Cả đêm Tinh Dịch ngồi ấp trứng, đến nỗi cái ấn ký trên cổ tay phát đau, trong lúc ấy cuối cùng hắn đã hiểu ra - mình bị lừa rồi.
Hai phần nghi ngờ kia liền tan biến, nào có ai không cảm nhận được gì mà đẻ liền một mạch ba quả trứng chứ?
Trước bình minh, hắn ôm mấy quả trứng trực tiếp cưỡi mây đến Phạm Thiên.
Phượng hoàng Minh tôn đang ngồi trên ghế uống trà dưỡng sinh, ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí đi đến, nhưng y không cảm thấy bất ngờ: "Yêu, Đế quân tới rồi, mời ngồi."
Tinh Dịch đem ba quả trứng để trước mặt y, mặt không đổi sắc, nói: "Ngươi tốt nhất giải thích cho ta, mấy nghìn năm nay ta chưa ăn thịt Phượng Hoàng, đến lúc đó ta sẽ để dành một phần canh Phượng Hoàng, chờ ngươi Niết bàn rồi tặng cho ngươi."
Phượng hoàng Minh tôn vội vàng nói: "Không được không được, ta không hưởng dụng nổi. Đế quân, ngài đại nhân đại lượng, cho ta một con đường sống, ta chỉ muốn sống tốt mà thôi..."
Tinh Dịch nhìn y: "Ta thấy chuyện ngươi làm, hình như có ý không muốn sống tốt nữa."
Phượng hoàng Minh tôn rót cho hắn một chén trà dưỡng sinh, cười xán lạn: "Đế quân, ta còn tưởng ngươi thấy thì sẽ có phản ứng ngay chứ, ai ngờ qua một đêm ngươi mới biết. Ngài dễ lừa thế?"
Tinh Dịch: "..."
Chỗ ấn ký lần thứ hai đau đớn như thiêu cháy. Tinh Dịch theo bản năng đè lại nơi ấy, khẽ cau mày, nói: "Đây rốt cuộc là trứng của ai?"
"Tu hú, thế gian có câu tu hú chiếm tổ, ngài đã nghe qua chưa?" Phượng hoàng Minh tôn nói, "Có một vị phụ huynh của một bé trong nhà trẻ phát hiện tổ của mình bị đám trứng tu hú chiếm chỗ, không biết phải làm sao bây giờ, vì vậy chỉ có thể đưa đến chỗ ta để ấp trứng, ta dùng mực nhuộm thành màu đen, sau đó bảo Nguyệt Lão đưa đến chỗ các ngươi... Không không không ngài đừng nhìn ta như vậy, ta đảm bảo ta không có ác ý, ta nghĩ rằng ngài nên thẳng thắn với Tròn tròn."
Tinh Dịch ngẩn ra: "Thẳng thắn chuyện ta là Cục than nhỏ?"
Phượng hoàng Minh tôn lắc đầu, trầm giọng nói: "Những chuyện khác ngài cũng không có ý định nói cho Tròn tròn biết sao? Ví dụ như chuyện bốn tháng bế quan kỳ thực không có tiến triển, ví dụ như các ngươi song tu để tăng tu vi kỳ thực vô ích, ngươi không biết còn có thể chống đỡ bao nhiêu ngày nữa - dưới tình huống Tinh Bàn càng ngày càng cường đại, ngài có phải không muốn nói hết tất cả cho Tiểu Phượng Hoàng biết? Lần trước ta tìm y tâm sự, y nói với ta chuyện ngài dùng máu trấn áp Tinh Bàn."
Tinh Dịch trầm mặc một chút, bỗng nhiên nở nụ cười: "Y dám nói chuyện này cho ngươi biết? Thực sự là một Tròn tròn hư."
Phượng hoàng Minh tôn uống một ngụm trà: "Mấy ngày trước Tròn tròn hư phi thăng Kim Đan, suýt nữa là mất nửa cái mạng, là ta một ngày một đêm độ khí cho y. Ta hỏi cái gì, y tự nhiên đều trả lời hết."
