Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 72: Ai là hung thủ





Tần Mộng Dao kể lại rành mạch những tao ngộ của Hàn Bách, chúng nhân trong phòng ngồi nghe mà ngạc nhiên đến trợn tròn mắt, không thể tưởng tượng là câu chuyện lại ly kỳ lắt léo như vậy.



Tới khi nàng thuật lại cái chết của Hà Kỳ Dương, Tạ Phong liền đứng lên cúi rạp người cung kính: “Đa tạ tiểu thư đã phơi bày chân tướng, Trường Bạch phái chúng ta sẽ không bao giờ quên!” Nói rồi quay sang Mã Tuấn Thanh mặt đã tái nhợt, quát lớn: “Mã Tuấn Thanh, ngươi còn điều gì muốn nói nữa không?”.



Đại sảnh rộng lớn bỗng chốc im phăng phắc.



Tần Mộng Dao một mình đại diện cho cả hai Võ lâm Thánh địa, chỉ cần là đích thân nàng nói ra, không cần bất kỳ chứng minh nào cũng không ai dám nghi ngờ những lời của nàng. Qua lời kể của Tần Mộng Dao, rõ ràng Hàn Bách không chỉ bị người hãm hại, hơn nữa kẻ sắp xếp vụ gia hại đó lại chính là Mã Tuấn Thanh, nếu hắn ta không phải hung thủ thì còn có thể là ai được nữa?



Quần hùng bất giác tỏ lòng kính phục trước sự tinh minh đầy trí tuệ của Tần Mộng Dao. Thật không khó hiểu tại sao mà nàng đã vượt qua được cấm chỉ ba trăm năm của Từ Hàng Tịnh Trai, trở thành cao thủ Tịnh Trai đầu tiên bước chân vào võ lâm giang hồ.



Mã Tuấn Thanh trầm ngâm một lúc, đoạn ngẩng đầu nhìn Tần Mộng Dao nói với giọng bình tĩnh: “Các ngươi đều bị Hà Kỳ Dương lừa rồi!”.



Tạ Phong phẫn nộ: “Sự thực vẫn còn ở đó, làm sao mà ngươi xảo biện nổi?” nói rồi quay sang Bất Xá: “Chứng cứ đã ở trước mắt, chỉ xem đại sư thực hiện Môn pháp lệnh như thế nào thôi!”.



Dương Phụng cười nhạt: “Tạ huynh đừng có ép người quá đáng! Nếu không cho Tuấn Thanh cơ hội biện bạch thì làm sao có thể để người trong thiên hạ phục được?” Lão vẫn tìm mọi cách bảo vệ cho Mã Tuấn Thanh, không chịu lui dù chỉ một bước.



Tạ Phong trừng mắt lên nhìn Dương Phụng. Dương Phụng nhếch mép cười, ngang nhiên nhìn lại.



Không khí trong sảnh phút chốc trở lên tột cùng căng thẳng, chỉ cần một manh động nhỏ là phong ba sẽ bùng ra ngay lập tức.



Đúng lúc đó tiếng Vân Thưởng nhỏ nhẹ cất lên: “Nếu như sau cùng chứng minh Mã tiểu đệ quả thực là hung thủ, Bất Xá đại sư sẽ vẫn thực hiện môn pháp. Tạ huynh mời ngồi xuống uống tách trà nóng, để Mã tiểu đệ có cơ hội mở lời!” Câu nói của nàng khiến bầu không khí căng thẳng chợt dịu xuống.



Trên mặt Bất Xá vẫn không chút biểu hiện, nhìn qua Mã Tuấn Thanh gật đầu: “Tuấn Thanh, sư điệt trong lòng có gì muốn nói thì hãy mau nói ra!”.



