Ta đã mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ ta vẫn còn dáng vẻ khi chưa xuất giá.
Ngoại thành Bình Dương có một rừng cây ăn trái, khi vào thu, trên cây kết đầy những trái quả màu đỏ. Ta không với tới những trái to mọng, ngọt ngào đó nên sai Kỷ Sưởng ngồi xuống để ta trèo lên.
Tổ phụ điều hắn tới làm hộ vệ của ta, ta không thích chút nào, bởi vì hắn trông chẳng hề tuấn tú. Gắn gầy như que củi, nước da phơi nắng đen xì, lại không thích nói chuyện, giống như một cọc gỗ vậy, có chọc hắn cũng không lay động dù chỉ một chút.
Tằng tổ phụ không cho phép ta chạy loạn khắp nơi, nếu bị phát hiện, bọn ta luôn bị phạt cùng nhau. Vài lần như vậy, ta không nhịn được mà hỏi hắn: “Ngươi có thể không đi theo ta để đỡ bị phạt”.
Hắn nói hắn là hộ vệ, có chết cũng phải chết trước mặt ta.
Ta bĩu môi xem thường.
Kỷ Sưởng nâng ta dậy, ta sắp với tới những trái màu đỏ đó, bỗng cơ thể nhẹ bẫng đi, ta nhắm mắt lại rồi rơi xuống dưới.
Lúc mở mắt lại thấy mình đang ở bên ngoài thư phòng của tổ phụ, Trọng Nguyên Thanh mặc áo giáp, lông mày như được vẽ nên, hắn nở nụ cười nói với ta: “Ta phải tới tây cảnh rồi”. những chiếc lá trên cây thi nhau rụng xuống, mặt trời đã lặn về phía tây, cảnh tượng bắt đầu trở nên vụn vỡ.
Chớp mắt một cái, vẫn là hắn nhưng lúc này hắn mặc một chiếc áo bào màu trắng thuần, mái tóc được buộc lại phía sau đầu, sắc mặt trắng xanh, ánh mắt điềm tĩnh như một cái giếng sâu.
Ta muốn cất tiếng gọi hắn, nhưng cổ họng đau đớn, không nói nên lời.
Cảnh vật lại thay đổi, ta dứng trên vùng đất trống phía trước điện Thanh Huy, các cung nhân kẻ qua người lại bước qua ta, bước chân các nàng rất vội vã, mùi tanh nồng của máu trong chiếc chậu đồng được bưng trên tay các nàng khiến người ta buồn nôn.
Quách Cù ngồi trên ghế, nghe tiếng nữ nhân trong điện đang kêu gào thảm thiết, lông mày hắn cau chặt lại.
Có một người dáng vẻ như hộ vệ bước tới như bay, nói nhỏ gì đó vào tai hắn, sắc mặt Quách Cù biến đổi, không chần chừ mà quay đầu rời đi.
Ta nhìn vào nguồn sáng phát ra từ trong cung điện, thất thần. Một phụ nhân chạy ra, trên tay dính đầy máu tươi, bà ấy đâm vào ta khiến người ta lảo đảo, vết máu ngay lập tức dính lên tay áo.
Phụ nhân đó hết sức hoảng loạn, hét to: “Thái tử phi nương nương băng huyết rồi”.
Nữ nhân trong điện đột nhiên dùng hết sức mình, tiếng hét xuyên thấu trời cao.
“Điện hạ!”
Nhưng điện hạ của nàng ấy chẳng hề hồi ứng, nàng ấy tắt thở giữa vũng máu, bộ dạng vô cùng thê thảm.
Ta dường như nghe thấy rất nhiều người đang nói bên tai mình, cảnh sắc xung quanh ta dần dần biến mất.
“Lạc An, đa ngôn sác cùng, bất như thủ xung. Con cháu của Thiệu gia cần phải tiếp nối vinh quang tổ tiên”
“Cũng chỉ là chim sẻ bay lên cành cao, đâu thể trở thành phượng hoàng được, con gái của ta mới xứng với ngôi vị hoàng hậu”
“Cho dù hôm nay ta có chết, cũng sẽ bảo vệ người chu toàn”
“Thuộc hạ sẽ thành toàn nương nương”
“Quý phi rất tốt”
“Tịnh mẫu phi bình an”
……
Từng gương mặt, có giận có cười, có vui có buồn, ta chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhói, không phân biệt được lúc này là ngày tháng nào, cũng không rõ ta rốt cuộc là ai.