Minh tôn vươn tay tái hiện lại tràng cảnh của hơn mười ngày trước. Phía sau linh động sau núi Phù Lê là một rừng rậm, bỗng nhiên trên trời giáng xuống không ngừng hơn trăm lôi hỏa trong tám ngày, chấn động Cửu Châu, gió tuyết cùng sấm chớp cùng tập trúng đánh lên thân thể một người. Đợi khi tất cả yên tĩnh trở lại, từ dưới đất đá vụn có một con tiểu chim ú tuyết trắng bị nướng khét chui lên, một chút khí lực động đậy cũng không còn.
Trước khi lịch kiếp, Tiểu Phượng Hoàng đã thề là sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng nay lồng Kim cương đã không thấy đâu, chỉ còn lại những mảnh vụ rơi lả tả.
Phượng hoàng Minh tôn lấy tay đào Tiểu Phượng Hoàng từ dưới đất ra, cát đá nóng hổi không gì sánh được, phát ra ánh lửa hòa tan cả tuyết trên Phù Lê. Cây hồng tinh bên cạnh trầm mặc nhìn thấy tất cả, cành cây nhẹ nhàng cạy miệng Tiểu Phượng Hoàng ra, đút cho y một chút sương ngọt.
Tiểu Phượng Hoàng bị Minh tôn tha đi, cả người run run, quơ móng vuốt, hữu khí vô lực nói: "Minh tôn, ngươi nhìn ta một chút, có phải đã lên Kim Đan rồi không?"
Tiểu Phượng Hoàng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, Minh tôn, ta ngủ đây." Y dùng cánh chôn cái ót của mình, cứ như vậy vùi trong tay Phượng hoàng Minh tôn, muốn ngủ nhưng không ngủ được.
Phượng hoàng Minh tôn vừa vận khí, vừa dỗ y như dỗ hài tử, nhẹ giọng nói: "Tròn tròn, tiểu Tròn tròn? Trước đừng ngủ, giờ ngươi mà ngủ sẽ thất bại trong gang tấc, chờ ta chữa thương cho ngươi đã, tỉnh, tỉnh dậy nói chuyện với ta, muốn nói cái gì cũng được."
Tiểu Phượng Hoàng nửa tỉnh nửa mê, nhưng vẫn nghiêm túc tự hỏi: "Nói gì giờ? Ta không biết nói cái gì cả Minh tôn."
Phượng hoàng Minh tôn trực tiếp nắm lấy móng vuốt nhỏ của y lắc lắc: "Không được ngủ, cái thứ không tiền đồ này, cứ nói chuyện ngươi thích Đế quân cũng được."
Tiểu Phượng Hoàng nghe được, dùng một hơi thở còn lại kiên cường chống đỡ, không đầu không đuôi bắt đầu nói. Cả người con tiểu chim ú đau nhức, ý thức trì trệ, câu nọ xọ qua câu kia, nhưng Minh tôn vẫn nghe hiểu sơ sơ.
"Vi Kiêm hắn rất tốt, cái gì cũng tốt, lớn lên đẹp, một tay nuôi chim nhỏ rất giỏi, nghiêm túc làm việc, trừ việc hắn quá yêu việc ngủ nướng."
"Nhưng mà dạo này hắn không ngủ nướng nữa, hình như từ một tháng trước hắn không ngủ thẳng giấc, ta không biết đây là chuyện gì."
"Vi Kiêm luôn khiến người lo lắng, hắn nói mình không có chuyện gì, vết thương cũng không sao, thế nhưng ta nghĩ không phải vậy, hắn có việc gạt ta, ta muốn thay hắn chia sẻ với ngài một chút. Ngài biết...phu quân mình gạt mình, trong lòng chim nhỏ đều cảm giác được. Ta cảm giác Tinh Bàn xảy ra chuyện, sợ rằng còn nghiêm trọng hơn so với những gì Vi Kiêm nói cho ta biết, cho nên hắn mới đi vào bốn tháng mà không ra."