Mã Tuấn Thanh cất giọng trầm tĩnh: “Khi sự việc xảy ra, tại hạ và Hà Kỳ Dương đang ngồi nói chuyện ở bên ngoài kho vũ khí. Nghe thấy tiếng kêu thảm từ nhà kho vọng lại, chúng tại hạ liền xông vào nhà kho, chỉ nhìn thấy Thanh Liên huynh nằm ngửa mình đầy máu tươi, còn tên Hàn Bách đó cầm một thanh trủy thủ dính máu đang nằm bất tỉnh một bên. Lúc đó chúng tại hạ đều cho là tên này hành thích Tạ huynh, nhưng do hắn ta không hiểu võ công nên đã bị Tạ huynh phản công lại trước khi chết mà ngã văng xuống đất, gáy đập vào đất nên lăn ra bất tỉnh. Tại hạ không ngờ đây lại là cái bẫy được sắp đặt kỹ càng nên đã sốt sắng giúp Hà Kỳ Dương lo liệu sự việc, gây nên bất hòa trong nội bộ Liên minh. Khi Mộng Dao tiểu thư phát hiện Hà Kỳ Dương chính là tay chân Phương Dạ Vũ, tại hạ mới biết là đã trúng gian mưu kẻ địch”.



Giản Chính Minh cười nhạt: “Thế ngươi giải thích thế nào về bản chép tay thủ pháp Vô tưởng thập thức mà Hà Kỳ Dương đưa cho Hàn Bách?”.



Quần hùng đồng loạt gật đầu, nếu Mã Tuấn Thanh không giải thích được nghi ngờ về điểm này thì cho dù hắn ta có nói thế nào đi nữa cũng không có ai tin lời của hắn.



Mã Tuấn Thanh đáp ngay: “Đây chính là chỗ cao minh của Phương Dạ Vũ. Vô tưởng thập thức của Sư tôn chẳng phải là mật kinh bất truyền, trong Tàng kinh các của Thiếu Lâm Tự hiện giờ cũng có đến mấy bản chép tay. Một người tinh thông quảng đại như Phương Dạ Vũ, lấy cắp được một quyển không phải là không có khả năng, sau đó chỉ cần tìm một thư gia giỏi về bút pháp là có thể bắt chước bút tự của tại hạ chép lại một quyển, lấy đó làm chứng cớ để hại tại hạ. Mã Tuấn Thanh này chết cũng không hối hận, chỉ hận kẻ địch gian kế vô cùng...”.




Lãnh Thiết Tâm xen vào: “Huống hồ Tần tiểu thư cũng là một trong những nghi phạm. Nếu lấy lời cô ta ra làm chứng cứ thì làm sao khiến cho người ta tâm phục được?”.



Sự hằn học của Lãnh Thiết Tâm với Tần Mộng Dao, quần hùng trong Bát Đại Liên minh đều biết. Nhưng quả thật việc Tần Mộng Dao cũng viếng thăm Hàn phủ cùng một lúc với Tạ Thanh Liên đúng là không thể không xem xét. Mọi ánh mắt vì thế đều hướng về chỗ nữ kiếm khách xinh đẹp như tiên nữ ấy, xem nàng phản ứng thế nào.



Trên mặt Tần Mộng Dao thoáng nét cười, không hề biểu lộ sự bất bình bởi giọng điệu hết sức ác ý của Lãnh Thiết Tâm, chậm rãi cất lời: “Các vị đều đã kiểm tra thi thể Thanh Liên huynh, đều biết đó là nhát dao chí mạng, Thanh Liên huynh không hề có dấu hiệu gì phản kháng, trong kho vũ khí cũng không hề có vết tích xung đột nào cả...”.



Sa Thiên Lý cười lớn, thô bạo ngắt lời nàng: “Do đó chỉ có hai loại người mới có thể giết được Tạ quý tế, loại thứ nhất võ công phải hơn quý tế nhiều bậc, loại thứ hai là người cậu ấy hoàn toàn không đề phòng, mà Tần tiểu thư thì lại có đủ cả hai điều kiện đó. Mã Tuấn Thanh miễn cưỡng chỉ có thể xếp được vào loại người thứ hai”.



Sa Thiên Lý cũng như Lãnh Thiết Tâm, đều hết sức tức giận về việc Tần Mộng Dao tỏ thái độ hảo hữu với Bàng Ban trên Liễu tâm hồ đêm hôm đó nên không bỏ lỡ cơ hội dồn nàng vào thế khó khăn, vô hình chung đã giúp Mã Tuấn Thanh một việc lớn.



