Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 49: Sơn vũ dục lai





Phương Dạ Vũ đứng trên một đỉnh núi.



Mặt trời chói chang treo lơ lửng trên không. Trong ánh nắng chan hòa ấy, thân hình vươn thẳng của hắn trông thật tràn đầy tự tin kiêu ngạo.



Hắn cúi đầu nhìn cây tam bát kích tưởng mất nhưng đã lấy lại được trên tay, vẻ chăm chú như lần đầu tiên trông thấy.



“Đột ưng” Do Tàn Địch, “Nhân lang” Bốc Địch, “Bạch phát” Liễu Dao Chi, Mông thị Song ma, Tuyệt Thiên, Diệt Địa và ngũ ngao Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ trong thập đại Ngao thần đứng bên cạnh đều im phăng phắc, chờ Phương Dạ Vũ lên tiếng.



Mấy kẻ ấy trông ai cũng ủ dột. Ngày hôm qua là lần đầu tiên bọn chúng tổng xuất lực lượng, vậy mà những mục tiêu đã định trước đều không đạt được.



Phương Dạ Vũ khẽ mỉm cười, nhìn “Bạch phát” Liễu Dao Chi, hỏi: “Liễu hộ pháp có biết vì sao ta đưa cây kích này cho Hàn Bách giữ đến ngày quyết đấu không?”.



Liễu Dao Chi ngây người suy nghĩ.



Không chỉ có lão băn khoăn, đây cũng là chuyện Hàn Bách mãi không thể hiểu nổi, bởi lẽ đem vũ khí tùy thân của mình đưa cho kẻ địch trước ngày quyết đấu, trong võ lâm đúng là chuyện vô tiền khoáng hậu.



Phương Dạ Vũ chậm rãi: “Cảm giác lần đầu tiên ta thấy khi Hàn Bách cầm cây tam bát kích của ta là cảm giác người này đối với binh khí có một hiểu biết hết sức nhạy bén, bây giờ chúng ta đã biết sự nhạy bén ấy của hắn là có từ Ma chủng của Xích Tôn Tín”. Phương Dạ Vũ trầm ngâm một hồi, khóe miệng nở nụ cười như nhớ đến cảnh ngày hôm đó, giọng khẽ khàng như nói với chính mình: “Vì thế ta cố ý đưa cây hữu kích này cho hắn, trông thì lạ lùng, kỳ thực đã hạn chế khả năng sử dụng các binh khí khác của hắn, buộc hắn chỉ có thể dùng cây hữu kích này giao chiến với ta”.



Đám thuộc hạ bừng hiểu ra, người nào người ấy không khỏi khâm phục trí tuệ của Phương Dạ Vũ. Ngay cả Xích Tôn Tín, cho dù có tái sinh, thuật dụng tam bát kích cũng không thể sánh bằng Phương Dạ Vũ chuyên môn luyện kích, lại được Bàng Ban đích thân chỉ dạy.



“Bạch phát” Liễu Dao Chi mặt biến sắc, nói: “Thuộc hạ không biết trong đó lại có huyền cơ như vậy, cứ tưởng rằng đoạt tam bát kích về là có lợi vô hại, nhưng xin Thiếu chủ yên tâm, chúng thuộc hạ nhất định sẽ lấy cái đầu tên Hàn Bách đó về cho Thiếu chủ”.



Phương Dạ Vũ thở dài: “Nếu như ta xem việc theo đuổi võ đạo làm mục tiêu cao nhất của đời người thì Hàn Bách sẽ là người khó tìm trong mộng, là đối thủ có thể giúp ta đại tiến võ công, nhưng ta lại mang trọng trách thâu tóm Trung Nguyên, hà”.



Mông Đại, Mông Nhị cùng khom lưng, cung kính: “Thiếu chủ nhất định phải bảo trọng bản thân, hy vọng trấn hưng đại Mông đều dựa cả vào thiếu chủ!”.



Phương Dạ Vũ đảo mắt nhìn chúng thuộc hạ, cười ha hả: “Lần này chúng ta xuất sơn, nhiệm vụ hàng đầu là đánh vào võ lâm Trung Nguyên. Còn nhớ năm xưa, nếu như Chu Nguyên Chương không phải được sự ủng hộ của Hắc Bạch lưỡng đạo thì đâu có thể lập nên bá nghiệp? Tối qua chúng ta nhìn thì có vẻ chưa đạt được mục tiêu, nhưng thực ra đã làm cho Hắc Bạch lưỡng đạo tán loạn lên rồi”. Ngừng một lúc hắn lại nói tiếp: “Cũng không thể không nhắc đến những người tối qua chúng ta đối phó đều có vai vế hết sức cao cả trong võ lâm Trung Nguyên, nếu như chúng ta có thể dễ dàng đại công cáo thành mới gọi là lạ đó!”.



