Tư Trạch hoàn toàn say khướt, bản thân Hoàng Tuấn Văn cũng đứng không vững, hai người dắt nhau loạng choạng.
Tống Phổ Tâm đỡ hai người họ lên xe, Hoàng Tuấn Văn lơ mơ nói: “Cậu đi cùng đi, đến chung cư Thời Đại….Tôi chóng mặt quá, sắp đứng không được rồi….”
Tống Phổ Tâm theo xe đến đường Hòe An, Hoàng Tuấn Văn bất tỉnh nhân sự trên đường đúng như dự đoán, anh và tài xế hợp sức cõng Tư Trạch vào thang máy, tài xế nghĩ người mà Hoàng Tuấn Văn sai đến cũng là thân tín của Tư Trạch, ấn nút tầng xong liền nói: “Nơi này giao cho anh, tôi đi đưa Thư ký Hoàng về đây.”
“……Hả?”
Tống Phổ Tâm nhìn cửa thang máy chậm rãi khép lại, vẻ mặt mờ mịt.
May là cửa mở khóa bằng dấu vân tay, Tống Phổ Tâm đỡ Tư Trạch đang mê man vào căn hộ, theo bản năng hỏi trước một câu: “Có ai không?”
Bên trong vắng vẻ, không có ai trả lời, anh bật đèn nhìn quanh một vòng.
Tư Trạch ngày thường ra vẻ ta đây, bên cạnh chưa bao giờ thiếu bạn chơi, không ngờ nơi ở lại vắng vẻ giống như một phòng khách sạn thế này.
Anh dìu hắn ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, đang định rời đi thì Tư Trạch bỗng nhiên vùng dậy khỏi ghế, loạng choạng đi vào nhà vệ sinh, ôm bồn cầu nôn một trận điên cuồng.
Tống Phổ Tâm hỏi hắn sao rồi, Tư Trạch không trả lời, nôn xong liền trượt xuống đất bất động. Tống Phổ Tâm tìm khăn ướt lau vết bẩn ở miệng cho hắn, dùng sức kéo hắn lên, trở lại ghế sô pha.
Trong lúc đó, Tư Trạch nửa mở mắt, không có tiêu cự nhìn chằm chằm anh, một tay vẫn nắm chặt cổ tay anh như người sắp chết đuối nắm lấy khúc gỗ trôi, sức lớn đến mức khiến Tống Phổ Tâm nhíu mày.
Đợi người nằm xuống, Tống Phổ Tâm mới cậy từng ngón tay hắn ra, Tư Trạch còn không thành thật, vươn tay chộp không khí, muốn túm cái gì đó.
Tống Phổ Tâm nhét một chiếc gối dựa cho hắn, Tư Trạch vung tay hất nó đi, miệng lẩm bẩm không rõ: “Đưa nước cho tôi, tôi muốn uống nước….”
Đã say như vậy rồi mà giọng điệu vẫn hống hách. Tống Phổ Tâm hơi bực mình muốn bỏ mặc hắn, lại lo Tư Trạch say nhưng vẫn có ý thức, sáng mai tỉnh dậy lại tìm mình gây phiền toái, đành phải ở lại chăm sóc cho hắn.
Đun nước, đút nước, rồi vào phòng tìm chăn đắp cho hắn, giày vò mãi cuối cùng cũng đưa được con ma men vào giấc ngủ. Cả người Tống Phổ Tâm cũng sắp mệt lả.
Đã là năm giờ sáng, Tống Phổ Tâm ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn khác bên cạnh Tư Trạch, lau mặt, định nghỉ ngơi hai phút rồi rời đi, nhưng có lẽ thần kinh căng thẳng một đêm, quá mức mệt mỏi, mới ngồi xuống vài giây cơn mệt mỏi đã mãnh liệt ập đến.
Nhiệt độ của căn phòng chậm rãi tăng lên dưới tác dụng của máy điều hòa trung tâm, lý trí nói cho anh biết phải giữ tỉnh táo, ý thức lại chìm vào trong bóng tối dưới lớp da mềm mại.
……
Trong lúc mơ mơ màng màng, Tống Phổ Tâm cảm giác bên cạnh có tiếng động, anh quay người thì giật mình bừng tỉnh.
Chỉ thấy trời đã sáng, Tư Trạch đứng trước mặt anh, cúi đầu nhìn mình không biết được bao lâu rồi.
Tống Phổ Tâm toát mồ hôi lạnh, thẳng người dậy ngồi nghiêm chỉnh.