Thực tế thì đây cũng là nghi ngờ trong lòng nhiều bậc cao thủ, cả Tạ Phong cũng đã nghĩ đến chuyện này, chỉ do bất mãn dồn nén bấy lâu với Thiếu Lâm Tự nên mới khăng khăng đem hết oán thù trút lên người Mã Tuấn Thanh và Bất Xá.



Không khí trong phòng đột nhiên trầm hẳn lại.



Sự việc tưởng đã có một chút ánh sáng, nào ngờ càng tranh luận càng không rõ ràng, thậm chí còn trở nên hỗn loạn hơn so với trước khi bắt đầu cuộc công nghị.



Giọng Vân Thưởng lại nhẹ nhàng cất lên: “Mộng Dao tiểu thư, ngày hôm đó tiểu thư cũng ở trong đoàn người viếng thăm Hàn phủ. Trước khi Tạ huynh đệ bị hại ít phút tiểu thư đột nhiên biến mất, đến bây giờ cũng không có ai biết nguyên nhân tại sao, hay là tiểu thư nên giải thích rõ ràng, hầu tránh khỏi những hiểu lầm không cần thiết?”.



Quần hùng đồng loạt lao xao tán thành, nếu Tần Mộng Dao chứng minh được sự trong sạch của mình thì vấn đề sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Cần phải biết rằng, về vai vế, Tần Mộng Dao so với Mã Tuấn Thanh là một trời một vực. Nếu như nàng là hung thủ, tính nghiêm trọng của vấn đề sẽ lên đến mức khó có thể tưởng tượng nổi, thậm chí có thể khiến cho Bạch đạo chia năm sẻ bảy, không bao giờ hợp nhất lại được nữa.



Điều đó cũng chứng minh được thâm ý của Lãnh Thiết Tâm và Sa Thiên Lý khi chĩa mũi dùi vào Tần Mộng Dao, chính là ám chỉ nàng là đồng đảng của Bàng Ban. Sự việc này sẽ là đả kích chí mạng đối với thực lực và sĩ khí của Liên minh Bát phái, nếu so với việc cao thủ số một của Bát phái Tuyệt Giới hòa thượng chết dưới tay Bàng Ban năm đó, hậu quả sẽ chỉ có hơn không kém.



Mấy chục cặp mắt trong đại sảnh đều đổ dồn về phía Tần Mộng Dao.



Tần Mộng Dao vẫn giữ thái độ ung dung thư thái, dường như đã tính đến sẽ gặp phải tình thế này. Thực ra nếu không phải là Lãnh Thiết Tâm và Sa Thiên Lý bao vây tấn công Bàng Ban thất bại nên tìm cách trút hết nỗi tức giận lên nàng, thì dù nàng có đích thân tự nói với Bát đại Liên minh rằng nàng là hung thủ, vị tất cũng đã có ai tin.



Đôi mắt tuyệt đẹp của Tần Mộng Dao nhìn hết một lượt những người đứng ngồi trong sảnh, không bắt gặp sự nghi ngờ trên bất cứ một khuôn mặt nào, nhưng vẫn có mấy người cố tình tránh không nhìn thẳng vào mắt nàng, trong đó một người là Mã Tuấn Thanh, một người khác là Dương Phụng, ngoài ra còn hai người nữa chính là Giản Chính Minh và Sa Thiên Lý.



Cái nhìn của Tần Mộng Dao tưởng như chỉ là lướt qua, nhưng thực ra trong đó đã ẩn chứa Phật môn thần công “Chiếu yêu pháp nhãn” mà nàng đã dày công luyện tập.



Bản thân người thi triển thần công này phải có tâm thần kiên định chính trực trong khi đối phương không hề có sự phòng bị, pháp nhãn ấy khi công thẳng vào mắt, nếu như đối phương trong lòng mờ ám sẽ hốt hoảng vô thức mà nhìn tránh đi, võ công có cao cường đến đâu cũng theo đó giảm sút.