Tâm trạng thấp thỏm lo sợ bị quở trách bỗng chốc được chính Phương Dạ Vũ giải thoát. Quần ma thở phào, bất giác nhìn nhau, ai cũng tỏ ra lần sau nhất định sẽ dốc hết sức mình để không phụ sự trông ngóng của Thiếu chủ.



Phương Dạ Vũ thấy đã khơi lại được sĩ khí của đám thủ hạ, bèn đổi giọng nghiêm trang: “Hiện giờ Lệ Nhược Hải, Xích Tôn Tín đều đã chết. Ba đại Hắc bang trong giang hồ thì hai đã nằm trong tay chúng ta. Thập bát cao thủ hạt giống của Bạch đạo đã bị ân sư làm cho một phen khiếp vía, lại đang ở bên bờ vực của sự phân rã do vụ án ở Hàn phủ. Chỉ cần chúng ta kiên trì chiến lược chia rẽ rồi tiêu diệt từng tên một, nguyên khí võ lâm Trung Nguyên ắt sẽ tuyệt diệt. Đại Mông ta khi ấy nếu lại tiến về đông, Chu Nguyên Chương có muốn cũng đâu còn tướng để dụng, như thế thiên hạ chẳng phải đã nằm trong tay ta sao?”.



Đám thuộc hạ lũ lượt gật đầu.



Cũng cần biết rằng xây dựng khó mà phá hoại thì dễ, mục đích của sư đồ Bàng Ban không phải quá gian nan để đạt được. Đầu tiên là nhằm vào Hắc đạo, tiễu trừ mọi phần tử phản kháng rồi nhất thống Hắc đạo, mở rộng địa bàn thế lực, làm suy yếu thế lực của Triều đình. Mục tiêu này đã đạt được quá nửa, nếu không phải Nộ Giao Bang có Phúc Vũ Kiếm Lãng Phiên Vân chống đỡ, thì Hắc đạo thiên hạ đã hoàn toàn trở thành công cụ của Phương Dạ Vũ rồi. Thủ đoạn làm mục nát thiên hạ Minh thất từ ngoài vào trong quả là thâm độc hết sức, và hiệu quả đem lại cũng vô cùng.




Phương Dạ Vũ nhìn sang “Đột ưng” Do Tàn Địch, giọng quan tâm: “Vết thương của Cường lão sư thế nào rồi?”.



Do Tàn Địch căm phẫn: “Tên Phạm Lương Cực này đúng là xảo quyệt, vết thương của lão Cường khá là nghiêm trọng, cũng may có linh dược Thiếu chủ ban cho, nhưng không tĩnh dưỡng trăm ngày thì cũng khó mà hồi phục được”.



“Nhân lang” Bốc Địch im lặng suốt từ nãy giờ cung kính hỏi: “Xin tiểu Ma sư chỉ thị bước hành động tiếp theo!”.



Phương Dạ Vũ trầm ngâm một hồi, nói: “Chúng ta vừa xuất hiện đã chiếm trọn thế thượng phong, chủ yếu là bởi vì hai mươi năm qua chúng ta đã âm thầm gieo hạt, không những đã bồi dưỡng được một lượng lớn nhân tài có thể sử dụng, mà còn xây dựng được một mạng lưới tình báo hiệu quả, lúc cần là có thể ngấm ngầm động thủ khiến cho địch thủ không kịp trở tay. Nhưng từ sau đêm qua, chúng ta đã từ tối lộ ra sáng, hơn nữa Do lão sư mấy người cũng đã hiện thân, nhất định sẽ làm kẻ địch đề phòng”.



Liễu Dao Chi chau mày: “Cái đáng lo nhất vẫn là phản ứng của Chu Nguyên Chương”. Phương Dạ Vũ cười lên ha hả: “Điều này ta lại không bận tâm! Chu Nguyên Chương khởi nghiệp từ Hắc đạo, sau khi giành được thiên hạ lại trở mặt đối phó với Hắc đạo, số khai quốc nguyên lão còn lại chẳng bao nhiên, kẻ đáng sợ nhất chỉ là Quỷ vương Hư Nhược Vô, nhưng chúng ta lại có một quân cờ lợi hại là đại sư huynh. Chu Nguyên Chương lo cho mình còn không xong, còn đâu tâm trí mà để ý đến những chuyện xảy ra trong võ lâm Trung Nguyên?”.



Ánh mắt Phương Dạ Vũ dừng lại trên người Do Tàn Địch, nói: “Không biết Lý lão sư khi nào thì đến Vũ Xương?”.