Lúc ta tỉnh lại, toàn thân rệu rã, muốn nâng người dậy nhưng lại bị ngã xuống giường.
Vài tia nắng xuyên qua ô cửa sổ, bây giờ đang là ban ngày.
Ta muốn mở miệng gọi người tới, lại phát hiện cổ họng mình khản đặc, nói không ra hơi.
Người bên ngoài nghe thấy động tĩnh, mở cửa bước vào, đó là Kỳ Hi.
Vì Đào Cảnh Thù nên ta chỉ giữ Kỳ Hi lại nuôi dưỡng bên người, không phải khổ cực làm việc như các tiểu cung nữ bình thường khác. Nhưng lúc này, gương mặt tròn vo của nàng ấy gầy đi rất nhiều, cơ thể cũng suy nhược hơn trước.
Ta kìm nén sự khó chịu nơi cổ họng, cất tiếng hỏi: “Bản cung bị sao vậy?”
Nàng ấy thấy ta cố ngồi dậy, lập tức lấy vài chiếc gối kê vào sau lưng ta, lúc nhìn ta thì nước mắt không nhịn nổi mà lăn xuống.
“Nương nương trúng độc, đã hôn mê hơn bốn tháng nay”
Cổ họng cảm thấy ngứa ngáy, ta bắt đầu ho, khi bỏ bàn tay đang che miệng ra, trên đó dính đầy máu.
Kỳ Hi trông thấy thì khóc không thành tiếng, trong lòng ta lo lắng cho Tư Di, hỏi nàng ấy Tư Di có ổn không. May mà Tư Di đang ở bên chỗ Đào Cảnh Thù, ta cảm thấy yên lòng.
“Thanh La đâu?”
Ánh mắt Kỳ Hi né tránh, giọng nói cũng trở nên lắp bắp, “Thanh La… Thanh La tỷ tỷ… đi sắc thuốc cho nương nương…”
Sao ta lại không nhìn ra thần sắc kỳ lạ của nàng ấy chứ, “có chuyện gì không thể nói ư, sao phải nói dối để lừa ta”.
Nàng ấy quỳ sụp xuống, gương mặt đau khổ, “nương nương, nô tỳ cũng chỉ muốn tốt cho người”.
Ta áp chế sự nghi hoặc trong lòng, nghiêm mặt nói: “Nếu ngươi không nói, vậy gọi người khác vào nói”.
“Nương nương… trong điện không còn người khác nữa…”
“Không còn người khác nữa là sao?”
Kỳ Hi cúi gập đầu xuống dưới, bi thương nói: “Bọn họ nói Thanh La tỷ tỷ hạ độc nương nương, bệ hạ hạ lệnh đánh chết tỷ ấy, Họa Ảnh tỷ tỷ cũng bị điều tới Dịch U Đình, cung nhân đều bị giải tán, chỉ còn lại mình nô tài…”
Ta cảm thấy tai mình như ù đi, loáng thoáng nghe không rõ nữa, “Ngươi nói cái gì?”
Kỳ Hi thấy vẻ mặt ta ngẩn ra, kéo tay ta rồi nói: “Bệ hạ không cho phép bất kì ai ra vào điện Ngọc Đường, nhưng vẫn sẽ có thái y tới trị bệnh cho nương nương”.
“Thiệu gia gặp chuyện rồi đúng không?”
Kỳ Hi sững lại, nhìn ta bằng ánh mắt trống rỗng.
“Nếu không hắn hà tất phải nhốt giam ta, còn đánh chết cung nữ bên người ta nữa”
Lúc này ta mới chú ý tới, tòa cung điện quen thuộc trong dĩ vãng lúc này vô cùng trống trải, không có lấy một bóng người.
“Thiệu thượng thư che giấu con trai của phế thái tử, bệ hạ vô cùng phẫn nộ, trừng phạt Thiệu gia, Thiệu thượng thư và quận chúa nương nương đã tự vẫn trong ngục!”
Ta chỉ cảm thấy thật hoang đường, “thái tử của tiên đế đã chết từ lâu, lấy đâu ra con trai?”
