Phụng Chỉ Hòa Thân

Chương 11: 11





Doanh trại Đấu Thú là một tồn tại đã lâu đời, bản thân nó có một bộ điều lệ cùng tiêu chuẩn thưởng phạt riêng.

Mà tiêu chuẩn đó lại lấy "khán giả cảm thấy sảng khoái, nguyện ý tung ra số tiền lớn" làm điều kiện tiên quyết.

Cho nên người mới sẽ không có tư cách lộ mặt ở trước khán giả, bởi vậy bản lĩnh của ngươi phần lớn phần lớn là bắt đầu chịu đựng từ dưới tầng chót, chịu đựng tới khi từ trong ra ngoài ngươi đều có đủ tư cách trở thành thú đấu sĩ, mới có thể vào sân thể hiện tài năng.

Tuy rằng thú đấu sĩ có thân phận thấp kém, nhưng ở Tây Lương thậm chí là khắp Tây vực đều được hoan nghênh sâu sắc.

Bởi vì người ta cho rằng bọn họ là những dũng sĩ không sợ chết, luôn khiêu chiến vượt khả năng.

Thú đấu sĩ đứng đầu rất giàu có, cho nên mặc dù biết là có thể sẽ chết rất thảm thiết nhưng mỗi năm lại vẫn có không ít người trẻ tuổi hăng hái gia nhập Doanh trại Đấu Thú.

Ở chỗ này cũng không thiếu hụt máu mới, thế nhưng khi Viêm đến vẫn hấp dẫn không ít sự chú ý, có lẽ là do nơi này chưa bao giờ xuất hiện người Đại Yến.

"Ôi ôi, nhìn hai cái đùi kia xem, để cho sử tử xỉa răng nó còn chê khó coi." Mặc dù chỉ là những lời nói ngắn ngủi nhưng lại như cắm lên trên lưng Viêm ba mũi tên: "gầy yếu", "vô dụng", "xấu xí".

Viêm mặc quần áo chuyên dụng dành cho thú đấu sĩ.

Nói là quần áo nhưng thực ra chỉ là một khối vải dệt thủ công màu xám vô cùng rắn chắc có thể chịu được ma sát, ở giữa cắt thành một cái cổ áo hình tròn.

Sau khi trùm qua đầu, lại dùng vải dệt thủ công ở trên người, lặp lại theo thứ tự quấn xung quanh cơ thể hết lần này đến lần khác, rồi dùng đai lưng bó chặt, trở thành một cái "váy ngắn không có tay áo".

Phía trong "váy" có một cái khố hình chữ Đinh "丁" bao trùm toàn bộ đũng quần, gắt gao thít chặt nơi nào đó lại.

Mặc dù không thoải mái chút nào những vẫn còn tốt hơn là không mặc cái gì cả.

Lần đầu tiên Viêm mặc "váy" đã bọc chính mình thành một cái bánh tét, dẫn đến bị mọi người cười nhạo, cuối cùng Y Lợi Á giúp hắn mặc lại.

Váy bằng vải dệt thủ công chỉ dài đến đầu gối, nên khi Viêm khom lưng xúc phân, hai cái đùi đương nhiên sẽ lộ ra bên ngoài.

Ở nơi có nhiều tráng hán vạm vỡ chạy đầy đất như Doanh trại Đấu Thú thì Viêm thật sự có vẻ nhỏ gầy một ít.

Nhưng những bắp thịt trên cơ đùi của Viêm rất chắc, từ đùi đến chỗ lõm ở đầu gối, lại thẳng đến cẳng chân cùng mắt cá chân, giống như một bút phác họa mà thành, đầu bút lông vừa mềm lại vừa cứng cáp.

Đổi cách nói khác, hai cái chân của Viêm vừa thẳng tắp lại vừa soái khí, làm cả người hắn giống như một lá cờ chiến bay phấp phới, đứng ở chỗ nào cũng có thể thu hút ánh mắt của người khác.

"Còn không phải sao, con lừa được sinh ra từ lạc đà cũng có thể đi vào Doanh trại Đấu Thú, các ngươi nói xem, đôi mắt của lão đại có phải là bị phong cảnh dưới váy của hắn mê hoặc rồi hay không..." Những lời này càng nói càng không có giới hạn, gân xanh trên trán Viêm bùng nổ, mu bàn tay đang nắm cái bồ cào ba răng cũng nổi lên ba sợi gân.