Nói đến đây, Tiểu Phượng Hoàng chợt quên hết tất cả những lời vừa nói, đôi mắt đậu đen mở to xác nhận: "Minh tôn, ta thực sự độ kiếp Kim Đan rồi sao?"
Phượng hoàng Minh tôn sờ đầu y: "Đến rồi, ta biết ngươi muốn nói gì, ngươi có thể cùng Đế quân song tu, giúp hắn chữa trị tu vi, nhưng mà ngươi cũng nên nhớ kỹ chúng ta là Phượng Hoàng Phạm Thiên, ba trăm năm độ kiếp Kim Đan kỳ, ta thấy ngươi chính là Tiểu Phượng Hoàng ưu tú nhất."
Tiểu Phượng Hoàng khiêm tốn nhận lời khen, sau đó đáng thương nói: "Vậy ta có thể ngất một chút được không?"
Phượng hoàng Minh tôn khai thông sơ sơ kinh mạch cho y, mạnh mẽ độ khí giúp y chịu đựng, vừa giận vừa buồn cười nói: "Có thể, ngươi ngất đi."
Tiểu Phượng Hoàng lập tức hôn mê bất tỉnh, qua mười ngày mới dậy được, lại trở về làm một con Phượng Hoàng mập mạp hoạt bát.
Phượng hoàng Minh tôn niệm chú thu hồi những mảnh ký ức ngắn ngủi. Âm thanh và ánh sáng nháy mắt biến mất, chỉ còn lại căn phòng yên tĩnh. Phượng hoàng Minh tôn ho khan vài tiếng: "Còn nữa, Thanh điểu nói ta biết, ngài nghĩ rằng lấy vải bọc trứng lại gọi là ấp hả? Hai người các ngươi không ai làm người khác bớt lo chút đi, muốn có cục cưng vậy mà cục cưng ra đời thế nào cũng không biết.
Trứng Phượng Hoàng có hơi khác với trứng tu hú, cha mẹ cần dùng hình chim một tấc cũng không rời chỗ ấp, hai bên trái phải phải dùng trường minh đăng từ lửa Phượng Hoàng, cứ như vậy qua một tháng không cần để ý gì thêm. Đến khi bé Phượng Hoàng muốn phá trứng chui ra, sẽ tự mình cảm ứng được lửa Phượng Hoàng, chui ra ngoài. Cho nên một ổ Phượng Hoàng bé phá xác phải có tuần tự, phải xem tạo hóa, cũng có trứng mười năm ấp cũng không nở.
Chim nhỏ ấp trứng thế nào ta nói cho các ngươi biết, không nên xem thường Đế hậu của ngài nhé Đế quân, ngài nghĩ sống ba trăm năm chẳng lẽ không biết điểm mấu chốt? Tiểu Phượng Hoàng tuy rằng thoạt nhìn yếu ớt, nhưng chưa bao giờ là con Phượng Hoàng sợ phiền phức, nếu ngài quyết định đem y từ Phạm Thiên sang ở rể, vậy cũng phải theo phép tắc Phạm Thiên, phu thê đồng tâm, một bên không gian dối, từ chuyện nhỏ Cục than nhỏ đến chuyện lớn Tinh Bàn, đều phải vậy."
Tinh Dịch im lặng cười cười.
Cổ tay đau đến cháy bỏng không phải mới ngày một ngày hai, sau khi xuất quan, mỗi giây mỗi phút đều nhắc nhở hắn rằng Tinh Bàn đã không còn khống chế được, cũng nhắc nhở tâm của hắn về tương lai của một gia đình cùng với Tiểu Phượng Hoàng.
Một ngày nào đó hắn sẽ mất triệt để sự khống chế Tinh Bàn trong tay, hắn đang lẳng lặng chờ đợi khoảnh khắc này tới - một mình.
Lần này Tiểu Phượng Hoàng phi thăng Kim Đan kỳ, đích xác là hắn có chút ngoài ý muốn. Trong ấn tượng của hắn, Tiểu Phượng Hoàng là một bé chim ú nỗ lực truy đuổi phía sau mình, khoảng cách hai người càng ngày càng xa, vì vậy y luôn lo lắng hãi hùng.
