Còn một ngày nữa là đến ngày Tinh Dịch, Sát Phá Lang cùng Phượng hoàng Minh tôn bế quan - nghiêm túc mà nói thì Minh tôn không được tính là đi bế quan cùng. Lúc Minh tôn nghe chuyện Tinh Bàn thì biết họ phải phối hợp áp chế, vậy thì trên triều sẽ không ai coi sóc, sợ bên ngoài đồn đại lung tung.
Tinh Bàn dị thường, Tinh Dịch không không chế được Tinh Bàn, nếu bị người ngoài biết được sẽ gây ra sóng to gió lớn. Trước đó Tinh Dịch cũng đã tính toán số người ước mơ Tinh Bàn trong lục giới là không đếm xuể, nếu không có người giữ cục diện thì nhất sẽ định đại loạn.
Vì vậy Phượng hoàng Minh tôn gia nhập Phù Lê cung với lý do giúp hắn xử lý sự vụ: "Sẵn tiện thay ngươi trông tiểu Tròn tròn, nếu chim nhỏ sinh tật xấu thì ta còn chấn chỉnh kịp lúc."
Tinh Dịch cười nhạt: "Theo đạo lý, Đế quân bế quan thì Đế hậu phải ra mặt lo liệu, ngươi hỏi tiểu Tròn tròn y dám không làm được thì có phải nên viết kiểm điểm?"
Phượng hoàng Minh tôn cười nhạo: "Vậy ngươi đi mà oán trách Tròn tròn. Ta là người Phạm Thiên, sớm muộn gì cũng phải kiếm người nối nghiệp, hiện tại y đã Đại Thừa rồi, mỗi ngày càng phải gia tăng tu luyện, nhanh chóng độ kiếp Kim Đan để giúp ngươi củng cố tu vi. Ngày xưa ngươi luyện hóa tinh nguyên thiên địa sớm đã bão hòa, Tinh Bàn đã phá hủy một phần căn cốt của ngươi, ngươi phải hiểu. Cho nên mới nói, cái biện pháp đầy sắc tình này thì còn có cơ hội."
Tinh Dịch miễn cưỡng đáp: "Kể ngươi nghe, nếu ta không cho y biết có biện pháp này thì y chuẩn bị bắt ta mỗi ngày ăn ba trăm hạt trúc để tăng tu vi nữa kìa."
"Phụt ---", Minh tôn phun sạch trà trong miệng, sau đó nhanh chóng làm phép dọn dẹp sạch sẽ, khôi phục bộ dáng đoan trang: "Cũng có đạo lý, sẵn kể nghe, mấy hôm trước ta la cà ở chỗ Tây Vương Mẫu, nghe nàng nói trong thiên địa này chỉ có mỗi một tiểu Tròn tròn là Phượng Hoàng dùng cách ăn để tăng tu vi; cây bàn đào là vật được linh khí hóa thành, người bình thường ăn một quả liền gột rửa linh căn, thân thể thư sướng, càng về sau thần cấp càng cao thì cần linh lực càng nhiều... Ta muốn nghiên cứu dạ dày của tiểu Tròn tròn, y ăn riết lên được Đại Thừa luôn thì không phải là Phượng Hoàng tầm thường nữa rồi."
Phượng hoàng Minh tôn nói xong liền quay qua túm Tiểu Phượng Hoàng lại đè xuống, xoa cái bụng mỡ đầy lông tơ tỉ mỉ nghiên cứu: "Ta tính rồi, ít nhất cần ba mươi vạn hạt trúc, nhưng mà ngươi lại ăn quả bàn đào mà lớn lên, vậy quy đổi ra một quả bằng mười hạt, vậy ngươi phải ăn ba vạn quả... tiểu Tròn tròn, nói cho ta biết." Minh tôn nghiêm túc nói,"Tây Vương Mẫu có phải ngược đãi ngươi không? Ngươi thực sự được cho ba vạn quả đào sao? Đào viên của nàng ta thu hoạch được tốt như vậy?"
Tiểu Phượng Hoàng dưới ngón tay của Minh tôn giãy dụa: "Không phải đâu Minh tôn, ngoài ăn đào ra ta còn tự mình tu luyện, chỉ ăn mấy nghìn quả thôi. Thời gian còn lại ta đều nghiêm túc tu luyện mà."
Tiểu Phượng Hoàng bạo gan nhảy lên đầu gối của Minh tôn, dùng cái ót bông xù cọ cọ vào tay của thần tượng. Minh tôn sờ lông y rồi ẵm ra ngoài chỗ đám Phượng Hoàng bé giảng bài.