Đám người kia đều biết người mà Phương Dạ Vũ nói đến chính là “Nhân yêu” Lý Xích Mi, người có võ công và mưu lược bậc nhất trong Ngũ đại cao thủ Mông Cổ, vì thế ai cũng tỏ ra hết sức chăm chú.



Năm xưa Mông hoàng có thể chạy thoát về trại ngoại chính là bởi Lý Xích Mi đã đối phó được với Hư Nhược Vô, người có võ công cao cường nhất bên phía Chu Nguyên Chương, bằng không Thuận đế có thể an toàn rút lui hay không cũng là điều chưa thể biết, có thể thấy võ nghệ của người này đã đến mức nào.



Do Tàn Địch trả lời: “Lý lão đại hiện giờ có lẽ đã đến rồi”.



Trong mắt Phương Dạ Vũ lóe lên tinh quang: “Nếu đã như vậy thì sẽ do Lý lão sư chủ trì truy sát Phạm Lương Cực và Hàn Bách. Nếu có Lý lão sư ra tay, đâu còn phải lo hai tên đó bay lên trời nữa”.



Tiếp đó khóe miệng hắn khẽ nhếch lên cười, chuyển chủ đề, nói: “Song Tu phủ chỗ nào cũng chống đối chúng ta. Nếu ta để cho chúng còn một mảnh ngói lành, làm sao có thể lập uy với thiên hạ đây?”.



Đám thủ hạ tinh thần phấn chấn hẳn, thi nhau khen phải.



Trên mặt Bốc Địch bỗng hiện một nụ cười tàn nhẫn, nói: “Cho dù Phong Hành Liệt có chạy đến chân trời, cũng không thể thoát khỏi ngũ chỉ quan của chúng ta”.



Phương Dạ Vũ chau mày vẻ suy nghĩ: “Chúng ta có thể tung hô thanh thế, cho người trong thiên hạ đều biết ta sắp tấn công Song Tu phủ”.



Đám thủ hạ ngớ người ngạc nhiên, thế chẳng phải khiến cho đối thủ biết mà đề phòng ư?



Phương Dạ Vũ bật cười ngạo nghễ: “Từ trước đến giờ Bát đại phái luôn cho mình là võ lâm chính thống, lại được Chu Nguyên Chương sắc phong là Bát đại quốc phái, Tây Ninh phái ngay cả Đạo tràng của mình cũng dời về kinh đô, mấy năm gần đây càng thêm tự cao tự đại, coi mình là nhất. Đối với Song Tu Phủ từ trước đến giờ luôn bị coi là môn phái tà ma ngoại đạo, Bát phái tuyệt đối sẽ không thèm để ý. Lệ Nhược Hải đã chết, Tà Dị Môn tan tác, Song Tu Phủ thiếu đi chỗ dựa này, lập tức sẽ ở vào thế cô lập không có tiếp viện, cho dù chúng ta có lên tiếng công đánh Song Tu Phủ, cũng không có ai dám ra tay cứu giúp đâu!”.



Liễu Dao Chi nói: “Thuộc hạ đã hiểu, ý Thiếu chủ muốn giết gà dọa khỉ, gây dựng uy danh?”.



Phương Dạ Vũ nhẹ gật đầu: “Đó chỉ là một nguyên nhân, quan trọng hơn là, ta muốn dụ một người ra”.



Liễu Dao Chi rùng mình: “Thiếu Lâm Kiếm tăng, Bất Xá đại sư?”.



Anh mắt Phương Dạ Vũ thoáng hiện vẻ tán thưởng, Mông thị song ma và “Đột ưng” Do Tàn Địch tuy là cùng cấp với Liễu Dao Chi song mưu kế lại kém hơn hẳn, gật đầu nói: “Liễu hộ pháp đoán không sai. Người này theo như sư tôn nói, không những là đầu lãnh của Thập bát cao thủ, võ công mưu trí cũng là đệ nhất Bát phái. Nếu có thể kích sát hắn, thế lực Bát phái sẽ suy yếu trầm trọng, như thế sẽ có lợi rất lớn cho chúng ta”.



Bốc Địch nói: “Nếu như Lãng Phiên Vân ra mặt, e rằng chúng ta khó lòng thành sự!”.



Do Tàn Địch nộ hét: “Lãng Phiên Vân thì đã sao? Nếu như hắn dám đến, ta và Mông Đại, Mông Nhị sẽ ra mặt ứng phó, đảm bảo hắn có đi mà không có về”.



