Phụng Tử Thành Hôn - Tiên Thê Không Được Trốn

Chương 29






"Cô đang làm gì vậy!"

Tề Duệ nhìn người phụ nữ trước mặt, trừng mắt giận dữ, giọng anh kìm nén một cơn giận dữ, "Mộ Tư Nguyệt!Cô đang làm gì vậy ..."

Mộ Tư Nguyệt lương tâm chột dại, và cô nhanh chóng đưa tay ra và ấn nút xả bồn cầu. Hehe mỉm cười, "Muộn rồi, anh không về nghỉ ngơi à?"

Nữ nhân muốn thu hút sự chú ý của anh? Giả vờ chết.

"Thẳng thắn sẽ khoan hồng!"Tề Duệ ánh mắt lạnh chết người trừng cô

Mộ Tư Nguyệt co rúm lại một chút. Thật là xui xẻo, sao tự dưng hắn lại xuất hiện ở đây.

"Cái đó ... tôi chỉ ..." Cô nói một cách thờ ơ, liếc nhìn vào bồn vệ sinh với một lương tâm tội lỗi, và cuối cùng không thể chống lại được hào quang lạnh lùng của Tề Duệ và nhận tội.

"Y tá cho tôi ăn tối. Nhưng tôi không muốn ăn những thứ đó.Tôi mới đem đổ ..."

Tề Duệ nghe thấy những lời của cô ấy,lông mày anh khẽ cau lại. "Cô len lén đổ bữa ăn dinh dưỡng vào bồn vệ sinh?" Anh nói với giọng lạnh hơn, "Vậy cô hét lên cái gì, tôi còn nghĩ cô ..."


"Anh cho rằng tôi muốn làm cái gì?"Còn không phải là tại vì tôi nghe thấy tiếng bước chân nên đổ vương vãi một chút sao

Tề Duệ quay đầu đi không trả lời cô, bình tĩnh nói, "Đi ra!"

Mộ Tư Nguyệt cúi đầu và bước ra với anh vào phòng khách nhỏ.

Tề Duệ ngồi giữa chiếc ghế sofa phòng khách nhỏ như là lão đại và đang nhìn một con tôm tép nhỏ bé. "Mộ Tư Nguyệt, cô muốn bỏ đói con tôi!" Huh, lại dám bỏ bữa ăn tối đó!

Mộ Tư Nguyệt vẻ mặt vô tộii, "Tôi sáu bữa một ngày, tôi thực sự không thể chịu được , với lại ..."cô có để lại một ít mà

"Với lại cái gì," Tề Duệ ngắt lời cô, nghiêm khắc, "Mộ Tư Nguyệt, trước đây cô lý luận giáo huấn tôi một tràng, nói rằng tôi chưa bao giờ phải chịu đựng nhịn ăn trước đó ... à, bạn trẻ siêng năng Mộ Tư Nguyệt, Khi nào lại trở nên kén ăn như vậy? "

Quỷ hẹp hòi ... Mộ Tư Nguyệt chửi rủa anh ta một cách âm thầm trong lòng, lúc đó cô nhất thời kích động mới nói, thế mà lại thực sự ghim trong lòng.

Tề Duệ làm việc nhàm chán cả ngày và đàm phán hai hợp đồng với Sở Phi Phàm trong hộp đêm. Ban đầu, anh muốn về nhà và nghỉ ngơi sớm, nhưng anh lại đến đây bằng cách nào đó.

Lúc này, nhìn vẻ ngoài nhỏ bé, khiêm tốn của Mộ Tư Nguyệt, anh lập tức cảm thấy sảng khoái và không quá mệt mỏi.

Tề Duệ liếc nhìn bữa ăn tối trên chiếc bàn nhỏ trước mặt cô và mở hộp cách nhiệt ra. Chà, nó khá phong phú. Không có gì lạ khi cô ngày càng mập.

"Anh làm gì thế?" Mộ Tư Nguyệt ngạc nhiên nhìn anh.

"Không phải cô đổ vào bồn cầu để tiểu hủy toàn bộ dấu vết sao?" Tề Duệ cầm đũa, và ăn chúng một cách duyên dáng, thêm vào một giọng ân sủng, "Tôi có thể thành toàn cho cô."

"Anh đang làm gì vậy? Tôi đã cố tình để lại những món tôi thích ăn."Mộ Tư Nguyệt buộc tội anh với khuôn mặt nhỏ một cách phẫn nộ, "Tề Duệ, anh giành thức ăn với con, anh có lương tâm không? Ông chắc chắn sẽ mắng anh ... "

Hành động của Tề Duệ dừng lại, ngẩng đầu lên và nhìn cô với khuôn mặt lạnh lùng, "Mộ Tư NGuyệt, cô dường như rất hạnh phúc khi tôi bị ông mắng?"

"Không có." Mộ Tư Nguyệt hơi ớn lạnh sau lưng, và nói điều gì đó trái với lương tâm của mình, "Mỗi khi anh bị ông nội mắng,tôi thấy anh hẳn rất khó chịu."

Tề Duệ nhìn cô một lúc, rút ​​ánh mắt ra và nói một cách trang trọng, "Tôi thực sự không dễ chịu gì ... vì vậy coi như cô khao tôi bữa này."

Khuôn mặt của Mộ Tư Nguyệt có chút méo mó. Đây là loại người gì,hắn bình thừơng ở bên ngoài cũng là tính cách này sao?

