Phùng Tràng Nhập Diễn

Chương 63



Bạch Mã điện ảnh đã phát văn bản thông báo ủy thác cho luật sư đệ đơn kiện những người bịa đặt, xúc phạm đến nhân phẩm của diễn viên Trần Cách. Nhưng loại thông cáo kiểu như thế quanh năm suốt tháng quần chúng đã thấy nhiều, trong mắt bọn người đều xem thường loại phản kháng mềm yếu vô lực, căn bản không có tí giá trị này.

Những thương hiệu trước đó còn mỗi ngày tìm tới cửa đàm phán hợp tác biến mất, nhà sản xuất lẫn đạo diễn cũng không gửi kịch bản đến nữa.

Tuy nói tài nguyên của Trần Cách vì chuyện này mà bị ảnh hưởng, phải hủy bỏ rất nhiều công tác, nhưng vẫn có những lịch trình cố định khác cần phải hoàn thành.

Trần Cách nghe lời Lạc Tĩnh Dực dặn dò, tĩnh tâm hoàn thành công việc thật tốt, không thể để bản thân suy sụp.

Nàng âm thầm hạ quyết tâm, chỉ dùng tác phẩm nói chuyện.

Thật vất vả đem xao động trong lòng lắng xuống, lúc Trần Cách đang nghỉ ngơi giữa buổi ghi hình lại nghe được thông tin Tả Cẩn ở chỗ làm bị quấy rầy. Không biết từ đâu mọc ra một đám sinh viên ở học viện hý kịch nói năng lỗ mãng, thậm chí kéo đến tận văn phòng chất vấn Tả Cẩn rằng có phải nữ nhi của bà tiềm quy tắc ngầm với nam diễn viên đã từng hợp tác qua không. Việc lùm xùm này đã ảnh hưởng đến hình ảnh trường cũng như công tác giảng dạy, ban giám hiệu nhanh chóng cảnh cáo, nếu phát hiện việc này còn xảy ra lần nữa lập tức xử lý nghiêm khắc.

Trần Cách: "......"

Bản thân Trần Cách đã làm tốt công tác tư tưởng để ứng phó với búa rìa dư luận, nhưng lửa bắt đầu lan đến Lạc Tĩnh Dực, bôi đen danh dự của nàng chưa nói, bây giờ thậm chí còn động chạm tới người nhà nàng.

Trần Cách biết đây chắc chắn là việc làm bẩn thỉu do Nguy Linh Ngọc đứng sau giật dây, ả ta quyết không chừa đường lui cho bất cứ ai xung quanh mình.

Lạc lão sư làm sai cái gì sao? Lạc lão sư chẳng qua là đối xử tốt với mình thôi, chẳng qua là cho mình một cơ hội thôi, đã phải chịu liên lụy bị kéo xuống nước, chịu đựng bôi nhọ dơ bẩn đến mức này?

Tả a di ôn nhu như vậy, vì cái gì người khác lại muốn khó dễ gây áp lực lên bà?

Trần Cách không có cách nào thuyết phục bản thân tiếp tục ngồi yên chịu đựng, trầm mặc thêm được nữa.

......

Kết thúc buổi quay, Tư tỷ dắt vệ sĩ mới do công ty thuê đến phòng Trần Cách, muốn giới thiệu vài lời, gõ gõ cửa mấy lần vẫn thấy bên trong im thin thít.

Tư tỷ lại đập cửa thêm vài cái: "Cách tỷ, ngươi đâu rồi? Về thôi!"

Vẫn không ai lên tiếng. Di động trong túi áo Tư tỷ rung lên, là tin nhắn Trần Cách gửi đến:

"Ta có một chút việc riêng cần làm, sẽ về trễ."

Tư tỷ đọc xong tin nhắn, trầm mặc quay sang nhìn vệ sĩ to sừng sững đứng bên cạnh.

......

Học viện hý kịch.

Tả Cẩn thu thập đồ đạc xong xuôi, khóa cửa lớp học chuẩn bị ra về.

Trên lầu trồi ra hai cái đầu thập thò rình ngó, trên tay bọn hắn ôm mấy trái bóng nước hí ha hí hửng thậm thụt không yên, ngóng trông Tả Cẩn bước ra.