Kỳ Hi không biết phải trả lời ta thế nào, nước mắt ướt nhòe trên mi. Ngực ta như bị chèn đá lên, hô hấp khó nhọc. Ánh mắt cũng nhói đau, có lẽ là do muốn khóc mà không khóc được.
“Là ta đã phụ lại kỳ vọng của tổ phụ, những thứ muốn giữ đều không giữ nổi”
Ta cảm thấy buồn ngủ.
Lúc lại tỉnh giấc lần nữa, ở nơi không xa có bóng hình một người mặc y phục màu vàng đang ngồi.
Quách Cù thấy ta đã tỉnh, mở miệng nhàn nhạt cất tiếng: “Quý phi tỉnh rồi”.
Ta chống khuỷu tay nâng người dậy, từ từ nhích lên dựa vào đầu giường, “sao bệ hạ tới đây?”
“Nghe Thôi Hải nói ban ngày nàng đã tỉnh dậy một lần, sau khi xử lí xong chính vụ ta liền tới thăm nàng”
Rõ ràng đang là mùa hè, trên người ta lại đắp một tấm chăn bông dày cộp, nhưng vẫn cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
“Thần thiếp muốn hỏi bệ hạ, nô tì bên người của thần thiếp đâu?”
Quách Cù nhìn ta chằm chặp, “bọn chúng không hầu hạ nàng chu đáo, ta sẽ sai Thôi Hải chọn một nhóm nô tỳ hiểu chuyện tới chăm sóc nàng”.
Thấy ta mãi không cất tiếng, Quách Cù lại nói: “Nàng không muốn hỏi trẫm chuyện của phụ thân nàng sao?”
Ta nhìn xuống những viên gạch lát nền loang lổ dưới đất, ánh mắt hoa đi, “vậy bệ hạ có muốn nói với thần thiếp không?”
“Phụ thân nàng đã phạm tội, nhưng trẫm sẽ không trút giận sang nàng, nàng vẫn là quý phi của trẫm”
Trong lòng ta cảm thấy buồn nôn, nhưng lại phải giả bộ sợ hãi, “bệ hạ khoang dung đại lượng”.
Quách Cù ngoảnh đầu đi không nhìn ta nữa, “cô mẫu vẫn còn đó, trẫm sẽ không trút giận lên người của Thiệu gia và Triệu gia, những người không liên quan, trẫm sẽ không đụng tới”.
Ba đứa con của ngoại tổ mẫu đều đã chết, đổi lại được một câu sẽ không trút giận của hắn, ta túm chặt lấy khăn trải giường dưới thân, hận không thể xé rách nó.
Ta chùm chăn kín mít không một khe hở, ngăn không có tiếng khóc nghẹn ngào truyền ra.
Ta đã nằm hôn mê trên giường quá lâu, tứ chi mềm nhũn vô lực, muốn xuống giường đi lại thôi cũng rất khó khăn. Quách Cù giam lỏng ta trong điện Ngọc Đường, mỗi ngày ta đều vịn vào tường luyện tập, bước đi từng bước một.
Ngày đó sau khi hắn rời đi, đã phái một đám cung nữ tới. Bọn họ làm việc tuần tự như một đám người gỗ, lo sợ sẽ phạm phải sai lầm.
Ta biết đám người này nhất định là người mà Quách Cù sắp xếp tới giám sát ta, lúc này ta chỉ mong cầu bình yên vô sự, nên sẽ vui vẻ coi như không biết chuyện đó.
Ta để Kỳ Hi trở về bên cạnh Đào Cảnh Thù, hiện nay ta thân cô thế cô, e rằng trong cung không có nơi nào khó sống hơn điện Ngọc Đường nữa.
Kỳ Hi từ chối, bên cạnh ta chỉ còn lại nàng ấy, trong hơn bốn tháng ta trúng độc hôn mê đã xảy ra rất nhiều chuyện, ta và ngoài cung cũng bị cắt đức liên lạc. Chỉ có thông qua nàng ấy, thông qua Đào Cảnh Thù đang tương đối tự do mới có thể nối lại liên lạc với ngoài cung.
Tư Di đang được Đào Cảnh Thù nuôi dưỡng, nên dù cho ta nhiều lần sai Kỳ Hi tới điện Chu Kính, Quách Cù cũng mắt nhắm mắt mở, không ra lệnh cấm cản, việc truyền tin tức giữa ta và Đào Cảnh Thù diễn ra thuận lợi.