Dương Phụng mặc dù không liên quan đến vụ án, cũng không có ân oán gì với Tần Mộng Dao mà vẫn biểu lộ thần sắc không tự nhiên. Đó chính là phản ứng bản năng của bậc đại cao thủ khi cảm thấy sự lạ thường trong cái nhìn của nàng. Chỉ Bất Xá là nhận ra thần công trong mắt Tần Mộng Dao nhưng vẫn bình thản nhìn trả lại.



Tần Mộng Dao nhẹ nhàng: “Cho đến tận giờ phút này ta vẫn chưa nghe người nào đưa ra câu hỏi then chốt, đó chính là tại sao hung thủ lại giết chết Thanh Liên huynh?”.



Lãnh Thiết Tâm đáp ngay: “ Nếu như cái chết của Tạ huynh đệ có liên quan đến Hà Kỳ Dương, mà Hà Kỳ Dương lại là người của Phương Dạ Vũ như lời Tần tiểu thư vừa nói, thế thì động cơ của hung thủ là muốn vu oan giá họa cho Mã huynh đệ nhằm gây ra đấu đá nội bộ giữa Liên minh Bát phái chúng ta”.



Ánh mắt Tần Mộng Dao bỗng trở nên sắc lạnh như kiếm, nhìn thẳng vào Lãnh Thiết Tâm, rành rọt: “Vậy lúc đó Thanh Liên huynh đi vào kho vũ khí làm gì?”.



Lãnh Thiết Tâm bị nàng nhìn xoáy vào mắt, chẳng khác ma quỷ gặp kính chiếu yêu, bỗng chốc trong đầu trở nên rỗng tuếch, không nghĩ được câu nào đáp lại.



Thật may cho hắn là Sa Thiên Lý đã lên tiếng đáp thay: “Thế thì chắc chắn là có người mà Tạ thế điệt tin tưởng tìm cớ dụ dỗ cậu ấy vào trong kho rồi”.



Hàn Huệ Chỉ bây giờ mới lên tiếng: “Cửa kho làm bằng sắt ròng, Thanh Liên huynh lại là khách quý của Hàn phủ. Nếu huynh ấy không có ý gì thì không thể nhận lời cùng kẻ khác phá cửa mà vào như thế”.



Sa Thiên Lý hết cách, đưa mắt bực dọc nhìn cô tiểu thư có khí chất nhất của Hàn gia, không cam tâm hạ đài nhưng chẳng tìm được lời nào để phản bác lại. Nếu lão vẫn giữ lập luận là tên hung thủ nào đó có thể thuyết phục Tạ Thanh Liên cùng phá cửa sắt mà vào trong kho, như vậy thì chẳng phải trở nên cường biện hay sao?



Bất Xá mỉm cười nói với Tần Mộng Dao: “Mộng Dao tiểu thư kiến giải thâm sâu, chắc hẳn đã rõ ràng nguồn cơn, có thể nói thẳng ra được không?”.



Tần Mộng Dao cười nhẹ: “Ta vốn không định nói ra chuyện này, nhưng bây giờ Tứ mật Tôn giả của Thanh Tạng và Hồng nhật pháp vương của Bắc Tạng đã vì chính vật đó mà đến đây, ta cũng chẳng cần thiết phải che giấu làm gì nữa”.



Chúng nhân ai nấy đều biến sắc mặt.



Người Mông xâm lược Trung Nguyên, lấy Mật tông Tây Tạng làm quốc giáo. Mật Tông vốn đối chọi như nước với lửa với võ lâm Trung Nguyên, thù hận đã hàng trăm năm không dứt. Tây Tạng lại chia thành Bắc Tạng và Nam Tạng, võ công cùng lấy Mật pháp đại thủ làm chủ. Năm đó Quốc sư Mông Cổ Bát Sư Ba dùng “Đại pháp biến thiên kích địa” gây chấn động thiên hạ, đến cao thủ số một của Phật môn là “Hoành đao đầu đà” năm đó cũng gián tiếp chết vì lão ta. Nếu như những lời Tần Mộng Dao nói là đúng sự thật, hơn nữa nếu các cao thủ Tạng mật này lại liên kết với Phương Dạ Vũ thì vấn đề mà võ lâm Trung Nguyên phải đối mặt càng trở lên nghiêm trọng.