"Ra rồi ra rồi!"

"Thời khắc khảo nghiệm kỹ thuật ném đã tới!"

"1...2...3...Ném!"

Tả Cẩn cảm giác được có gì đó khác thường liền ngẩng đầu, nhìn thấy ba bốn trái bóng to tướng từ trên trời đồng loạt hướng về phía mình rơi xuống, chỉ kịp hét lên sợ hãi, đứng như trời trồng rúm người lại giơ cặp lên che đầu, chạy cũng chạy không kịp!

Bang một tiếng! Nước bắn tung tóe!

Không ướt!!!

Sao lại không ướt???

Tả Cẩn ngây người hé mắt kiểm tra, thấy cái dù khổng lồ màu đỏ họa tiết cúc họa mi trước mặt thật quen, hình như là dù nhà mình.

Tiểu Kiều một tay giơ dù, tay còn lại vịn eo Tả Cẩn kéo về phía mình đến gắt gao, không chỉ dùng dù ngăn trở toàn bộ bom nước, mà còn dùng thân mình bảo hộ Tả Cẩn đến kín mít, không sợ đột nhiên xuất hiện nguy cơ từ bất cứ đâu tập kích đến.

"Bảo bối!" Tả Cẩn sau một hồi nhìn tới nhìn lui, xác định đúng là dù nhà mình, người nhà mình liền reo lên.

Tiểu Kiều mới lưu diễn về, nghe được biến cố xảy ra tại trường vội vàng chạy đến, không nghĩ tới vừa vặn bắt được Tả Cẩn bị tấn công. Tiểu Kiều giũ giũ cây dù trên tay cho nước rơi xuống bớt, căm tức nhìn lên lầu, mắt sắc trông thấy hai cái đầu đang thấp thỏm trộm nhìn về phía này.

"Đằng kia!" Tiểu Kiều chỉ tay lên ra dấu cho bảo vệ thấy. Bảo vệ vội vã xông lên bắt người.

Hai mắt Tả Cẩn tỏa ra ánh sáng lấp lánh nhìn tiểu Kiều, dán sát vào kéo kéo cánh tay, không khác gì fangirl mê muội gặp thần tượng: "Bảo bối ngươi thật là lợi hại! Ngươi lo lắng nên chạy tới tìm ta sao?"

Tiểu Kiều để ý xung quanh không ít kẻ vây lại hóng náo nhiệt, nhưng mình và nàng trông không khác gì mẹ con cho lắm, cử chỉ thân mật như vậy hẳn không quá đục lỗ con mắt người xem.

"Ta có thể không lo lắng sao? Còn ở Quảng Châu đã thấy tin tức ngươi bị quấy rầy nhảy lên hotsearch! Diễn xong suất cuối cùng ta liền vội vàng thay trang phục chạy về đây"

"Vậy sao ngươi biết mà mang sẵn dù a! Quá soái! Quá anh tuấn!"

"...... Trong kịch bản có một màn nhào lộn cần dù làm đạo cụ, ta tiện tay cầm theo đề phòng, vạn nhất có chuyện gì còn dùng làm vũ khí được" Tiểu Kiều lo lắng đến muốn mệnh, tiểu công chúa nhà mình ngược lại, còn ở đây vui vui vẻ vẻ. Tiểu Kiều không nhịn được, hỏi: "Rốt cuộc sao lại thành thế này a?"

Tả Cẩn đáp: "Chúng ta lên xe đã rồi nói sau."

Tiểu Kiều che chở Tả Cẩn lên xe trước, còn mình đi xem bảo vệ có tóm được hai thằng nhóc lớn gan vừa rồi không.

Bảo vệ chạy lên sân thượng, phát hiện hai sinh viên ném bóng nước ban nãy đang nằm co quắp trên mặt đất, cuộn tròn người thống khổ ôm bụng, hoàn toàn nhúc nhích không được.

Tiểu Kiều kinh ngạc: "Các ngươi ra tay sao?"

Hai bảo vệ vội vã phủ nhận: "Không phải  a! Khi chúng ta đến nơi đã thấy bọn hắn nằm như vậy!"