"Lão đại kén chọn như vậy sẽ coi trọng hắn sao?" Giọng nói trào phúng the thé cao lên ba phần, Viêm xoay người sang chỗ khác, đúng lúc nhìn thấy người nọ một tay đang chống nạnh một tay chỉ chỉ trỏ trỏ về phía mình.


Hắn giống như một cái bầu rượu mặc quần áo hoa, từ trên xuống dưới độ rộng như nhau, tóc được chải đến sáng bóng, đôi mắt thì tô phấn màu xanh, giống như một con chim tước.

Ban đầu khi mới nhập doanh Viêm còn cảm thấy ngạc nhiên, tại một nơi tanh hôi đến tận trời như vậy mà còn có người ăn mặc giống chim khổng tước sặc sỡ, về sau mới biết được bọn họ đều giống như Y Lợi Á, là người giúp đỡ cho thú đấu sĩ.

Thú đấu sĩ càng lợi hại, người giúp đỡ ăn mặc sẽ càng hoa lệ, tựa như điều đó chỉnh là biểu hiện rõ rệt về giá trị và sự lợi hại của "chủ nhân."
Nhìn thanh niên trang điểm lộng lẫy, Viêm không khỏi nghĩ đến những con chó nhật được các quý phi trong cung đình của Tây Lương nuôi dưỡng, bọn chúng cũng ăn mặc hoa lệ như vậy.

"Tên tiểu tử thúi nhà ngươi, nhìn cái gì mà nhìn?" Thanh niên ầm ĩ về phía Viêm.

Nhưng ở trong tai Viêm lại như là đang "gâu, gâu, gâu!"
Rất nhanh Viêm đã không thể kiềm được nụ cười trên khóe miệng, không, là đã bật cười ra rồi.

"Hắn đang cười ta có phải không?" Thanh niên nổi giận, kéo người bên cạnh lại hỏi.

Ngón tay Viêm buông lỏng, chiếc cào ba răng nặng nề rơi trên mặt đất, một tiếng "loảng xoảng" vang lên!
Vốn dĩ cơn tức giận trong lòng hùng sư đang lớn tựa như chảo dầu bị đốt nóng, tiếng động do cái cào bị quăng ngã gây ra lại giống như là đổ nước vào nồi, rốt cuộc chịu không được đã nổ tung!
"Gào, gào..." Hùng sư giống như bị nổi điên, điên cuồng đào bới mặt đất, tro bụi bị hất lên cao đến ba trượng, mà xích sắt bị kéo căng cũng vang lên tiếng ken két, quả thật căng lên giống như sắp đứt.

Ba người kia sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, đâu còn dám ở lại chỗ này đấu võ mồm, xô đẩy lẫn nhau chạy trốn nhanh như kẻ trộm.

Nhìn dáng vẻ sợ đến mức tè ra quần của bọn họ, tâm tình của Viêm rất tốt, cảm thấy hùng sư đang há mồm gào thét cũng không đáng sợ như vậy.

Viêm nhặt chiếc bồ cào ba răng lên lắc lắc trước mắt hùng sư: "Không có chuyện gì đâu, chỉ là trượt tay nên bị rớt..."
Hùng sư phun ra hơi thở nóng bỏng, mắt thú trợn tròn lên, cũng chẳng biết là nghe có hiểu hay không.

Viêm tiếp tục thu dọn mặt đất, thùng gỗ rất nhanh đã được chất đống lên thành một núi phân "ngát hương".

Đợi một lát nữa sau khi hùng sư lên sàn đấu, nơi này còn phải được vệ sinh lại một lần, những thứ này đều là công việc của Viêm.

Lúc xách thùng gỗ rời đi, Viêm mở cánh cửa sổ ra thành một cái khe.

Thời tiết quá nóng, đỉnh tháp lại được phủ tôn, chỗ này cũng gần giống như trong bụng lò vậy.

Khi Viêm rời khỏi, hùng sư tựa hồ bình tĩnh lại, đặt mông nằm sấp xuống.