Hắn không muốn y lo lắng, vì vậy chọn không nói. Nhưng hắn đã quên, chim nhỏ Đế hậu nhà hắn không phải là một bao cỏ vô dụng, tiểu chim ú có thiên phú và nỗ lực kinh người, thậm chí không thua kém thượng cổ chiến thần là hắn đây.
Cùng tiến cùng lùi, cùng nhau gánh chịu, cùng vinh cùng nhục, thì ra phu thê là phải như vậy sao?
Lòng hắn hơi dao động.
Tinh Dịch như có điều suy nghĩ, chỉ trả lời một vấn đề của Phượng hoàng Minh tôn: "Ta ba trăm tuổi vẫn còn đang nhổ củ cải ở nhà Thần Nông ăn."
Phượng hoàng Minh tôn liếc hắn, không thèm nói nhiều, chỉ nói: "Đế quân, chưa tới giờ Cục than nhỏ và Vượng Tài quyết đấu vì tiểu Khoai Lang, ta nói tới đây thôi, ngài cứ tự do phát huy,..... này ngươi làm gì thế? Trả trứng lại đây?"
Tinh Dịch ôm ba quả trứng trở về trong tay áo: "Ta chưa từng ấp qua trứng chim nhỏ, về thí nghiệm chút, chờ sau này Tròn tròn đẻ trứng còn giúp y ấp."
Phượng hoàng Minh tôn: "?"
Tinh Dịch đi tới cạnh cửa, dừng bước chân, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Phượng hoàng Minh tôn, ngón tay chỉ y, mặt không đổi sắc: "Ngươi và Nguyệt Lão, đừng tưởng cứ như vậy là có thể lăn lộn, sau này qua giúp ta chăm em bé."
Bữa tiệc thân cận được tổ chức tại nhà trẻ trong trung tâm văn hóa giải trí Kiêm Viên, với cái tên là "Tiệc giao lưu học viên ưu tú", Tiểu Phượng Hoàng, Kim sí điểu và đám Nguyệt Lão đều nấp ở rất xa rình coi.
Ba bé chim nhỏ do chưa tới ba mươi tuổi nên không thể biến hóa. Tiểu Phượng Hoàng dụng tâm tự tay làm ba cái ghế nhỏ phù hợp với ba bé, còn làm mâm hạt trúc để lên, kết quả chờ nửa ngày chỉ có mỗi tiểu Khoai Lang và Vượng Tài đến trình diện.
Tiểu Khoai Lang mở to đôi mắt long lanh nước hỏi: "Than nhỏ ca ca có chuyện gì sao?"
Tiểu Phượng Hoàng đang nấp bên kia, hoài nghi: "Sao Cục than nhỏ chưa tới? Nó rất giữ chữ tín, vì sao cứ tới chung thân đại sự là đến muộn? Thật không tốt, Cục than nhỏ thật hư."
Cái tên bị Tiểu Phượng Hoàng mắng: "..."
Hắn nói: "Không chừng hôm nay nó không muốn đến, chúng ta quay về nhà ngủ đi."
Tiểu Phượng Hoàng kiên trì: "Không được, ta nhất định phải đợi được Cục than nhỏ, nó chắc chắn sẽ không cô phụ hảo tâm của ta, Vi Kiêm, nếu ngươi mệt ngươi về trước đi."
Tinh Dịch nhìn y, thở dài, vươn tay xoa đầu y: "Ta đây về trước."
Tiểu Phượng Hoàng chỉ chú ý bên kia, không nhìn hắn, Tinh Dịch liền tự nhiên lướt đi.
Một lát sau, một con Phượng Hoàng ú nù đen thui ngồi trên mây bay tới, lạch bạch đi tới chỗ hẹn.
Người vây xem đều rất kích động - Tiểu Phượng Hoàng càng kích động hơn, nếu không phải ngại mình đang nghe trộm, nó quả thực muốn nhào qua cọ cọ bụng với Cục than nhỏ."