Tiểu Kiều: "Thật sự? Hóa ra có người giấu mặt trượng nghĩa sao? Ra tay cũng thật nặng..."

"Bây giờ chúng ta đưa hai sinh viên này tới văn phòng... ách... hay là phòng y tế trước đã, rồi sẽ xử lý sau"

Trần Cách chờ tất cả mọi người rời đi khỏi hiện trường mới nhẹ nhàng nhảy ra từ góc khuất cầu thang mà nàng nấp nãy giờ, đôi tay vẫn còn run rẩy vì sử dụng lực quá mạnh.

Lúc nàng an toàn chuồn êm ra xe, ngồi tĩnh tâm lại một chút, đột nhiên lại nhớ tới lần xung đột với Tống Như Ngữ ở Lệ thôn cũng run rẩy như thế này, chính là nhờ có Lạc lão sư ôn nhu giúp nàng bôi thuốc, giúp nàng hoạt động gân cốt......

Trần Cách gác cằm lên đôi tay đang cầm chặt bánh lái, mắt nhìn đăm đăm không chớp về phía trước.

Mình không thể trốn tránh.

Chuyện này là do mình gây nên, phải do chính mình giải quyết.

Không thể bởi vì chuyện riêng của bản thân mà để những người xung quanh chịu thương tổn hơn nữa.

Trần Cách cân nhắc cẩn thận xong xuôi, lấy điện thoại ra lục tìm nhật ký cuộc gọi.

Đây là số di động tư nhân, ngày thường không có bao nhiêu người gọi đến, kéo xuống không bao lâu đã thấy hiện ra dãy số cần tìm.

Trần Cách ấn nút gọi. Từng hồi chuông thật dài vang lên như muốn thách thức kiên nhẫn người nghe, qua một hồi lâu phía đối diện mới thong thả bắt máy.

Chưa nói bất luận lời nào, đã nghe được tiếng cười khe khẽ ở đầu dây bên kia vang lên. Tiếng cười tựa như biết trước thể nào cũng sẽ nhận được cuộc gọi này, tỏa ra không ít ngữ khí khinh miệt. Âm thanh này đi vào tai Trần Cách, mau chóng làm cho nàng bốc hỏa. Trần Cách hỏi thẳng:

"Ngươi muốn gì?"

Im lặng một lát, Nguy Linh Ngọc lười biếng đáp: "Muốn làm xong nốt sự tình dang dở đêm đó"

Trần Cách cúp máy, rồ ga tiến về cao ốc Kinh Thiên.

.

Lạc Tĩnh Dực có chút nóng ruột chờ không được, theo kế hoạch thì ngày mai mới về Bắc Kinh, nhưng suy đi nghĩ lại liền quyết định hôm nay phải về.

Nàng nhớ thương Trần Cách, nhớ thương Tả nữ sĩ bị bọn nhãi ranh bắt nạt.

Máy bay vừa đáp xuống, Lạc Tĩnh Dực gọi ngay cho Tả Cẩn, xác định mẹ cùng tiểu Kiều đã về tới nhà an toàn. Bên này còn lỡ dở cuộc gọi chưa xong thì Tư tỷ đã hối tốc hối tả gọi đến.

"A lô Lạc lão sư! Ngươi có biết Trần Cách đi đâu không?!"

Lạc Tĩnh Dực vốn dĩ đang kéo hành lý về bãi đỗ xe, nơi Triệu Liễm đang chờ sẵn. Nghe thấy Tư tỷ hỏi như vậy, Lạc Tĩnh Dực lập tức khựng lại: "Không thấy Trần Cách?"

"Trần Cách nói có một chút việc phải làm, ta chờ thêm nửa tiếng liền nhắn tin hỏi thăm, đều không thấy nàng trả lời. Liên hệ khắp nơi cũng không ai biết nàng ở đâu, ta sợ nàng nhất thời xúc động làm ra chuyện gì thì khốn, nên gọi cho Lạc lão sư cầu may"

Lạc Tĩnh Dực bình tĩnh trấn an Tư tỷ: "Trần Cách không phải loại người xúc động làm bậy bạ, ngươi đừng hoảng. Để ta thử liên lạc với nàng xem sao, nếu có tin tức gì sẽ báo ngay cho ngươi biết"

"Được được được! Làm phiền Lạc lão sư!"