“Sao anh lại ở đây?” Trên người Tư Trạch vẫn mặc chiếc áo sơ mi ngày hôm qua, chắc cũng vừa mới tỉnh dậy không lâu, ba nút áo không cài, cổ áo mở ra, cả người lộ vẻ uể oải, ánh mắt lại sắc bén, “Tối hôm qua là anh đưa tôi về sao?”
Nghe hắn nói như vậy, hiển nhiên là quên hết chuyện tối hôm qua, nhọc Tống Phổ Tâm còn lo lắng bỏ hắn lại sẽ bị gây khó dễ, biết vậy đi luôn cho rồi.
“Tối hôm qua thư ký Hoàng bảo tôi cùng đưa cậu về, trên đường anh ấy cũng say, tài xế thả cậu xuống rồi đưa anh ấy về, là tôi đỡ cậu lên.”
Anh thầm nghĩ dù sao mấy chuyện này có thể tìm tài xế xác minh, về phần chuyện sau đó, làm cũng làm rồi, không ngại lấy lòng, “Tôi thấy cậu nôn dữ dội, còn thiếu chút nữa ngất trong phòng tắm, không yên tâm lắm nên ở lại chờ cậu tỉnh.”
Tư Trạch nghe xong nhíu mày, sắc mặt dịu đi không ít, tiếp theo nói với cậu anh chữ: “Tôi đói bụng.”
“…… Hả?” Tống Phổ Tâm không kịp phản ứng.
Tư Trạch nhíu mày, vẻ mặt “Anh nên hiểu”, Tống Phổ Tâm lúng túng đề nghị: “Vậy anh gọi đồ ăn bên ngoài đi?”
Thấy khóe mắt Tư Trạch giật giật, Tống Phổ Tâm không biết mình đã nói sai gì, nhất thời có chút luống cuống.
Tư Trạch tức giận rút một tờ thực đơn trên bàn trà ném cho anh, ra lệnh nói: “Sau khi điện thoại kết nối, báo chung cư Thời Đại và tên tôi, bảo quản lý bọn họ chuẩn bị món ăn, trong vòng nửa tiếng đưa đến đây.”
Nói xong hắn xoay người đi vào phòng tắm, “Tôi đi tắm, lát nữa đồ ăn đến anh mở cửa.”
Tống Phổ Tâm: “…”
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, Tống Phổ Tâm chỉ cảm thấy đầu nặng trịch.
Tắm xong Tư Trạch đi vào phòng ngủ thay quần áo sạch sẽ, lại cạo râu, cả người có tinh thần hơn rất nhiều. Dù sao tuổi cũng còn trẻ, chịu được sức tàn phá. Ngửi thấy mùi thức ăn trong phòng khách, tâm tình cũng theo đó mà tốt lên, lúc đi ra còn ngâm nga chút giai điệu, thấy Tống Phổ Tâm đã thu dọn ổn thỏa đứng ở trước cửa, giống như là muốn đi. Nụ cười trên mặt hắn lập tức đông cứng lại: “Anh làm gì thế?”
“Tư tổng, hôm nay là thứ sáu…” Tống Phổ Tâm nhìn đồng hồ, ám chỉ đối phương đã tám giờ, anh còn phải trở về công ty làm việc.
Tư Trạch trừng mắt nhìn anh, một lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu: “Tự mình gọi điện cho nhân sự, nói là anh theo tôi ra ngoài xã giao.”
Tống Phổ Tâm vốn định đóng vai một người biết tiến biết lùi, có chừng mực, theo lý mà nói, cậu làm xong việc cần làm mà vẫn còn nghĩ đến việc đi làm, ông chủ phải vui mới đúng, không biết vì sao Tư Trạch lại tức giận.
Tư Trạch thúc giục: “Còn ngây ra đó làm gì? Cùng tôi ăn cơm đi.”
Tống Phổ Tâm đành phải cởi giày, đi về phía bàn ăn, đàng hoàng ngồi xuống, Tư Trạch hừ một tiếng, cuối cùng cũng hơi nguôi giận.
Ăn được một lúc, Tư Trạch bỗng nhiên bóng gió nói: “Ván bài ngày hôm qua, anh đúng là cho tôi thể diện ha….” Nở mày nở mặt đến mức cả vòng đều biết hắn bị người của mình đùa bỡn.
Tống Phổ Tâm nhớ tới lời nhắc nhở của Vinh Kha tối hôm qua, thầm nghĩ “Đã là phúc thì không phải họa, đã là họa thì không thể tránh”, anh không dám ngụy biện, rũ mắt một bộ “Cậu nói cái gì cũng đúng”.