Mấy tháng không gặp, Cục than nhỏ vẫn là bộ dạng trước, ngẩng đầu mà bước, khí tức trang nghiêm, đôi đậu đen nghiêm túc lãnh khốc.
Bầu không khí có chút xấu hổ, Vượng Tài và tiểu Khoai Lang đều chưa từng gặp khí thế này, trực tiếp ngây dại.
Nó lạch bạch ngồi vào vị trí của mình, nhìn hai cục nắm trước mặt: "Xin lỗi, Phạm Thiên kẹt mây nên tới chậm."
Tiệc thân cận tiến hành được phân nửa, bầu không khí xấu hổ vẫn duy trì, còn có xu hướng càng lúc càng lúng túng.
Kim sí điểu chọt Tiểu Phượng Hoàng: "Lão đại, ngươi thấy tiểu đệ Cục than nhỏ này có phải không thích hợp cho lắm? Coi như nó là tam đệ của ta, nhưng nó có biết nói chuyện không vậy, sao hỏi cái gì cũng không nói, chọc tiểu cô nương nhà người ta khóc luôn rồi kìa."
Tiểu Phượng Hoàng xoa cổ tay thở dài: "Đúng là không thích hợp, Cục than nhỏ tâm cao khí ngạo, không thích tiểu Khoai Lang. Haizz, được rồi, duyên phận không thể ép buộc, để bọn nó kết thúc sớm thôi. Ta đi tính sổ sách đây, ngươi qua bảo Cục than nhỏ về Phù Lê cung chờ ta, ta phải làm một đại ca giáo dục nó về việc tôn trọng nữ hài tử. Mặt khác, chút nữa đem Vượng Tài tới luôn, ta sẽ cổ vũ nó, dạy nó cách theo đuổi con gái."
Kim sí điểu cảm thán: "Tuổi trẻ aaaa."
Tiểu Phượng Hoàng cũng thở dài: "Tuổi trẻ aaaaa."
Kết quả bữa tiệc, Tinh Dịch vẫn không để ý tiểu Khoai Lang, khiến bé ủy khuất, tức giận đến nỗi rơi nước mắt.
Tinh Dịch đứng dậy, vỗ cánh nhỏ, tràn ngập uy nghiêm nói: "Trời đã tối, ta đi trước, hai vị cứ tự nhiên."
Vượng Tài dùng cánh chỉ vào hắn: "Ngươi ngươi ngươi! Ngươi dám đi? Đem người ta chọc tức như vầy còn không xin lỗi, ngươi có lễ phép hay không hả!"
Nói xong nó liền muốn xông lên chặn Tinh Dịch lại, Tinh Dịch ngược lại cũng dừng chân - hắn thấy Tiểu Phượng Hoàng đã rời đi, liền xoay người lại, liếc Vượng Tài: "Ngươi đừng làm khó làm dễ, ta đã có phu nhân."
Vượng Tài ngây ngẩn cả người: "Ngươi có bạn gái? Đại ca nói với ta muốn ta và ngươi cạnh tranh công bằng."
Tinh Dịch cười không nói.
Trong nháy mắt, Vượng Tài bỗng thấy một tia quen thuộc từ ánh mắt của hắc Phượng Hoàng - lãnh tĩnh, còn mang theo chút tiếu ý, nghiêm trang, cực kỳ giống... cực kỳ giống thần tượng Đế quân Phù Lê!
Vượng Tài giật mình, theo bản năng hỏi: "Bạn gái ngươi cũng là Phượng Hoàng? Nói không chừng ta cũng biết."
Tinh Dịch dùng cánh chỉ chỉ. Trước mặt bọn họ chẳng có gì, chỉ có một tòa cung điện Phù Lê uy nga đứng lặng trên đỉnh tuyết sơn.
Tiểu Phượng Hoàng đợi nửa ngày mới thấy được tiểu đệ Vượng Tài tới, trước đó y đã lật sổ sách nhìn tới nhìn lui ba lần rồi.
Vượng Tài thoạt nhìn có chút kỳ kỳ, trong ánh mắt lộ ra tia kinh hoàng, nó vội vàng chạy tới hét lớn: "Đại ca, Cục than nhỏ kia không được, ta nói ngươi nghe..."