Lạc Tĩnh Dực cúp máy, chậm rãi kéo vali xuống hầm, trong đầu vẫn luôn suy tư.

Triệu Liễm cất hành lý vào cốp xong, thỉnh Lạc Tĩnh Dực lên xe ngồi yên vị, thấy nàng trước sau vẫn yên lặng, liền ằng hắng hỏi xem Lạc Tĩnh Dực muốn đi đâu.

Lạc Tĩnh Dực gọi cho Trần Cách mấy cuộc, đầu dây bên kia hoàn toàn không có ai trả lời, vẫn luôn báo thuê bao. Lạc Tĩnh Dực nắm chặt di động, dời ánh mắt từ ngoài cửa sổ xe về màn hình trước mặt, mở bản đồ lên nhanh chóng tra tìm địa chỉ của Nguy thị ảnh nghiệp, bảo với Triệu Liễm: "Đi cao ốc Kinh Thiên"

.

Giai điệu réo rắt của bản hòa tấu của "L'après-midi d'un faune"  êm đềm vang lên trong căn phòng. Vốn dĩ đây là một nhạc khúc du dương ấm áp, nhưng bởi vì người mở nó nên khiến cho Trần Cách không khỏi sinh ra cảm giác chán ghét. Không gian nhanh chóng bị xâm lấn bởi mùi nồng của rượu nho. Rượu mang theo hương cồn xộc lên mũi khiến Trần Cách phản cảm.

Nguy Linh Ngọc bình thản rót rượu, ngẩng lên một chút hướng Trần Cách mỉm cười: "Ngồi đi, đừng khách khí, hai ta còn xa lạ gì nhau đâu"

Trần Cách vẫn đứng yên một chỗ, khuôn mặt không mang bất cứ biểu cảm gì: "Ngươi làm ra loại chuyện nhàm chán như vậy, không tự thấy bản thân vô sỉ hay sao?"

"Đa tạ khích lệ, ta chính là loại người mà ngươi nói, nhàm chán lại vô sỉ. Lúc trước ngươi đánh ta một đòn, có biết để lại hậu quả gì hay không? Cằm của ta trật khớp đến giờ vẫn không thể hồi phục nguyên vẹn. Ngươi biết có bao nhiêu đau, bao nhiêu phiền toái không? Ai...." Nguy Linh Ngọc nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Trần Cách, cười nói: "Ngươi bây giờ tốt đẹp như vậy, hẳn là không nên để ta chịu đựng cực khổ một mình."

Trần Cách ngẩng đầu, nhìn thẳng Nguy Linh Ngọc: "Cho dù đau đớn thế nào, cũng là do ngươi tự làm tự chịu. Nếu ngươi đối với ta có bất luận oán hận gì chất chứa, chỉ cần xuống tay trả thù một mình ta là đủ, vì cái gì lại phải kéo chân cả những người không liên quan vào cuộc, chẳng lẽ như vậy mới đủ thỏa mãn thú tính của ngươi sao?"

"Hẳn là...hẳn là.... Ta không chấp nhận việc người khác có được ngươi, càng đặc biệt không chấp nhận việc người yêu người khác.... Một cách chân thành" Nguy Linh Ngọc nghiền ngẫm từng chữ, đảo ly rượu trong tay, tiến lại gần Trần Cách, "Thái độ của ngươi hôm nay tới đây không giống như đang cầu xin ta, mà ngược lại còn mang uy hiếp. Trần Cách...... Ngươi đúng là một chút cũng không thay đổi."

Nguy Linh Ngọc vươn tay muốn chạm vào mặt Trần Cách. Trần Cách cũng không tỏ vẻ gì là hoảng sợ mà né tránh, trái lại vẫn đứng yên không nhúc nhích, cứng cỏi lẫn khinh bỉ nhìn thẳng Nguy Linh Ngọc.

"Ngươi không tiếc công sức bôi đen Lạc lão sư, đem trái phải lật ngược, dựng chuyện vũ nhục ta, tất cả chỉ là vì cái này?" Ánh mắt Trần Cách bình tĩnh trước sau như một không hề gợn sóng, càng không có bất luận sợ hãi gì.