Phương Dạ Vũ cười nhạt: “Do lão sư tuyệt đối không nên khinh địch, nhưng Bốc Địch cũng không nên quá lo lắng”. Trên mặt lộ ra nụ cười cao thâm khó đoán, nói tiếp: “Cứ cho là Lãng Phiên Vân tài trí hơn trời, nhưng hiện nay với chuyện này cũng chỉ hữu tâm vô lực mà thôi. Chỉ hy vọng Nộ Giao Bang sẽ phái tinh binh sang cứu viện, như thế chúng ta sẽ có thể lấy được hai cái đầu!”.



Đám người kia càng thêm phấn chấn. Nếu không có Lãng Phiên Vân, Nộ Giao Bang lại vì cứu viện Song Tu Phủ mà phân tán thực lực, đó quả là thời điểm tốt nhất để tiêu diệt đệ nhất bang hội Hắc đạo này.



Đến đây, cả đám thuộc hạ không ai là không khâm phục Phương Dạ Vũ sát đất.



Tinh quang trong mắt Phương Dạ Vũ lại hiện lên, gằn giọng: “Cái ta muốn là hai cái đầu trên cổ Lăng Chiến Thiên và Trạch Vũ Thời. Hai người này chỉ cần trừ đi một thì Nộ Giao Bang sẽ chẳng còn gì đáng ngại, hơn nữa nó sẽ là đòn đả kích mạnh nhất vào tâm ý của Lãng Phiên Vân!”.



Đám người thi nhau hưởng ứng, nhiệt huyết đằng đằng, chỉ hy vọng có thể xông ra chiến trường lập công tức khắc.



Phương Dạ Vũ dặn dò Liễu Dao Chi: “Liễu hộ pháp có thể thừa cơ dụ dỗ kẻ đối đầu của Song Tu Phủ là Mị ảnh Kiếm Phái. Trong khi du thuyết có thể để lộ những kế hoạch của chúng ta ra cho chúng biết. Phái chủ Mị ảnh, Mị kiếm Điêu Hạng, là ái tướng của đệ đệ Trần Hữu Lượng, Cấu giang thiết mâu Trần Hữu Nhân. Trong trận thủy chiến ở núi Khang Lương, Chu Nguyên Chương đã dùng kế của Hư Nhược Vô, lợi dụng chiều gió đốt cháy đại thuyền của Trần Hữu Lượng, Trần Hữu Nhân dũng mãnh cái thế bị Hư Nhược Vô giết chết, Điêu Hạng biết thế thời đã mất nên rút về Nam Ao, nhưng vẫn hận Chu Nguyên Chương đến tận xương tủy, phàm là chuyện có hại cho Chu Nguyên Chương, đều sẽ dốc toàn lực đi làm”.



Liễu Dao Chi cung kính phụng mệnh.



Mông Đại chợt hỏi: “Thiếu chủ! Thế còn nữ cao thủ đến từ Từ Hàng Tĩnh Trai chúng ta phải xử lý như thế nào?”.



Phương Dạ Vũ ngẩn người ra một lúc.



Không phải là hắn không nghĩ đến việc phải đối phó với Tần Mộng Dao, mà là đã cố ý lẩn tránh chuyện này.



Trầm ngâm một hồi, Phương Dạ Vũ mới nói: “Quan hệ giữa Tần Mộng Dao và sư tôn không đơn giản, chờ ta thỉnh thị của sư tôn rồi tính sau”.



Đám thuộc hạ đồng thanh tuân mệnh.



Phương Dạ Vũ nhìn lên mặt trời chói chang phía trên, biết lực lượng của mình cũng giống như mặt trời giữa ngày vậy, chỉ cần vài tia sáng qua loa đã khiến cho Hắc Bạch lưỡng đạo phải cuốn vào vòng huyết vũ.




o0o



Nộ Giao đảo.



Trong phòng khách của tư gia Bang chủ, Thượng Quan Ưng, Trạch Vũ Thời và Lăng Chiến Thiên ngồi quanh bàn nghị sự, vẻ mặt người nào người ấy vô cùng trầm trọng.



Trạch Vũ Thời nói: “Chuyện Tả Thi bị bắt cóc, điểm nghi ngờ lớn nhất là vì sao đối phương lại chọn cô ấy mà không phải người khác? Phải biết rằng lần tiếp xúc mà nhiều người biết nhất giữa Lãng đại thúc và Tả Thi chính là buổi tối hôm đại thúc đến Quan Viễn lầu cùng chúng ta ăn cơm, trên đường đi đã đỡ tiểu Văn bị ngã đưa cho Tả Thi. Mối quan hệ kiểu ấy hoàn toàn không đủ để cho Tả Thi trở thành phương tiện uy hiếp đại thúc!”.



