Trong lúc hôn mê, Tống Phổ Tâm cảm giác như có người đang chạm vào mình, lành lạnh, giống như tơ lụa vừa bị gió lạnh thổi qua, lướt qua da thịt, khiến Tống Phổ Tâm thoải mái đến mức muốn thở dài.
Nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, chậm rãi phản ứng lại, nhận ra đó là một người phụ nữ.
Trong đầu anh vang lên tiếng còi cảnh báo, nhưng vừa mở mắt ra trời đất đã quay cuồng, chỉ mơ hồ nhìn thấy có người đang tiến lại gần muốn hôn mình.
Tống Phổ Tâm lập tức nghiêng đầu đi, lên tiếng đuổi: “Tránh ra…” Giọng nói yếu ớt đến mức không có chút lực uy hiếp nào.
Đối phương không nghe lời của anh, nụ hôn tỉ mỉ rơi xuống, mái tóc mềm mại giống như tơ nhện quấn lấy tay anh.
Tống Phổ Tâm rụt lại một cái như điện giật, đoán được đây là sự sắp xếp của Tư Trạch, trong lòng rất tức giận, mình đã nói với Tư Trạch như thế, Tư Trạch vẫn không tôn trọng ý muốn của mình.
Tay anh yếu ớt đẩy đầu cô ta lên, mơ hồ nói: “Đi, đi tìm Tư Trạch…”
Anh không biết, giờ phút này Tư Trạch đang cầm ly rượu ngồi trên sô pha bên giường, vô cùng hứng thú thưởng thức cảnh này, không lên tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu cho người phụ nữ tiếp tục.
Chẳng phải Tống Phổ Tâm rất điềm tĩnh sao? Luôn cười nhạo nhìn hắn, lần gặp ở trong thang máy là thế, thắng 29 ván trên bàn bài cũng vậy, còn cả lần đưa thuốc đỏ đó nữa….
Hắn không nghĩ ra, cùng là một thủ đoạn, dùng trên người khác đều đạt hiệu quả mong muốn, nhưng người này lại không được, anh ta cũng không sợ mình, chẳng thể tìm ra điểm yếu gì, cho nên dù biết anh có năng lực, hắn vẫn không dám dùng anh.
Nhưng bây giờ Tống Phổ Tâm dễ thương hơn nhiều, Tư Trạch vừa uống rượu vừa nhìn bộ dáng giãy dụa của đối phương, trong lòng sinh ra một cỗ khoái cảm to lớn.
Chỉ thấy Tống Phổ Tâm nhíu chặt mày, đôi môi khẽ mở, lẩm bẩm gì đó trong miệng.
Tư Trạch không nghe rõ, nhịn không được đứng dậy tới gần, thấy anh vặn cổ vùi nửa mặt nóng hầm hập vào trong chăn, nhỏ giọng nói “Không muốn”.
Tư Trạch nhướng mày, cảm thấy Tống Phổ Tâm như vậy có chút đáng yêu.
Tống Phổ Tâm ngẩn ra, vội vàng tìm về phía phát ra âm thanh, cậu giống như bắt được cứu tinh, nắm lấy cổ tay đối phương: “Tư Trạch…!”
“……Ừ?” Tim Tư Trạch đập thình thịch.
“Bảo cô ta đi đi, tôi không thích.” Gương mặt thanh tâm quả dục thường ngày sớm đã nhiễm sắc đỏ, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nại.
Tư Trạch thật sự không hiểu: “Anh nhớ mãi không quên bạn gái cũ của mình là bởi vì kinh nghiệm ở phương diện này quá ít, đổi lại là người khác tôi còn lười thu xếp, anh không cảm ơn tôi thì thôi.” Hơi thở của hắn cũng có chút rối loạn.
“Không cần cậu bận tâm…” Hai mắt Tống Phổ Tâm đỏ lên, rõ ràng đang tức giận, nhưng trông còn tủi thân hơn cả khóc.
Tư Trạch nhìn lướt qua tay Tống Phổ Tâm đang nắm tay mình, móng tay được cắt tỉa cẩn thận, sạch sẽ như chính bản thân Tống Phổ Tâm.
Trong đầu đột nhiên hiện ra lời khuyên của ba hắn: muốn chơi thế nào cũng được, nhưng đừng bao giờ trộn lẫn chuyện trên giường với công việc.
