Sau khi tỉnh lại, Tạ Phùng Thanh đã được quan sát thêm hai ngày trong ICU, cho đến khi tình trạng thương tích hoàn toàn ổn định mới chuyển về phòng bệnh thường.
Hôm đó là thứ Tư, Phùng Thu nhận được tin nhắn của Lương Phỉ vào buổi sáng.
Vì buổi sáng còn phải đi học nên cô hẹn sẽ đến thăm cậu vào buổi trưa.
Hết tiết học cuối cùng, Phùng Thu vội vàng đeo cặp chạy ra khỏi cổng trường, thậm chí không kịp ăn trưa. Vừa đến trạm xe buýt, cô lại nhận được tin nhắn của Lương Phỉ.
Lương Phỉ: Tên họ Tạ có chuyện muốn nói với cậu.
Phùng Thu sững sờ tại chỗ, thậm chí không chú ý đến chiếc xe buýt đi qua bệnh viện vừa dừng lại rồi lại đi tiếp.
Điện thoại lại reo lên, một tin nhắn mới hiện lên trong hộp thoại.
Tôi là Tạ Phùng Thanh.
Phùng Thu lẽ ra phải vui mừng, nhưng không hiểu sao, cô lại muốn khóc.
Mấy giây trôi qua, cảm giác như đã qua rất lâu.
Tin nhắn thứ hai được gửi đến.
Cậu có thể đến thăm tôi sau vài ngày nữa được không?
Hả?
Phùng Thu hoàn hồn: Có chuyện gì vậy, có gì bất tiện à?
Hay là tình trạng bệnh lại có biến?
Điện thoại im lặng trong giây lát.
Sau đó, một tin nhắn thoại được gửi đến.
Phùng Thu bấm vào tin nhắn, giọng nói truyền ra lại không phải của cậu, mà là của Lương Phỉ.
Lương Phỉ: Nó gõ chữ sẽ ảnh hưởng đến vết thương, để tôi nói vậy.
Lương Phỉ: Tên họ Tạ cảm thấy bây giờ mình trông không đẹp, sợ cậu gặp nó sẽ hối hận, rối rắm mãi vừa nãy mới quyết định đợi mấy ngày nữa rồi gặp cậu cũng được.
Có lẽ là ảo giác, Phùng Thu cảm thấy trong tin nhắn thoại thứ hai của Lương Phỉ, dường như có nghe thấy giọng của cậu.
Cô đưa điện thoại sát bên tai.
Xe buýt đến rồi đi, Phùng Thu nghe đi nghe lại vài lần, cuối cùng mới nghe rõ một câu nói yếu ớt trong đó…
“Anh câm miệng.”
Mặc dù hơi khàn, nhưng đó hẳn là giọng của cậu.
Ánh nắng mùa thu dịu dàng hơn so với mùa hè, ánh nắng nhẹ nhàng rải trên người, trái tim lơ lửng của Phùng Thu lại bình yên trở lại.
Phùng Thu muốn nói rằng cô không hối hận đâu, nhưng để cậu lo lắng có thể ảnh hưởng đến việc hồi phục sức khỏe.
Hơn nữa, điều ước lớn nhất của cô đã thành hiện thực, điều ước nhỏ bé hơn là “muốn gặp cậu” trì hoãn một chút cũng không sao.
Phùng Thu: Được.
Phùng Thu: Vậy mấy ngày nữa tôi sẽ đến thăm cậu ấy.
Lương Phỉ: Cậu yên tâm.
Lương Phỉ: Tên họ Tạ cũng không thể đợi quá lâu.
Phùng Thu cười.
Nhớ đến câu “Anh câm miệng” vừa nãy, cô không khỏi hỏi: “Cậu ấy không tiện gõ chữ, có thể gửi tin nhắn thoại không?
Lương Phỉ: …
Lương Phỉ: Tên chó này cảm thấy bây giờ giọng nói của nó cũng không hay, nếu không đã tự add wechat của cậu rồi, làm sao có thể nhờ tôi làm hộ chứ.
Lương Phỉ: Xin lỗi.
Lương Phỉ: Tôi đi nôn một chút đã.
Phùng Thu cong môi cười.
Mặt trời vẫn cao trên bầu trời, vẫn là một ngày bình thường trong cuộc sống bình thường.
Nhưng sau khi trải qua biến cố người bên cạnh ghé thăm cửa tử, Phùng Thu mới nhận ra rằng, sự bình thản và bình thường này mới là vô giá nhất.
Ngày hôm sau, Phùng Thu đến chùa để trả lễ.
Trong tuần tiếp theo, Phùng Thu không thể liên lạc trực tiếp với Tạ Phùng Thanh.