Viêm cầm chiếc vòng kéo một chút, cánh cửa chậm rãi hạ xuống, hắn xách thùng gỗ đi về mảnh sân ở phía bắc.

Toàn bộ Doanh trại Đấu Thú, ngoại trừ sân đấu thú có kiến trúc hình tròn ở giữa, còn có vô số lồng bắt thú, tháp nhốt thú, cùng với từng chiếc lều trại có đỉnh nhọn được dựng lên bằng giấy dầu màu sắc rực rỡ.


Lều trại cũng chính là nơi để thú đấu sĩ sinh hoạt hàng ngày.

Đi qua những lều trại lớn lớn bé bé tạo thành một tòa thành nhỏ bảy màu.

Viêm đi vào mảnh sân ở phía bắc.

Trên mặt đất được đào một cái ao để rửa sạch thùng gỗ, đối diện ao cách mặt đất chiều cao khoảng một thước được xây dựng hai đường ray bằng sắt, phía trên đường ray có từng cái rương lớn được nối liền với nhau nhờ vào những chiếc vòng sắt.

Rương không có nắp đậy, phân thu thập tới đều được đổ vào bên trong.

Sau khi bảy cái rương đã được chất đầy, thì kéo công tắc bên cạnh đường ray, những cái rương sẽ giống như con rắn chậm rãi chuyển động theo đường ray.

Mục tiêu của nó chính là hồ ủ phân cách đó khoảng hơn một cây số, đây đều là phân bón tốt nhất dùng để gieo trồng rau củ.

Viêm biết ủ phân rất có lợi cho sự sinh trưởng của cây nông nghiệp, đồng thời còn có thể củng cố đất đai, không cho sa mạc cắn nuốt đồng ruộng vốn dĩ đã ít ỏi.

Nhưng khi hắn nhìn thấy một chuỗi rương gỗ giống như có chân, tự động chở phân bón chạy về phía trước, hơn nữa còn vừa chạy vừa phun ra khói đen, tựa như là còn sống vậy, thì cảm thấy chấn kinh không nhỏ.

Hắn còn tưởng cái rương này là lạc đà quái dị gì đó!
Y Lợi Á ở bên cạnh cười đến không thẳng lưng lên được, nói: "Xe cơ giới chở người, chở vật giống như vậy ở khắp Tây Lương đều có không ít, ngoại trừ dùng cơ quan để khởi động, còn lại là dựa vào đốt than đá hoặc là "thạch sơn" để phát động.

Lúc này Viêm mới biết được thứ đó chẳng qua là đồ vật do Tây Lương tạo ra mà thôi.

Đại Yến cũng có thạch sơn, Viêm còn từng nhìn thấy cha dùng thạch sơn để thử chế tạo pháo cho thuyền, có thể gặp nước mà không bị dập tắt.

Nhưng tính chất và trạng thái của thạch sơn rất phức tạp, khó có thể khống chế, rất dễ dàng làm chính mình bị thương.

Cho nên Phụ hoàng không cho phép cha tự đưa mình vào chỗ nguy hiểm, nên đã giao việc này cho Công Bộ nghiên cứu và chế tạo.

Nhưng qua nhiều năm như vậy, cũng không thấy Công Bộ có bất cứ tiến triển gì mang tính đột phá.

Vậy mà ở Tây Lương, một quốc gia tại sa mạc mà Viêm cho rằng chim cũng không thèm ỉa, lại có thể sử dụng thạch sơn một cách thuận buồm xuôi gió.

Thuốc cho thú vật cũng có thạch sơn, bút mực để viết chữ cũng là dùng thạch sơn để chế tạo, ủ phân cũng dùng thạch sơn làm nguyên liệu phụ, ngay cả mặt đất trải qua mưa gió của sân đấu thú cũng là từ thạch sơn tinh luyện rồi rải lên.

Lúc Viêm mới tới, vì để giấu kín hành tung nên lúc nào cũng ban ngày thì ẩn náu ban đêm mới xuất hiện, bởi vậy hắn hoàn toàn không để ý đến những thứ đồ chơi mới lạ ở xung quanh mình.