Ánh mắt Nguy Linh Ngọc lưu luyến nhìn xuống cổ áo của Trần Cách, mặc dù cài nút tới sát cổ, nhưng nhớ tới xương quai xanh xinh đẹp làm cho mình mê say đêm đó, vẫn không nhịn được cảm giác khô nóng. Không biết nếu tiếp tục thưởng thức, sẽ là đường nét mỹ lệ như thế nào giấu kín bên trong.

"Ngươi có biết nội dung bài thơ "L'après-midi d'un faune" là như thế nào không? Đó là câu chuyện về một vị thần rừng bé nhỏ đi lạc tới nơi các vị thần tổ chức tiệc, hắn được giữ lại tham gia, cùng uống rượu, nhảy nhót với các tiên nữ vui vẻ. Ấy vậy mà khi quá chén, hắn lại dám bật ra câu nói khinh nhờn thần linh, tới khi hắn tỉnh lại mới phát hiện bản thân nằm trơ trọi trên một bãi đất trống, xung quanh bốn bề ngoài cỏ cây ra thì chẳng có gì, thần Vệ nữ mà hắn say mê cũng rời đi, mọi thứ  chỉ là mộng đẹp đã tan."

Ngón tay Nguy Linh Ngọc khẽ đặt ở khoảng trống giữa hai nút áo đầu tiên của Trần Cách, từ từ miết nhẹ lên trên, chậm rãi mở chiếc nút trên cùng ra.

"Đêm đó giấc mộng tận hứng của ta lại bị một đòn của ngươi phá vỡ. Nhiều năm trôi qua như vậy, hẳn là ngươi cũng nên bồi thường cho ta."

......

Lạc Tĩnh Dực không ngừng chân, liên tục sải từng bước dài trên hành lang tầng 18 cả Nguy thị ảnh nghiệp, chính là nơi đặt văn phòng của Nguy Linh Ngọc. Triệu Liễm phía sau hộc tốc đuổi theo, suýt nữa đều chạy theo không kịp!

Thư ký đang ngồi ở bàn làm việc trả lời điện thoại, thấy Lạc Tĩnh Dực tiến tới liền đứng dậy: "Xin hỏi ngài có hẹn trước......"

Còn chưa hỏi xong đã bị Lạc Tĩnh Dực ấn đầu vai, dùng sức nhấn một cái đem thư ký ngồi phịch xuống ghế trở lại. Lạc Tĩnh Dực không ngừng chân, tiếp tục đi nhanh về văn phòng của Nguy Linh Ngọc.

Thư ký: "???" Cái gì mới ùa qua vậy???

Trần Cách giống như một người máy AI không có cảm xúc: "Ý ngươi chính là, chỉ cần ta giao bản thân mình cho ngươi, ngươi sẽ kết thúc hết thảy, trả lại trong sạch cho Lạc Tĩnh Dực, cũng không quấy rầy người nhà nàng nữa, phải không?"

Nguy Linh Ngọc lả lướt ngón tay viền theo cằm lên đến vành tai Trần Cách: "Vậy phải xem ngươi hầu hạ thế nào đã. Trước tiên đem quần áo cởi ra"

Trần Cách giật giật ngón tay, bàn tay không tự giác cuộn lại thành quyền, nhìn về phía cằm Nguy Linh Ngọc mà mình từng ra tay trước đó: "Ngay tại đây?"

Nguy Linh Ngọc đang muốn mở miệng, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm sốt ruột của một nữ nhân.

"Trần Cách! Mở cửa cho ta!"

Nguy Linh Ngọc nghe ra được, là giọng của Lạc Tĩnh Dực.

Nàng cư nhiên tìm được tới đây?

Trần Cách từ nãy đến giờ vẫn luôn phi thường bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi giống như đem linh hồn của mình đi đông lạnh, bỗng dưng nghe được giọng nói của Lạc Tĩnh Dực, lập tức liền có phản ứng.

Thậm chí là luống cuống.

Lạc Tĩnh Dực đứng bên ngoài ra lệnh một câu, không thấy ai đáp lại, mà thư ký đã mang theo bảo vệ chạy tới nơi.