Nhưng không biết là Lương Phỉ được ai nhờ vả, ngày nào cũng đúng giờ gửi cho cô báo cáo tình hình Tạ Phùng Thanh đang dần hồi phục.
Lại một ngày thứ Bảy.
Phùng Thu ngủ trưa và mơ một giấc mơ ngắn, khi tỉnh dậy không nhớ rõ nội dung giấc mơ, nhưng đột nhiên muốn đến thư viện tỉnh một chuyến.
Cô cũng không do dự nhiều, nhét một quyển sách giáo khoa và vài tờ bài tập vào cặp rồi ra khỏi nhà.
Vừa bước vào phòng đọc tầng hai, Phùng Thu đã nhìn thấy chị Tiểu Hạ ở quầy dịch vụ đã lâu không gặp.
Thấy cô vào, chị Tiểu Hạ cười vẫy tay chào.
Phùng Thu đi về phía chị ấy.
“May quá… ” Chị Tiểu Hạ dừng lại một chút, nhìn cô chăm chú.
“Nếu không chị không có mặt mũi gặp em.”
Phùng Thu lắc đầu: “Đều là lỗi của hung thủ, liên quan gì đến các chị đâu ạ, chị dâu và em bé hiện giờ đều ổn chứ?”
Chị Tiểu Hạ: “Đều tốt.”
“Vậy là tốt rồi.” Phùng Thu nói.
Đó là đứa bé mà cậu suýt phải đánh đổi mạng sống mới cứu được.
Tương lai chắc chắn sẽ là một đứa bé khỏe mạnh và xinh đẹp.
Cái bàn họ thường ngồi hôm nay vẫn không có ai ngồi.
Ánh nắng vẫn rọi vào kệ sách, một mảng sáng vàng rực trải dài trên những cuốn tiểu thuyết trinh thám.
Nhưng Phùng Thu còn bài tập và bài tập về nhà chưa làm xong nên không đến kệ sách mà đi thẳng đến chỗ thường ngồi, lấy quyển sách giáo khoa ra khỏi cặp.
Vừa mới đọc được vài trang, điện thoại đặt bên cạnh bỗng rung lên.
Lúc Phùng Thu ra khỏi nhà còn chưa đến 1 giờ rưỡi.
Thời điểm này…
Vào những ngày làm việc bình thường, Lương Phỉ sẽ cập nhật cho cô tình hình mới nhất của ai đó vào giờ này.
Phùng Thu tưởng là tin nhắn của Lương Phỉ, cô vội vàng cầm điện thoại lên, vừa mở khóa, nhìn thấy một lời nhắc nhở lời mời kết bạn.
Tên hiển thị của người yêu cầu là x.
Lời nhắn chỉ có năm chữ:
“Tớ là Tạ Phùng Thanh”.
Tim Phùng Thu đập mạnh, vài giây sau mới nhấn đồng ý.
Hộp thoại lập tức hiện ra.
Dòng chữ nhỏ hiện lên: “Bạn đã thêm x, giờ đây bạn có thể bắt đầu trò chuyện.”
Hơn hai tháng trước, lần đầu tiên Phùng Thu gặp cậu ở đây, trong tiềm thức đã có ý muốn add Wechat cậu.
Bây giờ, cuối cùng cũng đã add Wechat cậu ở nơi này.
Nhưng sau khi trải qua một biến cố lớn như vậy, cô đột nhiên không biết phải nói gì với cậu.
Người ở đầu dây bên kia dường như cũng có suy nghĩ giống vậy.
Trạng thái “đối phương đang nhập” ở đầu cuộc trò chuyện xuất hiện rồi lại biến mất, biến mất rồi lại xuất hiện.
Cuối cùng, khi tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, bên trong chỉ có một câu bình thường:
Đang làm gì thế?
Một câu bình thường nhưng quý giá.
Mũi Phùng Thu không hiểu sao lại cay cay.
Phùng Thu trả lời: Đang đọc sách ở thư viện tỉnh.
x: Vẫn là Agatha à?
x: Đọc xong “Những quân bài trên mặt bàn” chưa? Giờ cậu đang đọc đến quyển nào rồi?
Phùng Thu: Mới chỉ đọc xong “Những quân bài trên mặt bàn”, dạo này tớ không có thời gian đọc, đang làm bài tập.
Phùng Thu nhớ đến dãy sách Agatha trong nhà cậu, cô lại nhắn thêm hai tin.
Phùng Thu: Còn cậu thì sao?
Phùng Thu: Đọc xong “Án mạng trên chuyến tàu tốc hành phương Đông” chưa?
Đầu dây bên kia im lặng hai giây.
x: Tớ là bệnh nhân.
x: Cậu có nỡ tính sổ với một bệnh nhân không?
Phùng Thu bật cười.
Sao người này còn lầy lội thế nhỉ.