Thượng Quan Ưng và Lăng Chiến Thiên lặng im không nói gì, chờ đợi những phân tích tiếp theo của Trạch Vũ Thời. Thượng Quan Ưng hết mực tin tưởng vào mưu trí của Trạch Vũ Thời, ngay cả người trí dũng song toàn như Lăng Chiến Thiên cũng không ngoại lệ.



Trạch Vũ Thời giọng trầm lại: “Vì thế trong chuyện này nhất định có nội gián, đã biết được hai lần gặp sau đó giữa đại thúc và Tả Thi. Chỉ như vậy mới đưa ra quyết định chọn Tả Thi làm mục tiêu”.



Thượng Quan Ưng chau mày: “Nhưng hai lần đó cũng chỉ là những cuộc gặp xã giao hết sức bình thường. Lúc đại thúc mời Tả Thi lên lầu còn bị cô ấy từ chối, có thể thấy giữa hai người hoàn toàn không có mối quan hệ thân mật nào có thể lợi dụng cả”.



Trạch Vũ Thời ngả lưng vào ghế, nhẹ nhàng: “Nhưng thực tế là mưu kế của kẻ địch đã thành công, theo tin mà Thiên lí linh đưa về, đại thúc đã bị buộc phải đưa Tả Thi lên kinh tìm thuốc, điều này nói cho chúng ta biết gì?” ánh mắt nhìn sang Lăng Chiến Thiên đang trầm tư.



Lăng Chiến Thiên trừng mắt nhìn lại, khẽ mắng: “Định thử ta sao?”.



Trạch Vũ Thời mỉm cười gật đầu, trong lòng trào lên niềm ấm áp vô bờ, hắn biết quan hệ giữa mình với Lăng Chiến Thiên từ chỗ đối lập, gần như xa lạ không tin tưởng, đã chuyển sang không còn khoảng cách như hiện giờ, nên cảm thấy qúy trọng vô cùng.



Ánh mắt Lăng Chiến Thiên chuyển sang Thượng Quan Ưng, thần sắc ngưng trọng: “Điều này cho thấy tên nội gián này không những hiểu sâu sắc tính cách của đại ca, mà còn biết được mối quan hệ giữa đại ca và Tửu thần Tả Bá Nhan, không dùng Tả Thi gây sức ép bằng tư cách là ái nhân của đại ca mà bằng thân phận nhi tử của Tả Bá Nhan, đại ca cuối cùng không thể không toàn lực tìm cách cứu con gái của bằng hữu!”



Thượng Quan Ưng trần ngâm: “Nếu nói như vậy, người này nhất định phải là nhân vật trưởng bối trong bang!” Tinh quang trong mắt lóe lên, nhìn sang Trạch Vũ Thời: “Người này có thể là ai?”.



Trạch Vũ Thời nhanh chóng đáp lại: “Thuộc hạ đã điều tra, lúc Tả Thi và Văn Văn đưa rượu đến Quan Viễn Lầu. Trong lầu khi đó, có thể được gọi là nhân vật Nguyên lão tất cả có ba người”.



Sắc mặt Thượng Quan Ưng càng lúc càng trầm trọng hơn: “Trong đó một người đương nhiên là Phương nhị thúc, hai người còn lại là ai?”.



Hoắc Thời Vũ lạnh lùng: “Là Bàng Quá Chi và đại y sư của chúng ta, Thường Hoắc Bạch Thường lão!”



Lăng Chiến Thiên rùng mình, trên mặt hiện rõ vẻ kỳ lạ, lẩm bẩm: “Thường Hoắc Bạch... Thường Hoắc Bạch... “ Thượng Quan Ưng cũng ngây người ra, nói: “Ba người này đều là những nguyên lão từ khi Nộ Giao Bang mới thành lập, làm sao có thể là nội gián được?” Nói rồi nhắm hai con mắt đã vằn đỏ lên, một lúc lâu sau mới mở ra, nói: “Phải chăng là chúng ta quá đa nghi? Căn bản không hề tồn tại vấn đề nội gián, mà chỉ là do kẻ địch quá cao minh mà thôi!” Nói đến cuối cùng, giọng đã yếu hẳn đi, rõ ràng cũng không tin vào cách nghĩ của mình.



Trạch Vũ Thời khẽ nói: “Thuộc hạ còn có thể chứng minh Nộ Giao đảo có nội gián bằng một chuyện khác”.



Lăng Chiến Thiên, Thượng Quan Ưng đều ngạc nhiên nhìn sang Trạch Vũ Thời.



Trạch Vũ Thời bình thản: “Trước khi đến đây thuộc hạ đã nhận được Thiên lí linh truyền thư của Trường Chinh, đưa về một tin quan trọng”.