Chúng nhân trong sảnh mỗi lúc một kinh ngạc, rốt cuộc thì sự gì vật gì có thể khiến cho bao nhiêu đại cao thủ suốt đời tu luyện Mật pháp lại cùng một lúc xâm nhập Trung Nguyên như vậy?



Nhất thời ai nấy đều quên đi cái chết của Mã Tuấn Thanh, tiếng lao xao trong sảnh cất lên: “Mộng Dao tiểu thư có thể nói rõ sự việc được không?”.




Tần Mộng Dao nhắm mắt lại khẽ than: “Sư phụ! Người đặt hết thành bại của Tịnh Trai lên vai Mộng Dao của Người, Người có biết vì thế mà Mộng Dao ngày càng lún sâu vào vũng bùn trần thế này không?”.



oOo



Nộ Giao cung. Trước ngọ.



Mấy nhân vật đầu não của Nộ Giao Bang đang chụm đầu bàn bạc.



Trạch Vũ Thời trầm giọng: “Vừa nhận được thư của Hạ Quốc Hiền từ Cửu Giang phủ. Trường Chinh và Càn La đã bí mật rời phủ trước lúc hoàng hôn hôm qua để tránh thủ hạ Phương Dạ Vũ đuổi theo”.



Lăng Chiến Thiên gật đầu: “Có lão hồ ly Càn La ở đó thì ta hoàn toàn không lo lắng cho sự an nguy của Thích tiểu tử!”.



Thượng Quan Ưng cau mày: “Nhưng nhìn thần sắc của Vũ Thời thì sự việc dường như không chỉ đơn giản như vậy?”.



Bàng Quá Chi khà một tiếng: “Tiểu tử Trường Chinh đó trong cái thô lại có cái tinh, đao pháp thì đến Lãng Thủ Tọa cũng tán thưởng không hết lời. Vũ Thời à, xem ra không cần phải lo lắng cho hắn ta đâu!”.



Lương Thu Mạc và Lăng Chiến Thiên đều gật đầu đồng ý.



Trạch Vũ Thời lắc đầu: “Điệt không lo cho hai người bọn họ, điều khiến điệt đau đầu lại là một tin khác”.



Mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên, Trạch Vũ Thời bẩm sinh bình tĩnh hơn người, lại được tôi luyện nhiều lần trong các đại sự liên tiếp mới đây, việc gì có thể khiến hắn ta phiền phức như vậy?



Trạch Vũ Thời trùng giọng: “Đó chính là khi Trường Chinh và Càn La rời khỏi thành không lâu, người của Quốc Hiền huynh đã phát hiện địch nhân cũng xuất hết binh tướng lên năm thuyền lớn xuôi hạ lưu Trường Giang. Quốc Hiền biết sự việc nghiêm trọng, đã huy động nhân lực vật lực ven sông hết sức giám sát năm chiếc thuyền này, kết luận sau cùng là địch nhân đang nhắm đến Song Tu Phủ trên hồ Phiên Dương”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Thượng Quan Ưng chau mày: “Chỉ cần vì quan hệ giữa Song Tu phu nhân và Lãng đại thúc, càng không nhắc đến đại ân cô ta dùng thuyền đưa đại thúc đến cứu chúng ta, Nộ Giao Bang cũng không thể thấy chết mà không cứu. Vũ Thời làm sao mà phải lo lắng như vậy?”.



Lăng Chiến Thiên gật gù: “Vấn đề của Vũ Thời không phải ở chỗ tiếp viện hay không tiếp viện cho Song Tu Phủ mà là đã nhìn thấy cạm bẫy ở chỗ này, đúng không?”



Câu hỏi sau cùng là dành cho Trạch Vũ Thời.



Trạch Vũ Thời gật đầu: “Nếu Phương Dạ Vũ quả thật muốn tiêu diệt Song Tu Phủ, đáng lẽ ra phải lặng lẽ bí mật hành quân, không thể rầm rộ như bây giờ, cứ như sợ rằng người trong thiên hạ không biết”.