Đêm khuya yên tĩnh, Kỳ Hi thấy các cung nữ gác đêm đang đứng dưới mái hiên xa xa, âm thầm đi tới trước giường, truyền cho ta một bức thư, “đây là thư Trọng hầu gia nhờ tỷ tỷ gửi cho nương nương”.
Ta nhìn dấu niêm phong quen thuộc trên bức thư, thở dài, “đa tạ ngươi và tỷ tỷ ngươi”.
“Nương nương có ơn lớn với nô tài, tỷ tỷ nô tài và A Uyên, Kỳ Hi không có gì báo đáp”
Ta không phải người tốt, không có tấm lòng thiện lương vô bờ bến tới vậy. Ta cũng đặt mạng người lên bàn cờ, cũng bày mưu tính kế người xung quanh, tay ta cũng từng dính máu tươi, ta che chở bảo vệ cho các nàng, cũng chỉ là vì sự ủy thác của trưởng tỷ, và chút cảm giác đồng bệnh tương liên mà thôi.
Khi xưa, trưởng tỷ rơi vào cảnh khốn cùng, tỷ ấy cũng giống mẫu thân và phụ thân, không mong cầu được sống nữa ư?
Ta dùng trâm rạch qua lớp phong ấn, lấy bức thư ra, bên trên có ba chữ rồng bay phượng múa.
Hồ Tiễn Xuân.
Ta không thể ra khỏi điện Ngọc Đường, đành sai Kỳ Hi lấy tấm đệm tròn đặt xuống chỗ mãi hiên. Sau khi trúng độc, ta có thể cảm nhận được cơ thể không còn như trước, cho dù đang là mùa hè, mặc y phục dày nhưng vẫn không dám ra gió, trong người luôn cảm thấy khí lạnh thổi qua.
Bên ngoài cung bỗng truyền tới tiếng bước chân có trật tự, còn có cả tiếng đao kiếm va chạm, có vài cung nữ không kìm được mà ngó ra xem.
“Kỳ Hi, ngươi đi xem xem đã xảy ra chuyện gì?”
Kỳ Hi vẫn chưa đi tới cửa cung, đã thấy một người có dáng vẻ như cấm vệ quân đem theo một toán người bước vào. Các cung nữ, thái giám bị dọa cho sợ hãi, run rẩy muốn bỏ chạy. Kỳ Hi thấy chúng xông tới, bước lên chặn lại, “to gan, không biết đây là điện Ngọc Đường sao?”
Trên mặt người đó không chút biểu cảm, chắp tay hành lễ, nói: “Bệ hạ gặp thích khách, thần là Vương Tuyển, thống lĩnh cấm vệ quân, phụng lệnh thái tử điện hạ tới bảo vệ Tịnh quý phi nương nương”.
“Bệ hạ gặp thích khách?”
Vương Tuyển mặt không đổi sắc, “nương nương không cần lo lắng, điện hạ đã bắt được thích khách rồi”.
“Nếu thích khách đã bị bắt, nơi này của bản cung không cần phiền Vương thống lĩnh bảo vệ”
Vương Tuyển lại phất tay, toán người chia nhau đứng dọc theo bức tường vây của điện Ngọc Đường, “thích khách tuy đã bị bắt, nhưng để đề phòng thích khách còn có đồng mưu, quý phi nương nương vẫn nên cẩn trọng thì hơn”.
Nếu Quách Thuấn Minh có thể quang minh chính đại cho cấm vệ quân bao vây điện Ngọc Đường, vậy thì Quách Cù có lẽ thật sự đã gặp phải thích khách.
Động hề tĩnh sở phục, tĩnh hề động sở ý. Khi chưa biết thực hư mọi chuyện ra sao, lấy tĩnh chế động ứng phó vạn biến.
Ta gật đầu, nói: “Nếu như vậy, làm phiền Vương thống lĩnh rồi”.
Vương Tuyển hành lễ lần nữa, sau đó đứng gác ở cửa cung. Quách Cù gặp thích khách, thống lĩnh cấm vệ quân lại bị điều tới điện Ngọc Đường bảo vệ ta. Ta nhớ tới lời nói lời nói bình thản của Quách Thuấn Minh ngày đó, không nén nổi mà nắm chặt chiếc khăn trong tay.