Tiểu Phượng Hoàng bế nó lên đầu gối, chăm chú hỏi: "Làm sao vậy? Cục than nhỏ làm sao?"
Vượng Tài câm nín, không lập tức nói ra suy đoán của mình.
Nó theo Tiểu Phượng Hoàng lăn lộn bốn tháng rồi, lúc đầu là khinh thường, rồi ứng phó có lệ, rồi đến "Con bạch Phượng Hoàng này cũng giỏi đấy chứ", đã sớm nhìn thấu tính nết ca ca nhà nó, tham tài tham tiền ái mộ hư vinh, thu tiểu đệ khắp thiên hạ, theo thứ tự càng về sau càng ngốc chết - đứng đầu là Kim sí điểu. Có điều không phải Tiểu Phượng Hoàng mang bọn nó làm việc, mà ngược lại bọn nó luôn dỗ cho Tiểu Phượng Hoàng vui vẻ, y là chim nhỏ rất dễ bị dụ, Vượng Tài rất sầu lo, cũng hận đại ca mình sao không cứng rắn.
Chuyện này nó cũng chưa chắc chắn. Nhưng dù sao việc này liên quan mật thiết đến thần tượng của mình và tương lai nhà trẻ của Tiểu Phượng Hoàng - nó quyết định "thẳng thắn thì sẽ được khoan hồng".
Vượng Tài nuốt ngụm nước bọt: "Đại ca, Cục than nhỏ nói nó đã có đối tượng, hơn nữa ngay trong Phù Lê cung."
"Hả?" Tiểu Phượng Hoàng nghĩ không ra, "trong Phù Lê cung?"
Vượng Tài khẳng định: "Vâng, gần đây ta điều tra, chị dâu của chúng ta mới xuất quan phải không? Vừa vặn Cục than nhỏ cũng xuất quan, có phải quá trùng hợp hay không? Hơn nữa ta nghe Kim sí điểu nói, Cục than nhỏ chưa từng chạm mặt với chị dâu trước mặt mọi người, đúng không?"
Tiểu Phượng Hoàng suy nghĩ: "Ừa, cũng đúng..."
Y nhớ lại Cục than nhỏ thần bí, cùng với cái động nó ở chẳng bao giờ chỉ rõ rốt cuộc ở chỗ nào. Ngủ ngày đi đêm, y cứ nghĩ nó là một chim nhỏ thần bí.
Vượng Tài nuốt nước miếng một cái: "Ta thấy lần này lớn chuyện rồi, đại ca Tròn tròn, ngươi có nghĩ tại sao không? Đế quân ghét phiền toái, làm sao sẽ vô duyên vô cớ thuận miệng cam kết nuôi nấng một con chim nhỏ xa lạ? Có phải hắn không những không mâu thuẫn với Cục than nhỏ, mà còn không ghen với nó không?"
Tiểu Phượng Hoàng càng nghĩ càng lâu, bỗng nhiên cảm nhận được tình hình gấp gáp: "Hình như đúng! Hôm qua Vi Kiêm sinh cho ta ba quả trứng màu đen, nhưng khi ta nói có thể là của Cục than nhỏ, hắn không tức giận mà còn cười nữa!"
Vượng Tài giẫm móng: "Chính là như vậy! Đại ca, ta nghĩ ngươi nên làm gì chứ? Tuy thoạt nhìn không có khả năng, nhưng không phải mọi người thường nói, khi chúng ta loại bỏ hết các tình huống, còn dư lại một, cho dù nó không có khả năng nhưng đó mới chính là chân tướng!"
Vượng Tài nhất thời cũng sôi trào: "Đúng vậy, phá án đi, đại ca so với ta rất có ngộ tính, đại ca là một con chim nhỏ thông minh. Ngươi nghĩ có giống như ta nghĩ?"
"Phá án." Tiểu Phượng Hoàng khẳng định nói, "Vi Kiêm dám gạ Cục than nhỏ, đi, chúng ta đi đánh Vi Kiêm."