Hiện giờ xem ra, đúng là bướng bỉnh mà xem rùa đen là ba ba cống phẩm —— không có mắt nhìn hàng.

Ô Tư Mạn ý xấu đầy người kia thì tính là cái gì, những đồ vật lớn lớn bé bé vừa mới mẻ vừa tràn ngập trí tuệ này mới là trọng điểm.

Nhớ tới trước đây, Viêm có được một chiếc hộp nhạc tự phát ra âm thanh, bèn xem như báu vật dâng lên cho Hoàng huynh.

Bây giờ nhìn lại những thứ trước mắt này so với hộp nhạc lại càng thần kỳ hơn, càng làm hắn không thể tưởng tượng được.

Trong lòng hắn có thể không phấn khởi được hay sao?
Tây Lương vốn là một dị quốc tràn ngập sắc thái thần bí, tựa như sương mù nhàn nhạt vào buổi sáng, làm người ta nhìn không rõ.

Hiện giờ lại càng giống như một đất nước của thần linh, khiến Viêm phải mở ra tâm nhãn mà sùng bái.

Những đồ vật hiếm lạ của Tây Lương chỉ có một bộ phận rất nhỏ được lưu thông tới Đại Yến.

Viêm phỏng đoán có lẽ là do Ô Tư Mạn không cho phép người dân trong nước tiết lộ ra ngoài, còn tự xưng là quốc gia của bảo thạch.

Đương nhiên, đá quý của Tây Lương cũng có rất nhiều, hơn nữa lại có kỹ thuật chế tạo khéo léo, mới có thể làm người ta đối với điều này tin tưởng không nghi ngờ.

Thứ quý giá thật sự của quốc gia bảo thạch không phải là đá quý mà là những phát minh tràn ngập trí tuệ.

Y Lợi Á nói với Viêm, người bên ngoài không hiểu về Tây Lương, chỉ cho rằng người Tây Lương nghèo túng và thô kệch, cuộc sống ăn lông ở lỗ.

Nhưng người Tây Lương không phải chỉ biết dựa vào thô bạo mà đặt chân ở hoang mạc.

Tây Lương đã có lịch sử rất lâu đời, có nữ thần "thánh vực giải tội" từ thời viễn cổ cùng các triều đại vua Tây Lương che chở.

Mặc dù vô cùng thiếu hụt nhân lực lại sinh sống ở hoàn cảnh ác liệt, nhưng chính điều đó đã sinh ra đủ loại trí tuệ để mưu sinh.

Dân cư ở Đại Yến đông đúc, đất đai màu mỡ, cũng không khuyết thiếu nhân lực cùng vật lực, nên cũng sẽ không phí đầu óc để nghiên cứu một ít đồ vật nhìn như không có khả năng.

Viêm vừa nghe Y Lợi Á nói vừa nghĩ, Tây Lương bị người ngoài hiểu lầm, nguyên nhân quan trọng nhất là do Tây Lương vốn dĩ đè ép lại, không muốn bên ngoài biết được những việc này.

Rõ ràng nhất chính là, những thương nhân lui tới ngoại trừ đá quý cùng vải dệt thủ công và một ít khoáng sản thì đều không thể mang đi những thứ hiếm lạ đó.

Quốc gia bảo thạch sở dĩ trở thành một đại danh từ khác của Tây Lương, cũng là do Tây Lương cố ý làm như vậy mà thôi.

Tây Lương thần bí khó lường, Tây Lương thông minh tuyệt đỉnh, Tây Lương phong thái sáng suốt lại cẩn thận đối đãi, nó giống như một nữ tử có được những gương mặt tuyệt vời khác nhau.

Khiến cho Viêm lần đầu tiên biết được Tây Lương cường đại cỡ nào, từ đó đối với Tây Lương sinh ra say mê hứng thú.

Còn về phần vua Tây Lương Ô Tư Mạn, Viêm vẫn cực kỳ chán ghét như trước.

Dù rằng Y Lợi Á nói: "Sao ngươi có thể ở nhà của người ta, lại chán ghét chủ nhà như vậy được?"
Viêm vẫn không cho là như vậy, còn nói: "Thích ngôi nhà xinh đẹp, không có nghĩa là phải thích chủ nhà tà ác."