Lăng Chiến Thiên cười lớn: “Thật tốt! Tên tiểu tử này vẫn chưa chết!”.



Thượng Quan Ưng và Trạch Vũ Thời nháy mắt cho nhau, hai người đều nhận ra được sự chở che và quan tâm của vị trưởng bối này đối với Thích Trường Chinh.



Trạch Vũ Thời nói: “Trong thư có hai tin quan trọng. Thứ nhất, Lăng Nghiêm đã phái thủ hạ của mình là Du tử thiểm Giản Chính Minh du thuyết Tả thủ đao Phong Hàn, người đã ẩn cư ở một vùng hẻo lánh bên bờ Động Đình Hồ, xuất sơn đối phó chúng ta, nhưng bị Phong Hàn từ chối”.



Trên mặt Thượng Quan Ưng thoáng hiện vẻ gượng gạo, hẳn là đang nghĩ đến Càn Hồng Thanh mấy năm trước đã theo Phong Hàn rời đảo.



Ba năm nay, tuy hắn luôn muốn quên người vợ phản phúc này, song lại biết rõ mình hoàn toàn không thành công, nhất là trong những giấc mơ nửa đêm về sáng.



Trạch Vũ Thời nói tiếp: “Tin quan trọng thứ hai là Bàng Ban và Càn La đã đàm phán đổ bể. Tối qua trên đường đi, Càn La đã bị người của Phương Dạ Vũ vây công, bị trọng thương, song điều kì lạ là Bàng Ban không đích thân ra tay”.



Lăng Chiến Thiên khựng người lại, thở dài: “Như vậy là đại ca suy tính không sai, Bàng Ban khi quyết chiến với Lệ Nhược Hải quả nhiên đã bị thương, hơn nữa xem chừng cũng không nhẹ!” Rồi lại tiếp: “Càn La lão mưu thâm toán, làm sao có thể đơn thân đến gặp Bàng Ban được?”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Trạch Vũ Thời lắc đầu: “Tin tức từ mật truyền từ Hoàng Châu phủ báo rằng, đệ tử Càn La Sơn thành mấy ngày trước đã từng phân tốp thâm nhập Hoàng Châu phủ, nhưng trong trận chiến ở Hoàng Châu phủ lại đã không hề tham dự. Nguyên nhân trong đó thật khiến người ta phải tìm hiểu”.



Lăng Chiến Thiên chau mày: “Theo như đại ca nói, lần huynh ấy gặp Càn La đã phát hiện được ông ta luyện thành tiên thiên chân khí. Nếu không phải Bàng Ban ra tay, liệu ai có thể làm ông ta bị thương được?”.



Cả Thượng Quan Ưng và Trạch Vũ Thời đều tỏ rõ vẻ cảm kích. Nếu không phải là Càn La thông báo cho Lãng Phiên Vân chuyện họ bị Mạc Ý Nhàn và Đàm Ứng Thủ truy sát để



Lãng Phiên Vân kịp thời đến tiếp viện, cả hai người họ bây giờ đã không thể an nhàn ngồi trong thư phòng được rồi.



Lăng Chiến Thiên nói: “Nếu Bàng Ban đích thực là đồ đệ của Hổ tông Mông Xích Hành, đệ nhất cao thủ khi Mông Cổ khai quốc năm xưa, tên Phương Dạ Vũ này rất có khả năng là hậu duệ của người Mông, lần này đến gieo mưa gây gió, e là nhằm mục đích phản Minh phục Nguyên”. đoạn thở dài: “Nếu là như vậy, người mà chúng ta phải đối phó sẽ không chỉ là đám cao thủ Hắc đạo đã quy phục Bàng Ban, mà cả dư đảng còn lại của người Mông nữa”.



Sắc mặt của cả Thượng Quan Ưng và Trạch Vũ Thời đều tái mét.



Lăng Chiến Thiên lại thở dài, nói: “Năm xưa khi lão Bang chủ còn là thủ hạ của Tiểu Minh Vương Hàn Lâm, đã từng giao đấu với cao thủ khét tiếng nhất của Mông Cổ là Nhân yêu Lí Xích Mi, tuy giữ được mệnh nhưng vết thương lại không thể bình phục hoàn toàn. Về sau Chu Nguyên Chương dùng mưu hại chết Tiểu Minh Vương ở sông Cô Châu, lão bang chủ mới tách khỏi Chu Nguyên Chương, dẫn thuộc hạ cũ của Tiểu Minh Vương rút về Nộ Giao đảo, thành lập Nộ Giao Bang. Nếu Lý Xích Mi lão ma này lại xuất thế sau hai mươi năm ẩn náu, e là chỉ có Phúc Vũ Kiếm của đại ca mới có thể chế ngự được hắn”.