Nhưng cô thực sự không nỡ.
Phùng Thu: Thôi được rồi.
Phùng Thu: Hôm nay cậu khỏe hơn chút nào không, vết thương còn đau không?
x: Không đau.
Phùng Thu: “…”
Không đau mới lạ.
Rõ ràng là tuần trước khi mới chuyển sang phòng bệnh thường, ngay cả việc gõ chữ cũng khiến cậu bị kéo căng vết thương.
Nhưng cô cũng không vạch trần.
Phùng Thu: Khi nào thì tớ có thể đến thăm cậu?
x: Thứ bảy tuần sau cậu có rảnh không?
Phùng Thu: Có.
x: Vậy sáng thứ Bảy tuần sau qua được không?
Phùng Thu: Được.
x: Lương Phỉ nói cậu mua cho tớ một quyển “Án mạng trên chuyến tàu tốc hành Phương Đông”, thứ Bảy tuần sau có thể mang đến cùng được không?
Phùng Thu không biết có phải do chị Tiểu Hạ mở điều hòa hơi cao hay không, mà tai cô lại nóng lên.
Phùng Thu: Không phải cậu đã đọc qua rồi sao?
x: Quyển cậu mua tớ chưa đọc.
Tim Phùng Thu đập nhanh một nhịp.
Vài giây sau, cô mới chậm rãi trả lời: Vậy được rồi.
Bên kia cũng im lặng vài giây mới trả lời: Xin lỗi.
Hả?
Phùng Thu:?
Phùng Thu: Sao cậu đột nhiên xin lỗi?
Không phải là cậu lại muốn trì hoãn việc gặp mặt chứ?
x: Tớ không nên lừa cậu.
Phùng Thu: Không sao đâu.
Xét về khía cạnh của một người lạ, so với câu “Cậu cũng thích Agatha”, câu “Quyển này hay không?” thực sự là một chủ đề hoàn toàn không có ý xúc phạm.
Với lại…
Phùng Thu: Với lại tớ cũng lừa cậu.
x:?
x: Cậu đã lừa tớ khi nào?
Phùng Thu sờ tai mình, lúc này càng nóng hơn.
Nếu là trước đây, có thể cô sẽ ngại nói ra điều này.
Nhưng cô cũng không muốn bỏ lỡ lần này nữa.
Phùng Thu: Việc giới thiệu sách cho cậu, không phải xuất phát từ lòng hâm mộ của fan.
x: Tớ đột nhiên hối hận vì hẹn vào thứ Bảy tuần sau rồi.
Khóe môi Phùng Thu cong lên: Bây giờ hối hận cũng không muộn.
x: Nhưng buổi chiều tớ phải thay thuốc.
x: Với lại thứ Bảy có vẻ trang trọng hơn một chút.
Cũng đúng.
Vào thứ Bảy đầu tiên của kỳ nghỉ hè, cậu nhặt được thẻ thư viện của cô.
Vào thứ Bảy thứ hai của kỳ nghỉ hè, lần đầu tiên cô gặp cậu.
Phùng Thu: Vậy vẫn hẹn thứ Bảy tuần sau?
x: Thứ Bảy tuần sau gặp.
Phùng Thu: Thứ Bảy tuần sau gặp.
Có một mốc thời gian cụ thể để mong chờ, một tuần sau đó dường như trôi qua vừa nhanh chóng vừa chậm rãi.
Đến thứ Bảy, Phùng Thu chọn đi chọn lại trong tủ quần áo, cuối cùng vẫn chọn chiếc váy dài màu hạnh đã thấy trong ảnh mà cậu chụp.
Cô cẩn thận buộc lại tóc, sau đó đeo cặp đi đến bệnh viện.
Tạ Phùng Thanh đã được chuyển từ ICU sang phòng riêng bình thường.
Phùng Thu theo địa chỉ cậu cung cấp đến tầng tương ứng, tìm từng phòng bệnh một, sắp đến nơi thì có một y tá vội vã đi ngang qua cô.
Cánh tay bị va vào, Phùng Thu không giữ được điện thoại, nó rơi xuống đất.
Thấy vẻ mặt đối phương lo lắng, cô đoán có thể có trường hợp khẩn cấp ở phòng nào đó nên cũng không để ý việc đối phương không kịp xin lỗi.
Phùng Thu cúi xuống nhặt điện thoại.
Ánh sáng trước mặt bỗng bị che khuất một chút.
Có giọng nói vang lên trên đầu, trong trẻo như suối nguồn, nghe một lần không thể nào quên.
“Phùng Thu.”
Phùng Thu ngẩng đầu lên.
Tạ Phùng Thanh mặc bộ đồ bệnh nhân đứng trước mặt cô, trong ánh sáng, nụ cười của cậu gần như chói mắt.