Tư Trạch thấy anh ngoan ngoãn thành thật như vậy, ngược lại không còn sức lực chỉ trích nữa, chuyển đề tài, hỏi anh: “Anh thực sự không giở trò gì với mấy là bài đó sao?”
Tống Phổ Tâm: “… Không.”
Tư Trạch lạnh lùng nói: “Tôi không tin anh mới chơi vài lần đã có thể chơi giỏi như vậy.”
Tống Phổ Tâm giải thích: “Hồi nhỏ tôi học Olympic toán, có một tiết học chuyên đề dạy cách tính bài.”
Tư Trạch: “Tính như thế nào?”
Tống Phổ Tâm nuốt ngụm cháo, nghiêm túc giảng thích cho Tư Trạch, Tư Trạch lại chỉ nhìn chằm chằm đôi môi đóng rồi mở sáng màu của anh, lời rơi vào trong sương mù.
Tống Phổ Tâm sợ mình nói không rõ, hỏi hắn: “Có giấy bút không? Tôi viết ra cho cậu.”
Tư Trạch lấy lại tinh thần, không kiên nhẫn nói: “Phức tạp quá, không muốn học.”
Ngày đó người của phòng kinh doanh giải thích cho Tư Trạch chuyện chuyên môn, Tư Trạch cũng không kiên nhẫn như vậy, còn nổi cáu.
Tống Phổ Tâm đang cảm thấy thấp thỏm, Tư Trạch lại nói một câu: “Sau này đánh bài dẫn anh theo không phải là được rồi sao?”
Nhớ tới gì đó, lại nhìn chằm chằm anh hỏi, “Tối hôm qua tên nhóc Vinh Kha kia lén lút kéo anh nói cái gì?”
Tống Phổ Tâm giật mình, lúc đó hắn say rồi kia mà, làm sao còn nhớ rõ chi tiết như vậy? Anh lập tức khai báo: “Vinh thiếu gia đưa cho tôi một tấm danh thiếp của anh ta.”
Sắc mặt Tư Trạch trầm xuống, trực tiếp vươn tay về phía anh, xòe tay, Tống Phổ Tâm lấy danh thiếp từ trong túi quần ra đưa cho đối phương, chứng minh mình không gạt hắn. Kết quả Tư Trạch nhìn cũng không thèm nhìn, vừa cầm lấy đã xé làm hai làm ba trước mặt anh, mảnh vụn vương vãi khắp bàn.
Hành động này là uy hiếp, cũng là tuyên thệ chủ quyền một cách trá hình, nhắc nhở Tống Phổ Tâm đừng nghĩ đến việc nhờ cậy vào người khác.
Tư Trạch không quan tâm đến vẻ mặt của anh, tiếp tục giải thích: “Ván hôm qua, tôi và Vinh Kha đánh cược mảnh đất Ninh Đông kia, nói nếu cậu ta thắng, mảnh đất sẽ thuộc về Trạch Thái chúng ta.”
Hắn dừng một chút, thích thú nhìn Tống Phổ Tâm hỏi, “Anh dùng sức một mình lập công lớn như vậy cho Trạch Thái, muốn thưởng cái gì?”
Tống Phổ Tâm còn bị một màn vừa rồi làm cho kinh hồn táng đảm, nào dám muốn phần thưởng gì, chỉ nghi hoặc nói: “Khu đất này không phải đi đấu thầu à? Sao có thể quyết định bằng cách chơi bài được?”
Tư Trạch cười anh: “Anh có ngốc không hả? Đấu thầu cũng dựa vào quan hệ, nhà thầu tham gia đều là người quen ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, hôm nay Trạch Thái chúng ta cầm dự án này, ngày mai sẽ nhường Vinh thị dự án khác, ngầm thương lượng xong cả, tránh đến lúc đấu thầu lại đánh nhau vỡ đầu chảy máu.”
Tống Phổ Tâm bừng tỉnh hiểu ra, lại giả vờ như hiểu như không gật đầu.
Tư Trạch liếc mắt nhìn cậu:”Tống Phược Tâm, bọn họ đều nói anh là học bá, rất thông minh, sao tôi lại cảm thấy anh ngốc thế nhỉ?”
Tống Phổ Tâm ngẩn người nói: “Bọn họ là ai?”
Tư Trạch: “Nhân viên của Trạch Thái, đặc biệt là mấy cô gái, nói anh đẹp trai, tính tình tốt, là nam thần của Trạch Thái, đừng nói với tôi là anh không biết.”