Triệu Liễm thấy tình hình không ổn, hai tay bíu chặt mặt tường thủ thế: "Các ngươi muốn bắt người, trước tiên phải bước qua được xác của ta!"

Đột nhiên Lạc Tĩnh Dực tung chân đá rầm một cái, cửa văn phòng của Nguy Linh Ngọc như có lốc xoáy quét qua, theo đó văng bản lề hất 180° nện thật mạnh vào tường, pha lê bởi vì va đập mà vỡ nát rơi xuống đầy trên đất. Triệu Liễm tay vẫn còn nắm thành quyền, bị hành động dũng mãnh của Lạc Tĩnh Dực làm cho kinh ngạc, hai mắt trợn tròn đến muốn rớt ra ngoài.

Lạc....Lạc lão sư một chân đá tung cửa giải cứu bồ câu???

Lạc lão sư học Taekwondo lúc nào vậy???

"Lạc lão sư......" Trần Cách thấy Lạc Tĩnh Dực không màng những mảnh thủy tinh bén nhọn dưới chân, nhất nhất đạp qua chạy về phía mình, thần sắc rõ ràng đang áp chế lửa giận, lập tức nhịp tim Trần Cách cấp tốc đập nhanh kinh hoàng.

Lạc Tĩnh Dực chen đến đứng chắn giữa Trần Cách và Nguy Linh Ngọc, nhìn thấy nút áo ngay dưới cổ Trần Cách mở ra, không giống phong cách ăn mặc thường ngày của nàng. Lạc Tĩnh Dực không nói không rằng giơ tay cài lại nút áo, nhẹ giọng hỏi: "Có sao không?"

Trần Cách vừa rồi còn giống như sói con điên cuồng cùng báo vật lộn, gầm gừ muốn nhào tới cắn một ngụm đứt cổ báo, giờ phút này được Lạc Tĩnh Dực ân cần bảo hộ, chỉ biết ngoan ngoãn trả lời:

"Ta không có việc gì...... Lạc lão sư! Không phải ngày mai ngươi mới trở về sao?"

"Ta lo lắng nên về sớm"

Nguy Linh Ngọc đứng một bên chứng kiến hết thảy, Trần Cách khi đứng trước mặt Lạc Tĩnh Dực đều đánh rơi hết toàn bộ lớp gai ngụy trang xù xì phòng hộ bên ngoài, lộ ra tính tình chân thật mà mềm mại, đây là Trần Cách mà Nguy Linh Ngọc chưa từng thấy qua.

Nguy Linh Ngọc cười cười: "Tình cảm của hai ngươi thật tốt......"

Không chờ Nguy Linh Ngọc nói xong, Lạc Tĩnh Dực quay đầu lại, cầm ly rượu trên bàn hất thẳng vào mặt cô ta.

Nguy Linh Ngọc dường như không ngờ được Lạc Tĩnh Dực sẽ động thủ, cơ hồ lui về phía sau một bước.

Triệu Liễm bên ngoài sống chết giữ chân bảo vệ cùng thư ký, bảo vệ muốn khiêng nàng ném ra chỗ khác, nhưng Triệu Liễm ngoan cường khóa cổ hắn, thư ký thì lại chạy về phía sau khóa cổ Triệu Liễm, tạo nên khung cảnh giằng co hỗn độn. Nhân viên bảo vệ một lúc phải gánh trọng lượng của hai người, mau chóng hít thở không thông.

Lạc Tĩnh Dực trừng mắt giận dữ, vung tay đem cái ly rỗng đập xuống màn hình laptop vỡ choang, cả tầng lầu đang yên ắng nhanh chóng nghe được thanh âm từ phòng phó tổng giám đốc, vội vàng đứng dậy nghe ngóng, sôi nổi bàn luận xem xảy ra chuyện gì.