Ba người trầm hẳn xuống.



Tính nghiêm trọng của sự việc quả là đã sớm vượt qua sức tưởng tượng của họ.




Thượng Quan Ưng thở dài một tiếng, nói: “Vũ Thời, trong bức thư Trường Chinh gửi về còn nhắc đến chuyện gì nữa?”.



Trạch Vũ Thời nói: “Thích lão đang ở cùng với Càn La”. Hai người kia đều tỏ ra hết sức ngạc nhiên.



Trạch Vũ Thời vội giải thích: “Bức Thiên lý linh truyền thư này của Trường Chinh hẳn là viết trong hoàn cảnh hết sức vội vã. Theo như văn ý thì thấy, sau khi Càn La bị thương, Trường Chinh đã ra tay trợ giúp hộ tống Càn La đến một nơi bí mật. Hy vọng có thể nhanh chóng nhận được thư thứ hai!”.



Thượng Quan Ưng chau mày: “Chuyện này với những gì Trạch huynh nói khi nãy, có thể chứng thực việc Nộ Giao đảo có nội gián, có liên quan gì với nhau?”



Trạch Vũ Thời nói: “Thuộc hạ lúc đầu phản đối việc Trường Chinh đi tìm Mã Tuấn Thanh, ngoài việc sợ hắn kết mối thâm thù khó giải với Bát Đại Liên Minh, càng lo lắng hơn nữa là bọn người của Phương Dạ Vũ”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Thượng Quan Ưng, Lăng Chiến Thiên cùng gật đầu, bởi lẽ trong trận chiến với Mạc Ý Nhàn và Đàm Ứng Thủ, Thích Trường Chinh đã để lộ bản lĩnh, trở thành nhân vật được chú ý nhất chỉ sau Lãng Phiên Vân và Lăng Chiến Thiên trong Nộ Giao Bang. Phương Dạ Vũ vốn coi Nộ Giao đảo như cái gai trong mắt, làm sao có thể không lợi dụng tình cảnh Thích Trường Chinh đơn thương độc mã mà ra sức diệt trừ?



Trạch Vũ Thời tiếp lời: “Nhưng Trường Chinh đã đường đường vào Hoàng Châu phủ, lại còn ngang nhiên khiêu chiến Giản Chính Minh, bọn Phương Dạ Vũ lại không hề hỏi đến, hai người không cảm thấy kì lạ sao?”.



Lăng Chiến Thiên đập bàn tán thưởng: “Vũ Thời quả nhiên là rất tỉ mỉ! Như vậy Phương Dạ Vũ đã biết rõ mục đích chuyến đi lần này của Trường Chinh nên đương nhiên không ra tay ngăn cản, muốn Thích Trường Chinh giết chết Mã Tuấn Thanh. Khi ấy chúng ta và Bát Đại Liên minh sẽ thành thế nước lửa, còn bọn chúng sẽ ngồi hưởng lợi ngư ông”.



Thượng Quan Ưng trầm ngâm: “Nói như vậy, trong bang chúng ta thực sự có nội gián. Nhưng rốt cuộc là Phương nhị thúc? Bàng Quá Chi? Hay là Thường Hoắc Bạch? Cả ba người này đều biết về Tả Thi và mục đích chuyến đi của Trường Chinh”.



Sắc mặt Lăng Chiến Thiên sầm hẳn xuống, song lại không nói một lời nào.



Trạch Vũ Thời nói: “Cả buổi sáng thuộc hạ đã suy nghĩ nát óc về vấn đề này, bây giờ đầu óc cũng đau hết cả lên rồi... “.



Thượng Quan Ưng giọng quan tâm: “Vũ Thời! Ta thường bảo huynh là không nên quá lạm dụng đầu óc… “.



Trạch Vũ Thời than: “Không nghĩ mà được sao?” rồi lại tiếp: “Theo như thuộc hạ nghĩ, khả năng của Phương nhị thúc là ít nhất, bởi vì phạm vi hoạt động của thúc ấy chủ yếu là những việc của Quan viễn lâu, chưa từng thực sự tham gia vào đại sự của bang, vì thế tuyệt đối không phải là người thích hợp để làm nội gián”.



Lăng Chiến Thiên lạnh lùng xen vào: “Là Thường Hoắc Bạch!”. Ánh mắt hai người kia lập tức hướng về mặt Lăng Chiến Thiên.



Chỉ thấy trong mắt chàng lấp loáng vẻ lạnh lùng đáng sợ, giọng chém đinh chặt sắt: “Bàng Quá Chi ta đảm bảo không có vấn đề gì”.



Hai người biết Lăng Chiến Thiên chưa nói hết, im lặng chờ đợi.