Đây là nhân tài hắn tự mình phát hiện ra, là kho báu khó có được, hắn không thể…
Tư Trạch bị suy nghĩ vớ vẩn trong đầu mình làm cho giật mình, hất mạnh tay đối phương ra, lùi lại uống cạn ly rượu trong tay.
Rượu mạnh không thể làm cho hắn tỉnh táo, ngược lại còn khiến đầu óc hắn nóng lên.
“Hưởng thụ đi, không phải ai đi theo tôi cũng có đãi ngộ tốt như vậy đâu…” Tư Trạch bỏ lại câu này rồi phất tay rời đi. Vừa đi đến cửa, rượu đã bốc lên, hắn nghe thấy Tống Phổ Tâm vẫn còn đang gọi hắn.
Tư Trạch, Tư Trạch. Giống như đang xin tha.
Huyệt thái dương căng lên, Tư Trạch vội vàng gọi điện thoại cho quản lý club, chưa đầy năm phút sau bọn họ đã mở một phòng bên cạnh cho hắn.
Nhưng thấy người hắn cũng không có hứng thú, trong đầu vẫn chỉ toàn là hình ảnh vừa rồi của Tống Phổ Tâm, cùng lời cầu xin khi hắn rời đi, giống như hắn là người duy nhất có thể cứu giúp anh.
Hắn đột nhiên lại không nỡ để người khác chạm vào anh.
Tư Trạch nhắm mắt lại, cảm thấy có lẽ mình sắp điên rồi.
Trong phòng riêng, người phụ nữ nằm trên người Tống Phổ Tâm đang định hầu hạ thật tốt anh chàng đẹp trai ngây thơ trăm năm khó gặp này, chợt nghe sau lưng truyền đến một chữ “Cút”.
Cô ta không kịp phản ứng, quay đầu thấy Tư Trạch không biết đã quay lại từ lúc nào, còn hỏi một câu: “Tư tổng, có gì muốn đặc biệt căn dặn sao?”
Tư Trạch vẻ mặt tức giận chỉ ra cửa nói: “Bảo cô cút, nghe không hiểu à?”
Sắc mặt người phụ nữ trắng bệch, vội vàng bò xuống khỏi người Tống Phổ Tâm, quấn quần áo lên bỏ chạy.
Tống Phổ Tâm nhắm nghiền hai mắt, nặng nề thở dốc, Tư Trạch buồn bực đi lại hai vòng bên giường, sau đó đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, đưa tay vuốt ve tóc anh, khàn giọng hỏi: “Khó chịu lắm sao?”
Tống Phổ Tâm nghe thấy giọng nói của hắn, miễn cưỡng mở mắt ra, con ngươi ướt át liếc nhìn hắn, nói với hắn một tiếng “Đi”.
Trong đầu Tư Trạch như có thứ gì đó đứt phựt, hắn không biết nó có ý nghĩa gì, chỉ biết hiện tại hắn muốn anh, chẳng màng gì hết.
……
……
Tất cả những gì phát sinh đêm đó đối với Tống Phổ Tâm mà nói không khác gì một cơn ác mộng.
Anh giống như một con côn trùng vô tình bay vào mạng nhện, bị trói chặt chẽ, giày vò lăng trì nhiều lần…
Anh đã quên rất nhiều chi tiết, hoặc có thể là không muốn nhớ, lúc nói với Phó Diên Thăng anh cũng chỉ nhắc qua một câu, chỉ nói Tư Trạch nhân lúc say tìm phụ nữ phục vụ cho anh, sau đó không biết chuyện gì xảy ra, Tư Trạch tự mình lên giường với anh.
Phó Diên Thăng nhíu mày hỏi: “Chỉ là say rượu thôi ư?”
Tống Phổ Tâm lắc đầu, đương nhiên không chỉ là say rượu. Nhưng một quãng thời gian dài sau, anh đều cho rằng đêm đó mình say, bởi vì trước khi lên lầu tìm Tư Trạch, anh đã uống chút rượu dưới lầu với người của Tập đoàn Quần Phong. Anh uống rượu trắng thì được nhưng rượu nước ngoài thì không, ly whisky Tư Trạch rót cho anh quả thực có hơi mạnh.