Lạc Tĩnh Dực cất giọng: "Đây là toàn bộ mánh lới của ngươi? Còn có chiêu nào mới hơn thì bày ra luôn đi, hay chỉ vỏn vẹn bao nhiêu đây? Ngươi thích chơi trò ẩn mình ngụy tạo chuyện xưa đúng không, bịa chuyện việc này ta mới là người am hiểu nhất. Nguy Linh Ngọc, chuẩn bị tinh thần chờ xem ta dạy dỗ ngươi, thế nào là chân chính làm cho kẻ hèn hạ phải trả giá, ngoan ngoãn chấp nhận thân bại danh liệt"

Lạc Tĩnh Dực nắm tay Trần Cách rời đi, bảo vệ đang giằng co cũng vội vàng nhào lên muốn cản lại, nhân viên công ty cũng đều lao ra, lầm rầm bàn tán.

Giọng Nguy Linh Ngọc bên trong văn phòng truyền ra: "Để ba người đó rời đi đi."

Bảo vệ chỉ có thể tránh đường, Triệu Liễm rốt cuộc buông tay, thư ký cũng theo đó giải thoát cái cổ của Triệu Liễm, bảo vệ cuối cùng nhặt về được một cái mệnh nguyên vẹn, nhẹ nhõm thở ra......

.

Lạc Tĩnh Dực trước sau vẫn nắm chặt tay Trần Cách, đưa nàng về xe của mình. Cửa xe lẫn màn xe đều đóng sầm lại, Triệu Liễm tới sau thấy vậy bèn nghĩ nghĩ một hồi, quyết định không nên lên xe. Thôi thì đi bộ loanh quanh chỗ này vậy, thuận tiện kiểm tra xem có cái gì nguy hiểm không, ai nha...

Bên trong xe chỉ có Lạc Tĩnh Dực cùng Trần Cách ngồi ở hàng ghế thứ hai, lúc này Lạc Tĩnh Dực mới bắt đầu phát tiết cơn tức giận nãy giờ vẫn luôn cố gắng khắc chế.

"Ngươi đơn độc chạy tới hang ổ của Nguy Linh Ngọc để làm cái gì? Muốn cho cô ta tiện bề thực hiện được ý định xấu xa nung nấu bao lâu nay hay sao? "

Không đợi Trần Cách trả lời, Lạc Tĩnh Dực tiếp tục cao giọng: "Ngươi chọn cách hy sinh chính mình để bảo hộ ta như thế này sao?"

Trần Cách yên lặng nhìn Lạc Tĩnh Dực, biểu tình trên mặt không có bao nhiêu biến hóa, nhưng hốc mắt đã nhanh chóng ngập nước, ngay sau đó lẳng lặng rơi xuống.

"Ta phải bảo hộ ngươi, không cho bất luận kẻ nào thương tổn đến ngươi." Đôi mắt Trần Cách hồng hồng, cảm xúc theo lời nói cũng dâng lên mỗi lúc một cao, trước giờ nàng chưa bao giờ từng phẫn nộ tới vậy. "Cho dù có phải trả giá như thế nào, ta cũng không thể để cho người khác đụng tới ngươi! Cả những người quan trọng của ngươi nữa! Tuyệt đối không thể!"

Lạc Tĩnh Dực nhìn Trần Cách, hoàn toàn giống bộ dạng một tiểu dã thú bị thương còn liều mạng nhảy ra bảo vệ bầy đàn.

"Vì cái gì?" Lạc Tĩnh Dực điều chỉnh giọng nói, nhẹ nhàng hỏi : "Ta đối với ngươi quan trọng như vậy sao?"

"Quan trọng......" Đối diện với câu hỏi trực tiếp của Lạc Tĩnh Dực, phần nội tâm sâu thẳm mà Trần Cách hung hăng chôn chặt từ lâu mãnh liệt ngọ nguậy, khiến nàng không có biện pháp trốn tránh.

Ngay lúc này, ngay tại đây, nàng muốn nói.

"Quan trọng...... Bởi vì ta thích ngươi."

Từ "thích" vuột khỏi miệng Trần Cách không có bao nhiêu khí lực, chỉ có nước mắt không ngừng rơi xuống cùng vành tai đỏ lừ lên.

Trong tích tắc nàng đã hóa thành ấu thú yếu ớt, rụt rè sợ sệt, chỉ cần chạm vào một chút là lập tức cuộn mình lùi về phòng thủ.

"Thích...?" Lạc Tĩnh Dực lặp lại, giống như không nghe rõ.