Bàng Quá Chi hừm một tiếng: “Phương Dạ Vũ quá tự tin đấy, lẽ nào hắn ta chắc chắn sẽ thắng hay sao?”.



Lương Thu Mạc đồng ý: “Bát đại Liên minh chưa chừng sẽ phái người đến tiếp viện, cũng có thể Song Tu Phủ vẫn còn có đại cao thủ...”.



Lăng Chiến Thiên lắc đầu: “Các phái khác ta không dám nói, còn mấy bang phái gọi là Bạch đạo chính thống đó, lúc nào chẳng coi thường môn phái ngoại đạo như Song Tu Phủ? Nếu Phương Dạ Vũ tấn công Song Tu Phủ thì Bát phái càng mừng, chẳng khác tọa sơn quan hổ đấu. Nếu chúng ta đến tiếp viện mà cùng Phương Dạ Vũ đối đầu đến tận cùng thì sau này họ còn phải lo gì nữa?”.



Thượng Quan Ưng gật đầu: “Phương Dạ Vũ đoán đúng tình thế này nên đã tấn công Hắc đạo không chừa một ai, từng bước lấn tới như tằm ăn rỗi. Bát phái bây giờ đang bận bịu bởi hung án Hàn Phủ, nhưng xem ra nếu không có hung án đó thì họ cũng sẽ hoàn toàn không có hành động gì, chắc chắn sẽ giữ thái độ ngư ông đắc lợi”.



Trạch Vũ Thời càng trầm ngâm: “Thanh thế Phương Dạ Vũ hiện tại chẳng khác nào mặt trời giữa trưa. Ai muốn hỗ trợ Song Tu Phủ cũng phải nhìn lại xem mình có đủ cân lạng hay không, mà đủ cân lạng duy nhất bây giờ chỉ có Nộ Giao Bang, do đó lần này Phương Dạ Vũ tiếng là đánh Song Tu Phủ nhưng thực ra là nhằm vào chúng ta. Đau đầu nhất là thực lực chúng ta thì Phương Dạ Vũ đã thuộc nằm lòng, còn trong tay Phương Dạ Vũ có quân bài nào thì chúng ta hoàn toàn không biết”.



Lăng Chiến Thiên nói ngay: “Một con bài lớn trong số đó chắc chắn là Nhân yêu Lý Xích Mi, đại ca mà ở đây thì sự việc sẽ đơn giản hơn rất nhiều”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Lương Thu Mạc biến sắc mặt: “Lãng đại thúc bị kẻ địch lập mưu dụ đi, lúc đó chúng ta đã sợ Phương Dạ Vũ sẽ công kích Nộ Giao đảo, ai ngờ chiêu dẫn cáo rời hang này của hắn còn nham hiểm hơn cả trăm lần!”.



Trạch Vũ Thời hừm nhẹ: “Ta đã biết là Phương Dạ Vũ không dám tới công kích Nộ Giao đảo, bởi vì nói đến thủy chiến thì ai bì được với chúng ta?”.



Lăng Chiến Thiên ngửa mặt lên trời cười lớn: “Tiểu tử họ Phương kia, cho dù ngươi có tính nghìn tính vạn đi nữa cũng vẫn bỏ sót một điều là Song Tu Phủ cũng ở trên một hồ lớn, có thể cho chúng ta phát huy hết năng lực thủy chiến!”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Thượng Quan Ưng lo lắng hỏi: “Nếu Phương Dạ Vũ tranh thủ lúc chúng ta đi cứu viện cho Song Tu Phủ mà chia quân tấn công Nộ Giao đảo, chẳng phải là chúng ta đã trúng kế điệu hổ ly sơn hay sao?”.



Khuôn mặt Trạch Vũ Thời lộ nét vui đầu tiên từ khi bắt đầu nghị việc: “Gừng rốt cuộc là càng già càng cay, Lăng đại thúc đã nắm rõ phương cách then chốt để thắng địch lần này, đó chính là tránh sự công kích của chúng mà thực hiện du chiến...”.