Bình thường đi ra ngoài xã giao, anh cũng không phải chưa từng uống say, sau đó sẽ có người thu xếp ổn thỏa, huống chi đêm đó còn ở trong phòng Tư Trạch, theo ấn tượng của anh Tư Trạch không chạm vào đàn ông, vì vậy buồn ngủ muốn chợp mắt một lát, nhưng chuyện sau đó rõ ràng hoàn toàn đảo ngược nhận thức của anh, phải mất một thời gian dài sau anh mới biết đêm đó Tư Trạch động tay động chân với rượu của mình.
“Tư Trạch có giải thích gì với anh không?” Phó Diên Thăng vô thức nắm chặt hai tay trên đầu gối.
“Ngày hôm sau tỉnh lại, tôi đánh hắn.”
Lúc tỉnh lại, Tư Trạch đang ngồi trên sô pha cạnh giường, trông rất bình tĩnh, lại giống như đang ngẩn người.
Anh nhìn đống lộn xộn trên giường, nhớ tới chuyện tối qua Tư Trạch đã làm với mình, thật sự không thể nào tiếp nhận được, cố nhịn đau nhức khắp người xuống giường, đánh một đấm lên mặt Từ Trạch.
Tư Trạch không tránh, trúng một đấm của anh, một bên mặt nhanh chóng sưng lên, chảy cả máu răng.
Khoảnh khắc đó Tư Trạch hẳn là tức giận, ngoại trừ ba hắn ra, không ai dám đánh hắn như vậy, nhưng Tống Phổ Tâm thấy lửa giận thoáng qua trên mặt hắn.
Khi đó anh nghĩ, cho dù Tư Trạch có nổi giận, cùng lắm thì hai người sẽ đánh nhau một trận, đánh xong thì đường ai người ấy đi, còn hơn là nén giận chịu nỗi nhục này. Nhưng Tư Trạch chỉ giơ tay lau khóe miệng, sau đó nhìn thẳng về phía anh.
Ngược lại, Tống Phổ Tâm bị hắn nhìn đến sợ hãi, khiến anh bất ngờ hơn nữa chính là, Tư Trạch còn bình tĩnh hỏi một câu: “Cơ thể anh còn khó chịu không?”
Tống Phổ Tâm tức giận đến run người, một giây đó anh đã muốn từ chức, nghĩ làm sao để nhanh chóng rời khỏi tên khốn này, lại đau đầu phải nói với Giang Hiểu và Nhậm cục như thế nào.
Tư Trạch thấy anh không trả lời, ngay sau đó lại nói: “Xin lỗi, tối hôm qua tôi uống nhiều quá, không nhận rõ người… Anh đừng tức giận, muốn bồi thường gì tôi cũng đồng ý, bao gồm cả yêu cầu tối hôm qua của anh, tôi cũng có thể cân nhắc…Chúng ta coi như chưa từng xảy ra chuyện này, tôi cũng sẽ không nói cho ai biết.”
……
Phó Diên Thăng nghe xong rất đỗi kinh ngạc: “Hắn nói xin lỗi anh ư?”
Lúc đó Tống Phổ Tâm cũng kinh ngạc không kém gì Phó Diên Thăng, với sự hiểu biết của anh về Tư Trạch, đối phương cơ bản không có khả năng nói “Xin lỗi” với bất kỳ ai, nhưng hôm đó Tư Trạch chẳng những cúi thấp đầu, thái độ còn rất thành khẩn.
Anh nhất thời cũng có chút mờ mịt, thậm chí không nghĩ ra, sao Tư Trạch có thể uống rượu say nhận nhầm người được. Bình thường hắn cũng không phải trai gái đều ăn, không biết tiết chế đến đâu cũng không thể không phân biệt được bạn giường và thư ký.
Nhưng lúc đó Tống Phổ Tâm chỉ muốn giấu chuyện này đi, bất kể anh là một người đàn ông, hay là một người đàn ông có tính hướng bình thường, cũng không muốn để bất kỳ ai biết mình bị đối tượng điều tra cưỡng hiếp. Nếu đối phương có thể giữ lời, tối hôm qua anh xem như bị chó cắn, hai người không nhắc lại chuyện cũ nữa.
Nhưng lúc đó Tống Phổ Tâm không biết rằng, dù anh có đồng ý hay không, Tư Trạch cũng không thể thả anh đi.
Bước nhượng bộ này của anh chỉ đổi lấy thời gian nghỉ ngơi nhất thời, mà Tư Trạch giống như một con sói ẩn nấp trong bóng đêm, một bên thăm dò điểm mấu chốt của anh, một bên âm thầm xây một cái lồng giam không thể chạy trốn cho anh.