Tống Phổ Tâm nhẹ nhàng “À” một tiếng, anh biết, từ khi anh có ý thức đến nay, xung quanh đã xuất hiện không ít lời bàn luận và khen ngợi tương tự, nhưng Tống Phổ Tâm quen rồi, không thực sự để những lời đó ở trong lòng.
Anh khiêm tốn nói: “Mấy cô ấy phóng đại lên thôi.”
Tư Trạch cười hừ một tiếng: “Nghe nói cách đây không lâu anh còn thi đậu thạc sĩ luật đại học R?”
Tống Phổ Tâm: “Ừm, Tư tổng cái gì cũng biết…”
Ăn cơm xong, Tư Trạch lại nhắc lại lần nữa: “Anh còn chưa nói anh muốn thưởng gì đâu.”
Giọng điệu cao ngạo giống như hoàng đế muốn ban công trạng cho anh.
Tống Phổ Tâm không khiêm tốn nữa, cân nhắc hỏi: “Có thể thăng chức cho tôi không?”
Tư Trạch ngước mắt lên: “Anh muốn vị trí nào?”
Tống Phổ Tâm: “Cậu xem xét rồi làm là được.”
Tư Trạch đăm chiêu nhìn anh, vừa cười vừa gật đầu: “Được, anh về đi, thứ hai tuần sau chờ thông báo.”
Tống Phổ Tâm như trút được gánh nặng, vừa đi đến cửa, Tư Trạch lại gọi anh lại: “Đúng rồi, Tống Phược Tâm, tôi còn chưa có số điện thoại của anh.”
Tống Phổ Tâm đọc số của mình, nhịn một chút nói: “Tư tổng, cái đó…”
Tư Trạch nhíu mày: “Có chuyện gì cứ nói thẳng, tôi không thích người khác úp úp mở mở trước mặt tôi.”
Tống Phổ Tâm nghiêm túc nói: “Tôi là Tống Phổ Tâm, chữ ở giữa đọc là ‘Phổ’, không phải ‘Phược’.”
Tư Trạch: “……”
Như sợ hắn nổi giận, Tống Phổ Tâm lại an ủi hắn nói: “Có điều chữ Phổ và chữ Phược viết khá giống nhau, người mới quen biết tôi mười người thì có tám chín người đọc sai, không sao cả.”
(*) 溥 – pǔ: Phổ (phổ biến, rộng lớn…)
缚 – fù: Phược (trói, buộc, ràng buộc….)
Tư Trạch siết chặt điện thoại, nghiến răng nói từng chữ ra lệnh đuổi khách: “Anh, Có, Thể, Đi, Rồi.”
Tống Phổ Tâm nghe lời rời đi, không biết có phải là ảo giác không, anh cảm thấy khi mình giải thích xong, Tư Trạch dường như càng tức giận hơn thì phải.
Nhưng bởi vì bữa cơm này, quan điểm của Tống Phổ Tâm về Tư Trạch đã thay đổi rất nhiều. Tư thiếu gia này ngoài mặt cà lơ phất phơ, không đứng đắn, thực tế đối với tình huống của công ty rõ như lòng bàn tay.
Tối hôm qua Vinh Kha còn nói Tư Trạch sẽ phạt anh, Tư Trạch cũng không có, chỉ là sấm to mưa nhỏ, dọa anh sợ gần chết, cuối cùng còn thưởng cho anh….
Biết nắm bắt cảm xúc của người khác, chấn nhiếp người khác, thủ đoạn đùa bỡn thuần thục luôn.
Tống Phổ Tâm cũng cân nhắc rồi, giúp công ty đại công như thế, nếu như anh còn từ chối cái gì cũng không cần, ngược lại có vẻ giả dối.
Bây giờ anh có bằng thạc sĩ tài chính và thạc sĩ luật, đúng là có tư cách để thăng chức.
Hiện tại trong công ty không còn nhiều vị trí phù hợp với anh, hoặc là thay thế Giám đốc Khuất, hoặc là điều đến bộ phận pháp lý, mặc dù sau này có thể yêu cầu anh mất thời gian để thi chứng chỉ tư pháp, nhưng anh có thể xem tất cả tài liệu quyết sách của công ty ở đó, cách nòng cốt của Tư thị cũng gần thêm một bước….
Tống Phổ Tâm đắm chìm trong mơ tưởng của mình, không ngờ thứ hai đến công ty, nhận được thông báo điều chuyển của bộ phận nhân sự, trực tiếp sốc há hốc mồm.