Vượng Tài đã được Tiểu Phượng Hoàng thả xuống. Tiểu Phượng Hoàng hóa hình người, đem khăn lụa và thuốc giúp nó băng bó chỗ bị cột, vết thương không lớn, chỉ có chút sưng đỏ, lúc treo các cục nắm lên Tinh Dịch cũng không dùng chân khí.
Vượng Tài tội nghiệp hỏi: "Đế quân hắn bọn ta treo thành thạo như vậy, hắn thật đã ăn qua Phượng Hoàng rồi sao?"
Tiểu Phượng Hoàng lại nhớ đến hôm trước, tâm trạng liền căng thẳng nhưng giả vờ trấn định phủ nhận: "Không có, hắn giỡn với các ngươi thôi, hắn là người tốt."
Nói vậy thôi chứ mỗi khi y biến về hình chim, đều thử giơ móng vuốt tuyết trắng lên tự mình gặm một cái.
Chẳng có vị gì, y lại sợ đau nên không dám cắn tiếp đành phải tự an ủi mình: "Không chừng thịt bạch Phượng Hoàng nó không ngon nhỉ."
Tiểu Phượng Hoàng nhanh chóng phủ nhận: "Không có gì." Nói xong y lập tức phê bình giáo dục Vượng Tài: "Nói chuyện với đại ca phải lễ phép! Ai dạy ngươi nói vậy hả!"
Vượng Tài nói: "Ngươi không xứng làm Đế hậu của thần tượng còn bắt ta lễ phép cái gì."
Tiểu Phượng Hoàng trừng mắt nhìn nó, bỗng nhiên chiếp chiếp biến hình, không những không tức giận mà còn xấu xa củng củng nó: "Hôm qua còn mắng hắn mà? Nói nghe chút tình cảm với thần tượng xíu coi."
Vượng Tài bi ai: "Ta theo đuổi thần tượng đã hai mươi chín năm, tuy thần tượng quá khác biệt so với tưởng tượng của ta, tính tình lại không tốt nhưng dù sao hắn chính là hình mẫu ta noi theo đó! Ta nghe nói hắn không cha không mẹ, do thiên địa sinh ra, vừa chui ra đã khai mở vạn lôi hỏa kiếp, thanh uy chấn Cửu Châu, vô cùng uy phong, ngay cả khi không còn là chiến thần thượng cổ hắn vẫn ở trên Bắc Thiên trấn áp Tinh Bàn, điều khiển số mệnh thần tiên..." Nó bô bô nói một đống, sau đó thêm vào, "Phụ mẫu ta sau khi ta được sinh ra liền mất, ta cũng không cha không mẹ, không có gì cả, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thế nhưng ta muốn được như hắn, trở thành một con Phượng Hoàng tốt nhất!"
Vượng Tài xù lông, nhìn y chằm chằm: "Không được gọi ta như vậy."
Dựa vào tính cách của bé, Tiểu Phượng Hoàng từ ái nhìn nó, không cùng nó so đo: "Vượng Tài, để ta kể cho ngươi nghe một chuyện cũ. Ngày xưa có một con chim nhỏ, lông chim là một màu tuyết trắng, bị coi là dị thường, cho nên vừa sinh ra đã bị cha mẹ vứt bỏ."
Vượng Tài đánh giá màu sắc lông chim y, hoài nghi một bụng.
Tiểu Phượng Hoàng nói tiếp: "Thế nhưng chim nhỏ này không cần thần tượng cũng rất giỏi, nó bằng vào sự cố gắng của mình, đánh nhau đứng nhất, ăn nhiều nhất, tốc độ phi thăng nhanh nhất, sau đó nó đi làm thì tiền lương của nó là cao nhất thiên đình. Những thứ này là do đâu? Bởi vì nó là một con chim nhỏ lợi hại! Nó, hiểu biết uyên bác, đi khắp bốn phương, đọc nhiều sách vở, lên trời xuống đất, nhân gian thiên đình nó đều ghé qua, chỗ nào không xứng với thần tượng của ngươi chứ? Nếu muốn tâng bốc thì cứ nhìn vào cách ngươi sống mới là hay nhất, chứ chẳng lẽ ngươi muốn như Vi Kiêm lên chiến trường thượng cổ đánh đánh giết giết, thời nay không có được đâu nha. Vì vậy ngươi cứ học chỗ ta này - nhân vật trong chuyện xưa là ta đó, có ngạc nhiên không?"
Vượng Tài: "...."
Nó nuốt ngụm nước bọt, mặt không biểu tình nói: "Rất ngạc nhiên."
