Phủng Sát Chim Hoàng Yến

Chương 13: Chương 13





Kim Hoài An cùng Tần Hước vào một tòa chung cư tọa lạc giữa trung tâm thành phố.

Là một căn penhouse, tầng cao nhất có một vườn hoa khá lớn, thoạt nhìn rất mộng mơ xinh xắn, đậm hơi thở sinh hoạt, tranh treo tường cũng là tranh phong cảnh, Kim Hoài An vừa nhìn đã thấy thích.

Tần Hước nhìn biểu cảm kinh ngạc cảm thán của Kim Hoài An cũng không thể hiện biểu cảm gì, vừa qua cửa đã đứng bất động, chờ Kim Hoài An phát hiện ra gã.

Kim Hoài An cũng không phát hiện sự khác thường của Tần tiên sinh, chỉ thấy mấy vật trang trí nhỏ đặt trên bàn trà đã thích cười híp hết cả mắt, rất muốn quắp mang về nhà.

Chẳng qua nghĩ đi nghĩ lại, anh là kẻ vô gia cư, nhà cũ đã bị Lý Nho bán đi rồi, tiền tiết kiệm cũng không đủ mua một căn hộ bình thường, anh tiêu tiền như nước chảy, tuy không cần Lý Nho cho anh tiền tiêu vặt nhưng ăn ngủ nghỉ của Lý Nho nên tháng nào cũng tiêu hết tiền, nếu muốn mua một căn hộ như này, trang trí ấm áp như kia, không biết tốn mấy chục triệu tệ……
Anh thoáng mất mát, bấy giờ mới quay đầu lại phát hiện Tần tiên sinh vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích.

– Tần tiên sinh? – Sao anh lại không vào nhà?

Tần Hước cởi giày, đứng ở cửa hỏi:
– Có phải Lý Nho chưa dạy em không?
– Gì cơ?
– Bây giờ em phải bày ra vẻ yêu thương tôi giúp tôi thay quần áo, sau đó chuẩn bị nước tắm cho tôi, chủ động lôi kéo tôi vào phòng tắm để tắm uyên ương.

Kim Hoài An ngại ngùng đáp:
– Xin lỗi, tôi không biết.

Nói xong anh bắt đầu nghiêm túc làm một sugar baby kính nghiệp, dù sao Tần tiên sinh cũng là một ông chủ khá thông tình đạt lý, yêu cầu anh chủ động trong công việc chút cũng là thường tình!
Anh đã chuẩn bị ổn thoả, thay quần áo giúp Tần tiên sinh, vừa cởi vừa ngắm cơ bắp xinh đẹp mà không khoa trương trên người Tần tiên sinh, thầm nghĩ mình có nên đi tập gym không nhỉ……
Thời điểm thay quần áo, thật ra anh hơi thẹn thùng xíu, trộm đánh giá cái thứ chốc nữa sẽ cắm vào trong cơ thể anh, chẳng qua vừa nhìn đã phải cau mày, đến tận khi cùng Tần tiên sinh ngồi trong bồn tắm đôi cũng không thả lỏng nổi.

—— to quá, bị rách mất thôi.


– Không bị thương đâu, yên tâm, tôi không phải biến thái thích nhìn em chảy máu đâu.

Tóc của Tần tiên sinh bị vợt hết ra đằng sau, giọng nói vừa mang vẻ cao quý của kẻ bề trên vừa dịu dàng đến lạ:
– Thế nên bây giờ tốt nhất là em tự khuếch trương cho mình trước, khuếch trương tốt, tôi lại làm nhẹ nhàng, em sẽ thoải mái ngay thôi.

Từ trước đến nay đều là kim chủ hầu hạ anh, hiện tại bảo Kim Hoài An tự khuếch trương cho bản thân, anh không biết làm.

– Em nâng mông đến đây để tôi giúp em, nhưng sau này em phải học cách tự mình làm, tôi thích cảm giác muốn cắm vào lúc nào là được cắm ngay lúc ấy, em phải bảo trì sự ướt át và mềm mại bên trong.

Kim Hoài An nghĩ thầm: thật là lắm yêu cầu.

Tần tiên sinh nhìn dáng vẻ Kim Hoài An vừa bất mãn vừa e thẹn nâng mông lên, nụ cười rạng rỡ hơn nhiều.

.