Tề Duệ liếc nhìn cô một chút và thấy cô một bộ dạng khóc thương. Anh nhìn xuống mình, miếng thịt bò trên tay, và đột nhiên thấy lương tâm bùng phát.


"Cho cô một miếng." Tề Duệ hào phóng đẩy hộp đựng thức ăn trước mặt cô.

Nhưng khi thịt bò spaghetti được đẩy ra trước mặt Mộ Tư Nguyệt, mùi thịt đầy mũi của cô khiến khuôn mặt cô nhăn lại.

Tề Duệ nhận thấy sự kỳ lạ của cô. Trong giây tiếp theo, Mộ Tư Nguyệt ngậm chặt miệng và lao về phía phòng tắm.

Tề Duệ hạ đũa xuống và sải bước theo, anh thấy Mộ Tư Nguyệt đang ôm bồn cầu và nôn mửa.

Đôi đồng tử sâu của Tề Duệ khẽ mở to, một cái nhìn bất chợt nhận ra, "Hóa ra là ốm nghén ..." Giọng anh lạnh lùng và không có chút thiện cảm nào, khiến cho Mộ Tư Nguyệt càng phẫn nộ hơn.

"Thực ra, nữ nhân các người mang thai cũng không dễ dàng gì", Tề DUệ nhìn cô nôn mửa nhẹ nhàng, một tiếng thở dài, dừng lại một lúc, suy nghĩ một lúc và nói thêm một cách trang trọng, "May mắn thay, tôi không phải là phụ nữ ..."

Mộ Tư Nguyệt súc miệng bằng nước, lau môi bằng khăn và đập tay. Cô gần như chắc chắn rằng người đàn ông này ở đây để gây lòng thù hận.

"Duệ thiếu gia, anh có thể về nhà và nghỉ ngơi nhanh sau khi anh no không, tôi thực sự rất khó chịu." Mộ Tư Nguyệt nhìn anh với vẻ mặt ủ rũ, và cơn ốm nghén thật khó chịu. Bây giờ cô còn phải đối mặt với anh, đó là sự tra tấn.

Tề Duệ thấy rằng cô ấy đã nôn ra sạch thức ăn trong bụng của mình, và nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của cô ấy lúc này, và đột nhiên nghĩ rằng đứa trẻ trong bụng cô ấy có mang dòng máu của anh, và hỏi một câu hỏi chu đáo hiếm hoi, "Cô có muốn ăn không?" "

"Không cần." Mộ Tư Nguyệt buồn buồn trả lời .

Không biết có phải bị anh ta bắt nạt nhiều quá không. Đột nhiên cô nghe thấy anh ta quan tâm. Mộ Tư Nguyệt luôn cảm thấy kỳ lạ, như thể anh ta có âm mưu nào đó.

"Mộ Tư Nguyệt, trong trường hợp con tôi bị suy dinh dưỡng, có vấn đề gì với nó, cô có thể chịu trách nhiệm không?" Tề Duệ thấy rằng cô từ chối liền nhìn thẳng vào mặt cô giáo huấn.

Mộ Tư Nguyệt vật lộn một lúc trong lòng, rồi chậm rãi nói, "Cái kia, anh có thể giúp tôi lén ăn một ít carambola, bayberry và anh đào chua ..."


Lén lút? Tề Duệ liếc cô.

Biểu hiện của Mộ Tư Nguyệt rất lúng túng, nhưng cô vẫn còn một chút oán niệm. "Tôi đặc biệt muốn ăn những thứ này. Họ không cho tôi ăn. Họ nói rằng trái cây không tốt, nhưng ăn một chút vẫn sẽ ổn thôi ..."

Các nhân viên y tế và chuyên gia dinh dưỡng cứ tụng vào tai cô, nói rằng ăn uống bừa bãi sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của trẻ và ảnh hưởng đến ngoại hình của trẻ trong tương lai. Cô cảm thấy rằng họ quá lo lắng.

Mặc dù cô luôn suy nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn hơi bận tâm và hỏi Tề Duệ với vẻ mặt nghiêm túc, "Nếu như ăn quá nhiều, liệu đứa trẻ có trở nên xấu xí không?" Dù gì bây giờ, làm việc gì cũng đều phải quan tâm tới vẻ ngoài.

"Nếu ngoại hình của đứa trẻ thừa hưởng từ tôi, thì rất khó để trở nên xấu xí." Tề Duệ nói với vẻ bình thường.

"Quá tự luyến."Mộ Tư Nguyệt không nhịn được phun một câu.

"Cô nói cái gì?" Đôi tai của Tề Duệ không vui khi cô nghe thấy những lời của cô.

Mộ Tư Nguyệt nhanh chóng lắc đầu, sợ rằng trái cây của cô sẽ bay và mỉm cười với anh ta với một nụ cười tâng bốc. "Tôi nghĩ đứa trẻ trông giống anh, nó phải rất đẹp ..." Cô cảm giác như mình đang tự hành hạ bản thân nói dối.Nhưng cô vẫn nói thật một câu"Tôi cũng không mong nó thực sự giống tôi , giống anh cũng được"

Tề Duệ đang có tâm trạng tốt tối nay, liền mở miệng an ủi, "Không sao, giống cô cũng được, miễn là IQ không giống cô."

Mộ Tư Nguyệt, "..." Người đàn ông này thực sự khó ở chung.