Tiểu Phượng Hoàng vỗ đầu nó: "Vậy là được! Với hiểu biết của ta về thần tượng ngươi, ngươi không nên học theo Vi Kiêm, lén nói cho ngươi biết nè, bình thường hắn rất hay ngủ nướng, lâu lâu ta phải giục hắn. Nếu ngươi theo ta, ta sẽ đổi lại tên cho ngươi."
Đôi mắt Vượng Tài sáng ngời: "Thiệt?"
Tiểu Phượng Hoàng đảm bảo: "Thiệt!" Y vừa dứt lời, Vượng Tài nhào tới khóc lóc, "Ta theo ngươi, con theo người. Người đổi tên con lại đi!"
...
Nguyên danh Vượng Tài là Đan.
Tối qua Tiểu Phượng Hoàng đã hỏi qua Tinh Dịch, hiểu được Đan nghĩa là ánh lửa, vì vậy liền khoe khoang: "Bạn học nhỏ à, ta biết tên của con là ánh lửa đỏ, ừm, tên hay lắm."
Y vươn móng vuốt vuốt chòm râu giả tưởng, nhưng vì béo quá với không tới nên thôi.
Đan nhìn y dương dương tự đắc, mặt không đổi nói: "Không phải ý này, chữ này cùng tên với một Đại Phượng Hoàng thời thượng cổ, là để trí kính, ngài không hiểu đâu."
Tiểu Phượng Hoàng nhìn đôi đậu đen của nó: "Bậy, ta biết chứ, ta đây là thả con tép bắt con tôm, thực tế ta đã sớm biết rồi, chỉ là đang chờ con chủ động nói cho ta biết, để xem con có phải là trẻ nhỏ dễ dạy hay không."
Đan: "...."
Đan nửa tin nửa ngờ nói y biết: "Nghe nói các Phượng Hoàng không biết niết bàn, mãi đến thời kỳ thượng cổ có một Phượng Hoàng tên Đan giết hết ba nghìn tinh binh ma đạo, bị ép đến tuyệt lộ, tuyệt xử phùng sinh, cũng là sinh nhưng cũng là tử, trên trời đánh xuống tam vị chân hỏa, Phượng Hoàng kia ngâm trong biển lửa vậy mà sống lại, đây chính là nguồn gốc của niết bàn."
Tiểu Phượng Hoàng nói: "Ừm." Y giương mắt hỏi: "Đừng xem thường người khác, con xem ta là thần tượng của con, là đại ca của con, sau này con chỉ cần sùng bái ta là được. Ta cũng sẽ niết bàn, có lợi hại không?"
Đan liền hiểu cái tính ái mộ hư vinh của con chim nhỏ này, nó nịnh hót vài câu có lệ, chiếm được sự tán thưởng của Tiểu Phượng Hoàng và được nó thưởng cho: Một hạt trúc.
....
Ba ngày trước khi bế quan trôi qua rất nhanh. Tinh Dịch ngoài trừ bận rộn cùng đám Sát Phá Lang thảo luận vị trí pháp vị thì hắn thuận tiện ngủ nướng ba ngày, thỉnh thoảng ôm Tiểu Phượng Hoàng ngủ trưa cùng.
Ngược lại, thật tiện nghi cho con chim hư này, mấy hôm nay y chơi rất hăng, đám cục nắm kia đặc biệt dính y, tâng bốc y đến trời trăng mây đất. Con tiểu chim ú này rất vui, trước ngày khi Tinh Dịch bế quan y còn chạy tới lòng bàn tay hắn, cọ cọ, tình sâu nghĩa nặng nói: "Vi Kiêm, các sự vụ ta sẽ thay ngươi quản lý, phía tiền bạc bên ta với Kim Kim cũng đã xong xuôi, mấy hôm nữa có thể khai trương một cái kỹ viện trên thiên đình, kiếm tiền nuôi gia đình, mua cho ngươi thật nhiều thật nhiều thuốc bồi bổ cho tu vi cho ngươi; chờ ta đến Kim Đan, Minh tôn có thể nghỉ ngơi về nhà, ta sẽ thay y quản lý Phù Lê cung, ngươi cứ an tâm nhé!"
Tinh Dịch chớp mắt, một lúc lâu mới hỏi: "Ngươi nghĩ ta bế quan bao lâu?"
timviec taitro
Tiểu Phượng Hoàng tính toán: "Đại tiên bế quan không phải là trăm năm sao? Đừng lo, đến lúc đại thọ yến của ngươi, ta sẽ để một bức tranh ở trước bàn, đại diện cho người thật ngồi đó. Lúc đại hôn, đại hôn ta cũng có cách, cho mọi người đi lướt qua là được rồi, chờ Cục than nhỏ về ta sẽ nhận nó làm cục cưng. Sau khi ngươi xuất quan ta chắc chắn đã lên Kim Đan kỳ, lúc đó chúng ta viên phòng cũng..."
