào.”
Hàn Bách thất thanh nói: “Cái gì?”
Trang Thanh Sương cười nói:“Cái gì cái gì, còn không tin Nguyệt nhi của chàng sao? Ngô! Vì sao trên người chàng đầy mùi thơm.

Có phải lại làm qua mấy nữ nhân không?”

Hàn Bách trái ôm phải ấp, thừa cơ ép lên bộ ngực sữa hai nàng, làm suy yếu ý chí chiến đấu của các nàng, cười đáp: “Ta tìm một tiểu mỹ nhân tóc vàng đến làm thiếp thân thị nữ cho các nàng, phải cảm ơn ta thế nào đây?”
Hai nàng cùng nhau ồ lên, nũng nịu không thuận theo, nhưng không ai thực sự phản đối.

Ở kinh sư, kẻ có quyền thế mấy ai không kiều thê mĩ thiếp thành đàn, các nàng đã sớm nhìn quen mấy chuyện lạ này.
Sau một phen trêu đùa, thị nữ dẫn Di Cơ đi vào.
Di Cơ nhìn thấy hai nàng, mắt đẹp sáng ngời, hiển nhiên là bị dung mạo xinh đẹp của hai nàng chấn nhiếp.
Hai nàng vừa thấy vị mỹ nữ chủng loại kỳ dị này cũng há hốc miệng.
Di Cơ quỳ sát xuống, phục tùng nói: “Di Cơ tham kiến hai vị phu nhân mỹ lệ.”
Hư Dạ Nguyệt nhiều chuyện nhất, bước qua kéo nàng đứng lên, đưa mũi ngửi một chút, nói: “Hắn có phải đã làm ngươi rồi không.”
Hán ngữ của Di Cơ chỉ miễn cưỡng có thể ứng phó với giao tiếp bình thường, bối rối đáp: “Di Cơ không hiểu lời phu nhân.”
Hai nàng nở nụ cười, đều cảm thấy thú vị.
Trang Thanh Sương cũng đi đến bên cạnh nàng, đưa tay sờ lên mái tóc vàng, lại nhìn kỹ lông mi màu vàng của nàng, không ngớt thán phục.
Hàn Bách nhớ tới Tả Thi phân phó, lúc này mới nói: “Di Cơ đi ngủ trước cái đã, chuyện khác nói sau.”
Di Cơ thể xác và tinh thần đều vấn vương trên người vị chủ nhân này, quỳ lạy xong mới lưu luyến không rời theo thị nữ bước đi.
Hàn Bách khoác lên giúp hai nàng chiếc áo choàng chống lạnh, đang muốn ra ngoài, bỗng nhiên có người hô to: “Thánh chỉ đến!”
Ba người cuống quít quỳ xuống tiếp chỉ.
Người ban bố ý chỉ là Nhiếp Khánh Đồng, tuyên đọc thánh dụ phong hắn làm Trung Cần bá, vậy là hắn đã có được tước vị.
Hàn Bách trong lòng biết rõ.

Chu Nguyên Chương nhận được tin tức Liên Khoan bị giết, lại phong tước cho hắn, cũng không có ý tốt.

Hắn muốn bức bách Hàn Bách công nhiên đối kháng Lam Ngọc, bởi vì loại người như Lam Ngọc sẽ rất nhanh biết được phát sinh chuyện gì.

Sau khi miễn cưỡng tạ ơn, lại nhận lời chúc mừng của Nhiếp Khánh Đồng.
Nhiếp Khánh Đồng bước lên nói:“Hoàng thượng muốn Trung Cần bá sáng sớm ngày mai, trước giờ lâm triều, tiến đến tham kiến.”
Hàn Bách thất thanh nói: “Lại phải dậy sớm sao, ta đã nhiều ngày chưa được ngủ đã giấc.”
Nhiếp Khánh Đồng đương nhiên chẳng có cách nào thay đổi được thánh chỉ của Chu Nguyên Chương, sau khi an ủi hắn vài câu liền cáo từ rời đi.
Hai nàng đứng hai bên kéo hắn, Hư Dạ Nguyệt cười nói: “Còn không mau chạy đến ngủ chỗ Thi tỷ các nàng?”
Trang Thanh Sương thẹn thùng nói: “Hai tỷ muội chúng ta vẫn cảm thấy mệt mỏi, đêm nay chàng bồi tiếp ba vị hảo tỷ tỷ đi!”
Hàn Bách thầm nghĩ nếu không phải mình thân mang ma chủng, cứ như vậy diễn xuống, không tới ba ngày, tất phải đi đời nhà ma, liền cười khổ rời đi..