"Thích...... Ta thích ngươi, ta yêu ngươi. Ta biết chuyện này là không đúng, nhưng ta vô pháp khống chế chính mình."

Trần Cách nhắm mắt thở ra, giống như là chấp nhận hiện thực, cũng giống như thừa nhận tội lỗi của mình.

Nàng không muốn khóc, nước mắt đôi khi lại là vũ khí uy hiếp người khác. Mà Trần Cách chưa bao giờ có suy nghĩ muốn làm khó Lạc Tĩnh Dực.

Chỉ là lúc này nàng không khống chế nổi cảm xúc điên cuồng tuôn ra.

Có khổ sở, cũng có nhẹ nhõm. Trần Cách lại thở dài một hơi, mong giảm bớt đi phần nào nhức nhối trong lòng.

Lạc lão sư hẳn là chán ghét ta......

Nàng sẽ chán ghét ta sao?

Trần Cách cảm giác được đôi tay Lạc Tĩnh Dực duỗi tới, dịu dàng ôm lấy khuôn mặt của mình. Nàng nghi hoặc mở to hai mắt đẫm lệ, xuyên qua lớp nước trong veo bao phủ tầm nhìn trước mặt, phát hiện Lạc Tĩnh Dực tiến sát lại gần. Ngay sau đó, Lạc Tĩnh Dực không có chút nào do dự hôn lên môi Trần Cách. Cảm giác giao hòa xa lạ khiến đại não Trần Cách đơ ngay tại chỗ.

Mặt nàng bị Lạc Tĩnh Dực giữ lấy, không có chỗ nào trốn tránh.

Đôi môi bị Lạc Tĩnh Dực bao trùm, ngang ngược mở ra.

"Lạc......"

Trần Cách nãy giờ khóc lóc một trận, mũi nghẹt cứng không có biện pháp hô hấp bình thường, miệng lại bị Lạc Tĩnh Dực nồng nhiệt khóa lại, làm cả người nàng choáng váng, đến khi cơ hồ không thể thở được nữa, Lạc Tĩnh Dực mới buông tha, cho nàng một tia cơ hội để thở dốc.

Thời điểm Lạc Tĩnh Dực tách ra, nước mắt Trần Cách ngơ ngác rơi xuống, thực mau lại bị Lạc Tĩnh Dực tiến đến hôn lấy, như cũ cuồng nhiệt lôi kéo Trần Cách trầm mê. Dây thần kinh mất đi khả năng xử lý, cả người nàng căng chặt, không biết đặt tay ở đâu.

Lạc Tĩnh Dực mỗi lần đều đúng mức, khi Trần Cách sắp sửa chìm xuống, hô hấp không nổi nữa đều được Lạc Tĩnh Dực vớt lên trong nháy mắt.

Điểm sâu thẳm nhất trong linh hồn Trần Cách dưới sự dẫn đường của Lạc Tĩnh Dực bắt đầu thông suốt, rục rịch nở rộ......

"Yêu thì có gì là không đúng. Ta cũng yêu ngươi, vậy chẳng lẽ ta cũng không đúng sao?" Ngón cái Lạc Tĩnh Dực nhẹ nhàng vuốt ve vành tai của Trần Cách, dịu dàng trấn an nàng.

Hai tai Trần Cách bị Lạc Tĩnh Dực nắm giữ, nghe được những lời êm ái này rót vào lòng, nước mắt nàng lã chã rơi xuống, cả người nóng ran, lại có cảm giác không thực giống như đang nằm mộng.

Đôi mắt, vành tai cùng đôi môi mềm mại của Trần Cách đều bị Lạc Tĩnh Dực làm cho đỏ.

Trần Cách vô lực giơ tay nhấc chân, chỉ có thể suy yếu dựa vào lòng người mình thích thở dốc.

Tay nàng rốt cuộc dám nâng lên, lần đầu tiên làm càn ôm lấy Lạc Tĩnh Dực, làm càn đến đương nhiên.

Lời tác giả

Lạc Tĩnh Dực: Hôm nay Trần Cách thổ lộ sao?

Trần Cách: thổ lộ được rồi thổ lộ được rồi.. Lạc lão sư cũng thổ lộ a a a! #$%#*&^&%