Y nói chưa xong đã bị Tinh Dịch nắm cổ thị uy: "Ngươi lặp lại lần nữa? Ngươi đem Cục than nhỏ về là muốn ta xuất quan xong nhận được hai quả trứng?"
Tiểu Phượng Hoàng giãy dụa: "Ta không có mà Vi Kiêm."
Tinh Dịch xoa huyệt thái dương: "Ngươi thực sự làm ta tức giận."
Tiểu Phượng Hoàng nhìn hắn, y bay lên dùng cánh nhỏ xoa xoa giúp hắn, vừa xoa vừa cọ lông tơ vào má hắn: "Vi Kiêm, là ta nói giỡn, việc của ngươi rất nhiều, chia ta một nửa cũng không vấn đề gì, lúc đó ta đem tất cả người hâm mộ của ngươi ném đi, đừng có trách ta."
"Ta nói này, ngươi là chim nhỏ, phu quân bế quan, một chút biểu hiện cũng không có hả?", Tinh Dịch nói thẳng: "Nếu ngươi không biểu hiện gì thì cái kỹ viện kia của ngươi đừng hòng được ta phê duyệt, tiền bạc xong xuôi thì cũng không có cách mà mở cửa."
Tiểu Phượng Hoàng nhìn hắn, rụt rè dùng cái mỏ nho nhỏ chạm môi hắn một cái.
Thần sắc Tinh Dịch vẫn không nhân nhượng: "Không nghiêm túc, ngươi là Đế hậu không hợp cách."
Tiểu Phượng Hoàng suy nghĩ Đế hậu hợp cách là cái kiểu gì, vì vậy dò hỏi: "Vi Kiêm, ngươi muốn thế nào?"
Tinh Dịch vươn tay biến y về hình người, Tiểu Phượng Hoàng theo quán tính nhào thẳng vào lòng Tinh Dịch.
Tiểu Phượng Hoàng ngẩng đầu liền đụng phải cằm hắn. Tinh Dịch nắm cằm y xoa xoa rồi ôm chim nhỏ vào ngực, trầm giọng nói: "....cho ngươi cơ hội cuối."
Tiểu Phượng Hoàng chậm rãi ngẩng mặt, đôi môi hồng nhuận dán lên môi Tinh Dịch. Tinh Dịch bị y trúc trắc hôn một hồi liền trở tay đè người xuống giường, mang theo một chút tàn nhẫn mà tinh tế hôn y.
Tiểu Phượng Hoàng bị hắn hôn thở hồng hộc, oán giận: "Ngươi muốn ta biểu hiện thì phải sớm xuất quan, quà sinh nhật ta chuẩn bị cho ngươi rồi đấy."
"Chuẩn bị gì?" Tinh Dịch đẩy vạt áo y sang một bên, nhẹ giọng hỏi.
Đang trong thời điểm tình ý nồng nàn mà Tiểu Phượng Hoàng lại thất thần. Vừa nghe Vi Kiêm hỏi câu này xong Tiểu Phượng Hoàng đột nhiên nhảy dựng lên, nói cho hắn biết: "Vi Kiêm! Ta nhớ ra rồi, ta sắp độ kiếp Kim Đan ngươi cho ta mười chín cái lồng kim cương để độ kiếp, ta sẽ tìm Thái Thượng lão quân đặt sỉ rồi bán ra, nhất định sẽ có nhiều thần tiên độ kiếp thích! Chúng ta sẽ kiếm được một khoản to."
Tinh Dịch: "..."
Tiểu Phượng Hoàng đắc chí: "Ta thực sự là chim nhỏ có thiên phú làm ăn."
Sau đó y mới chú ý đến tình huống hiện tại, áy náy xin lỗi hắn: "Ừm, xin lỗi Vi Kiêm, nhất thời vui quá nên quên mất, tiếp tục nha!"
Tinh Dịch: "..."
Hắn thẳng thắng được voi đòi tiên: "Vậy ngươi chủ động đi."
Tiểu Phượng Hoàng đỏ mặt: "Được."
Y leo lên người Tinh Dịch, cúi người nhỏ giọng hỏi: "Vi Kiêm, ta ngậm cho ngươi ra được không? Ta còn chưa làm cho ngươi, đời này vẫn chưa."
Nháy mắt, hô hấp Tinh Dịch kiềm hãm - sau đó, hắn quyết tâm đè Tiểu Phượng Hoàng xuống, giọng khàn khàn: "Đừng câu dẫn ta. Tiểu Tròn tròn. Ngoan."