Lăng Chiến Thiên bật cười ha hả: “Tiểu tử ngươi thật là xảo quyệt, rõ ràng là ý của ngươi, bỗng dưng lại trở thành là ta muốn như vậy!”.



Cần phải biết rằng Lăng Chiến Thiên và Trạch Vũ Thời đều mưu trí như nhau, mặc dù hai người này khi nghị việc thường cố ý nhường nhịn nhau, rốt cuộc vẫn sinh ra vấn đề ai mới là người chủ mưu quyết định. Cách xử lý khéo léo này của Trạch Vũ Thời đã làm cho quan hệ trong bang không bị tổn thương, huy động được hết trí tuệ tuyệt luân của Lăng Chiến Thiên.



Thương Quan Ưng vẫn tỏ vẻ lo lắng: “Nhưng nếu đúng là chúng công kích Song Tu phủ thì chúng ta vẫn khó mà tránh khỏi phải chính diện giao chiến với Phương Dạ Vũ!”.



Trạch Vũ Thời dò hỏi: “Nhị thúc cho rằng chúng ta phải làm gì bây giờ?”.




Lăng Chiến Thiên lạnh lùng: “Ta bỗng dưng trở thành câm rồi!” Nói xong ngậm ngay miệng lại.



Hai người nhìn nhau, không hẹn mà đột nhiên cười phá lên.



Lương Thu Mạc là người thích đùa nhất, một tay ấn lên vai Trạch Vũ Thời, cười tít mắt: “Trạch quân sư à, đừng cố nhịn quá, hãy thay nhị thúc thố lộ những điều trong lòng đi mà!”.



Trạch Vũ Thời cũng cười ha hả: “Nói hộ người khác là điều khó nhất, chỉ nhìn mặt nhị thúc là ta đã phải cố sức lắm rồi”.



Thượng Quan Ưng và Bàng Quá Chi cũng vui lây, nhìn nhau nhẹ nhõm hẳn đi, dường như chẳng có ai cảm thấy cái “tuyệt mưu” của Phương Dạ Vũ là chuyện gì to tát nữa.



Trạch Vũ Thời dựa lưng vào ghế, mỉm cười: “Cứ giả thiết là như thế này, nếu chúng ta chia quân làm hai đạo, một đạo ở lại cố thủ Nộ Giao đảo, đạo thứ hai xuất chinh tới hồ Phiên Dương tiếp viện thì gần như chắc chắn rằng chỉ bại mà không thắng. Một phương án khác là cứ để trống Nộ Giao đảo mà toàn lực xuất binh, lúc đó đại bản doanh của chúng ta sẽ dễ dàng bị đánh chiếm. Mất đi căn cứ địa, Nộ Giao bang sẽ mất đi ưu thế, dù là quan phủ hay Phương Dạ Vũ đều có thể dễ dàng từng bước nuốt chửng chúng ta”.



Lương Thu Mạc chau mày: “Ta cứ nghĩ là ngươi có diệu kế gì chứ, cái này không xong, cái kia cũng không xong, lẽ nào chúng ta lại khoanh tay đứng nhìn?”.



Lăng Chiến Thiên đã tự bảo là câm cũng phải bật cười: “Thu Mạc à, ngươi lại quên mất là Vũ Thời đang nói thay ta rồi, ngươi chửi hắn cũng chẳng phải là chửi chính ta sao?”.



Lương Thu Mạc lại phá lên cười sằng sặc.



Bàng Quá Chi thì không thể có tâm trạng cười đùa vui vẻ trong đau khổ như vậy, chau mày nói: “Chiêu này của Phương Dạ Vũ quả là độc! Vũ Thời, rốt cuộc thì ngươi có đối sách gì đây?”.



Trạch Vũ Thời làm bộ rất ung dung, đáp: “Vũ Thời biết lần này đại thúc thượng kinh, thực ra là muốn cho chúng ta một cơ hội độc lập ứng phó với gian nguy, giống như đã để cho Trường Chinh một mình đi tìm Mã Tuấn Thanh tính sổ”.