"Nhưng cũng chính chủ nhà đã trang trí ngôi nhà xinh đẹp đến như vậy." Miệng Y Lợi Á càng thêm linh hoạt: "Ngươi cũng không thể coi nhẹ công lao của hắn được."
"Mỗi ngày đều chơi bời lêu lổng, thì có công lao gì cơ chứ." Viêm ẩn núp trong vương cung ba ngày, tuy rằng không thể đến gần Ô Tư Mạn, nhưng nhìn từ xa cũng thấy, nếu hắn không cùng mỹ phi uống rượu, thì chính là nằm nghiêng trên giường mỹ nhân, làm gì có dáng vẻ Quốc quân cần chính yêu dân.

So với Hoàng huynh của hắn, càng là khác nhau một trời một vực.

Sau khi để thùng vào trong nước rồi rửa sạch, vẻ mặt Viêm chuyên chú mà nhìn xe rương phun ra từng đoàn khói dày đặc, chạy ra phía ngoài.

Loại tình hình này thật sự là xem cả trăm lần cũng không ngán.

Sau đó, hắn muốn đi luyện kiếm.

Nơi để luyện kiếm là một bãi đất trống được bao vây bởi bức tường bằng rào tre ở phía tây.

Giữa bãi đất trống được dựng lên ba hàng cọc gỗ, đầu gỗ rắn chắc như đá, bên trên được bọc da thú.

Vũ khí mà sân luyện kiếm có thể cung cấp chính là kiếm gỗ cùng một cái khiên gỗ.

Người mới không có tư cách vào sân đấu thú, những chuyện có thể làm cũng chỉ là dọn dẹp các nơi ở Doanh trại Đấu Thú, làm quen với đặc tính của các loại dã thú, ngoài ra còn có thể luyện kiếm, luyện đao côn, luyện quyền cước.

Tới đây đã được năm ngày, Viêm đã quen thuộc lưu trình mỗi ngày ở nơi đây.

Hắn đi tới cái giá đựng vũ khí lãnh kiếm gỗ, sau đó bắt đầu nhằm vào một cây cọc gỗ mà chém.

Kiếm thuật của Viêm đương nhiên không phải là cấp thấp như vậy, nhưng hắn thật sự muốn vững chắc kiến thức cơ bản một chút.

Hơn nữa kiếm thuật của Tây Lương cùng Đại Yến cũng khác nhau, thông qua luyện tập Viêm có thể quen thuộc kiếm pháp của bọn họ.

Giáo đầu của sân luyện kiếm là một nam tử thô kệch chỉ lo uống rượu, miễn là không gây sự đánh nhau, hắn sẽ không quan tâm.

Lúc trước Viêm còn xin hắn chỉ bảo hai câu, hắn cũng nguyện ý dạy dỗ, nhưng không có kiên nhẫn, hỏi chuyện vượt quá ba câu thì sẽ bị mắng.

Cho nên hơn phân nửa thời gian Viêm đều tự mình nghiền ngẫm kiếm thuật Tây Lương, hắn cầm chặt thanh kiếm, đâm nghiêng về phía cọc gỗ, một chiêu một thức đều rất hợp quy tắc.

"Thuần Vu Viêm!" Đột nhiên, có người cầm theo rìu lớn đánh vào sân luyện kiếm.

Nhìn thấy điệu bộ kia, mấy người mới đang cùng luyện kiếm nhao nhao như chim và thú tản ra.

"Bặc Lỗ Hãn." Viêm bị một bóng râm hình người bao phủ, hắn ngẩng đầu lên nhìn người vừa mới tới.

Bặc Lỗ Hãn cao to, cường tráng như một con voi, đứng ở nơi nào cũng có thể che khuất ánh sáng.

Cái đầu của hắn không chỉ lớn mà còn nhẵn bóng, được buộc bằng một cái đai nạm hồng ngọc, làm cho cái trán cùng ngũ quan phía dưới phân bị chia thành hai nửa.

"Ta nghe nói, tiểu tử ngươi dám cười nhạo ta phải không?" Bặc Lỗ Hãn duỗi tay muốn nắm cổ áo Viêm, Viêm giống như vừa đúng lúc lui ra phía sau, không dấu vết mà tránh đi..