Lăng Chiến Thiên ngửa mặt nhìn lên xà nhà, mặt lộ vẻ hồi ức, chậm rãi nói: “Những năm gần đây, ta luôn không thể hiểu nổi cái chết đột ngột của lão Bang chủ. Tuy là nói trong trận đấu với Lý Xích Mi đã bị nội thương không thể bình phục hoàn toàn được, nhưng lão bang chủ thể chất hơn người, nội công thâm hậu, tuổi lúc đó lại chưa quá bốn lăm, làm sao có thể đột nhiên ngã bệnh mà chết đi như thế? Sau đó ta tuy đã điều tra kỹ, song vẫn không tìm ra được nguyên nhân. Bây giờ thì rõ rồi, chúng ta tuyệt đối sẽ không thể tìm ra nguyên nhân gì, bởi vì người kiểm tra thi thể lão Bang chủ lại chính là đại y sư tôn kính của chúng ta, Thường Hoắc Bạch! Lão Bang chủ, người chết thật thảm!”.



Một giọt nước mắt từ mắt trái của Lăng Chiến Thiên lăn xuống. Thượng Quan Ưng rùng mình, giọng run rẩy: “Cái gì?”



Hắn ta quên cả gọi Lăng Chiến Thiên là nhị thúc, có thể thấy trong lòng bị kích động đến mức nào.



Ánh mắt hằm hằm long lanh nước mắt của Lăng Chiến Thiên nhìn sang Thượng Quan Ưng, nói: “Ta nói Thường Hoắc Bạch không những là nội gián, mà còn là kẻ đã hại chết lão Bang chủ. Chỉ có hắn mới có thể động thủ vào thuốc của lão Bang chủ mà không ai hay biết”. đoạn than dài: “Đại ca luôn không thích Thường Hoắc Bạch, ta còn cho rằng đại ca phiến diện. Đến giờ này ta mới biết, với trực giác siêu việt của huynh ấy đã có thể cảm nhận thấy Thường Hoắc Bạch có vấn đề”.



Trạch Vũ Thời giữ lấy Thượng Quan Ưng đang bị kích động, ôn tồn nói: “Trong lòng tiểu diệt cũng là người này. Lão ta còn một thuận lợi nữa để làm nội gián, chính là cứ đến một lúc nào đó sẽ một mình rời đảo đi hái thuốc. Hai người kia, Phương nhị thúc gần sáu bảy năm nay không rời Nộ Giao đảo nửa bước; Bàng Quá Chi tuy cũng thường xuyên rời đảo nhưng lúc nào cũng có các huynh đệ khác đi cùng. Vì thế, nếu muốn điệt nói ai là nội gián thì Thường Hoắc Bạch quả thật là có khả năng nhất!”.



Thượng Quan Ưng hét lên điên cuồng: “Ta phải băm lão tặc này thành trăm nghìn mảnh!”.



Lăng Chiến Thiên giọng vẫn bình tĩnh đến lạnh người: “Chúng ta không những không thể làm như vậy, mà còn phải làm như không có chuyện gì”.



Trạch Vũ Thời xen vào: “Bởi vì tất cả những suy luận này đều chỉ là những tưởng tượng suông, vẫn chưa có chứng cứ xác thực. Những năm gần đây, Thường Hoắc Bạch với y thuật cao minh của lão đã cứu sống cho vô số người trên Nộ Giao đảo, rất được lòng người. Nếu chúng ta giết hắn, sẽ gây ra những phản ứng vô cùng gay gắt trong bang”.



Thượng Quan Ưng nước mặt dàn dụa, run run đưa tay ôm đầu.



Cho đến hôm nay hắn ta mới lần đầu tiên được người khác nhắc nhở rằng người cha đáng kính của mình là bị kẻ khác hại chết.



Ngay cả Trạch Vũ Thời cũng không biết nên khuyên giải hắn như thế nào.



Thượng Quan Ưng hít sâu một hơi, gắng gượng kìm nén nỗi bi phẫn trong lòng, hét lên: “Chẳng lẽ Thượng Quan Ưng ta lại để cho kẻ thù giết cha nhởn nhơ trước mặt, làm ra bộ một đại quốc thủ đạo mạo ngang nhiên sao?”.



Lăng Chiến Thiên vẫn bình tĩnh lạnh lùng: “Nếu ta đoán không sai, Thường Hoắc Bạch sẽ rời đảo hái thuốc trong vài ngày tới thôi. Khi chúng ta xác định chắc chắn hắn một đi không trở về và biết được không hàm oan cho hắn, chúng ta bắt đầu có thể đếm xem hắn còn sống được bao nhiêu ngày nữa rồi!”.