Lăng Chiến Thiên gật đầu: “Nói hay lắm! Bởi vì đại ca sợ cứ tự mình gánh vác mãi thì Nộ Giao Bang sẽ không thể trường tồn”.



Thượng Quan Ưng, Trạch Vũ Thời và Lương Thu Mạc đều chợt trầm xuống, bọn họ không phải là không nghĩ đến vấn đề này mà là không dám nói ra. Nộ Giao Bang nếu hoàn toàn dựa vào Lãng Phiên Vân thì sau trận chiến Lan Giang, vạn nhất Lãng Phiên Vân có chiến bại chết đi, Nộ Giao Bang cũng tất sẽ sụp đổ. Ngược lại, nếu Nộ Giao Bang không có trợ giúp của Lãng Phiên Vân mà vẫn đối phó được phong ba nguy hiểm thì cho dù cái chết của Lãng Phiên Vân có ảnh hưởng lớn thế nào cũng không đến nỗi là ngày tận thế.



Chỉ có lòng dạ và con mắt của Lãng Phiên Vân mới làm được như vậy, đây đúng là ý đồ tử địa nhi hậu sinh.



Thượng Quan Ưng phấn chấn hẳn lên: “Vũ Thời! Trong lòng ngươi có kế gì hay thì mau nói ra đi. Chúng ta nhất định sẽ không làm đại thúc thất vọng!”.



Trạch Vũ Thời ngồi thẳng dậy, nói vẻ đầy tự tin: “Chúng ta vẫn chia quân làm hai đạo, chủ lực vẫn tập trung chi viện cho Song Tu Phủ”.



Thượng Quan Ưng cau mày: “Thế thì Nộ Giao đảo bỏ không à?”.



Trạch Vũ Thời thủng thẳng cười: “Đúng là bỏ không, phải là bỏ không thực sự! Chúng ta sẽ phân tán tất cả cư dân trên đảo đến các đảo nhỏ của Động Đình hồ và các ngư thôn ven bờ, chỉ giữ lại một số ít tráng đinh phòng thủ”.



Lăng Chiến Thiên ngẩng đầu đáp ngay: “Ý hay! Nếu Phương Dạ Vũ dám cho người tấn công vào, chúng ta sẽ rút đi rồi quay lại phá hết tàu thuyền của chúng, khóa chặt Nộ Giao đảo cho bọn chúng đói mười ngày nửa tháng”.



Trạch Vũ Thời tiếp lời: “Chi viện Song Tu phủ, chúng ta cũng chọn phương án phong tỏa. Chỉ cần di dời người dân trong Song Tu phủ khỏi nơi nguy hiểm là chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ, đến lúc đấy ta có thể xem Phương Dạ Vũ có thật là ba đầu sáu tay hay không”.



Thượng Quan Ưng gật mạnh đầu: “Cứ như vậy! Vũ Thời, lập tức gửi truyền thư thiên lý gọi Trường Chinh nhập hội. Con người Trường Chinh, chỉ cần biết có cuộc vui lớn như vậy thì đảm bảo rằng Mã Tuấn Thanh là nam hay nữ hắn ta cũng quên ngay”.



Lăng Chiến Thiên cười ha ha: “Lão tử đã lâu lắm rồi không hoạt động gân cốt, đại ca thường nói tiên pháp của ta càng ngày càng tệ, việc này phải nhờ Lý Xích Mi minh chứng đây. Nỗi khuất tất mà lão Bang chủ phải chịu ngày đó sẽ do ta đích thân đòi lại!”.



Trạch Vũ Thời nói với Lương Thu Mạc: “Mạc huynh, huynh ở trên đảo khá lâu rồi. Hãy ra ngoài liên lạc với tất cả huynh đệ, thông báo cho họ biết ngày Nộ Giao Bang phản kích lại Phương Dạ Vũ đã đến!”.



Bàng Quá Chi ngẩng đầu nói lớn: “Rót rượu! Chúng ta phải uống ba chén đầy!”



Kể từ khi Bàng Ban xuất thế, đôi mãnh hổ này của Nộ Giao Bang vẫn ẩn mình trong núi. Cuối cùng, cũng đã đến lúc mãnh hổ xuất sơn