Phương Đường Và Cà Phê

Chương 22: Cà phê đá



Khi anh vẫn còn muốn nói gì đó thì một tiếng ho khan rõ ràng đã truyền vào tai hai người.

Diệp Cửu quay đầu lại liền nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ đứng ở bên cạnh cửa phòng bếp.

Người phụ nữ mặc một bộ lễ phục trang nhã, tóc buộc kiểu đuôi ngựa, cô đưa tay chỉnh sửa lại mái tóc bị rối, cặp kính gọng đen trên khuôn mặt làm tăng thêm phần cứng rắn lạnh lẽo, "Cô gái nhỏ ở trước tiệm vẫn đang bận rộn nên để tôi vào đây tìm Triệu Lăng. "

Diệp Cửu cũng không xấu hổ chỉ cười vỗ vỗ cánh tay hắn, "Buông tôi ra trước được không?"

"Ừm," Triệu Lăng đáp lại nhưng vẫn nắm chặt hai bàn tay đang bắt chéo trước mặt anh, một lúc sau vẫn không chịu buông ra.

Triệu Lăng nhìn người phụ nữ đứng cách họ một bước rồi giới thiệu "Đây là người yêu của tôi", giọng nói của hắn tràn ngập tình ý, khi hắn đưa mắt về phía Diệp Cửu giọng điệu đã trở lại bình thường, "Đây là đối tác của em."

"Hân hạnh được gặp mặt," người phụ nữ bình tĩnh đưa tay ra, bổ sung vào điều Triệu Lăng không nói, "Tôi là Đổng Nam Tùng."

"Xin chào, tôi là Diệp Cửu." Diệp Cửu cong môi hoàn thành phép xã giao cơ bản. Đôi mắt màu hổ phách lộ rõ ​​vẻ lãnh đạm trong con ngươi, anh nhìn Triệu Lăng: "Tôi lên trước giúp đỡ, hai người cứ từ từ nói chuyện."

"Lát nữa em sẽ đi tìm anh." Hắn giúp Diệp Cửu chỉnh lại nếp gấp cổ áo, nghiêng đầu ghé vào tai anh thì thầm.

Anh né tránh hành vi thân mật quá mức của Triệu Lăng, nhỏ giọng khuyên can "Có người ngoài ở đây", chặn cổ tay đang giơ lên ​​của hắn sau đó mỉm cười nhìn người phụ nữ, "Thất lễ rồi."

Diệp Cửu nói xong liền sải bước đi về phía quầy pha chế nhìn Cố Vân Hề đang thu dọn bàn cười hỏi: "Sao lại cho khách vào bếp sau tìm người vậy?"

Cố Vân Hề đặt ly tách đã rửa lên tủ, tìm một chiếc khăn sạch rồi lau bàn, "Em mới không muốn đi ăn cơm chó."

Diệp Cửu vốn cũng không muốn trách cứ cô chỉ là thuận miệng hỏi nhưng lúc này anh lại cạn lời với câu trả lời của Cố Vân Hề, thuận tay vặn vòi nước sau đó cọ rửa cốc cà phê đã dùng qua.

Khi Triệu Lăng đem tầm mắt dời từ bóng lưng của anh sang đây liền đối diện với ánh mắt dò hỏi của Đổng Nam Tùng, "Sao vậy?"

"Có phải tôi đến không đúng lúc không?" Đổng Nam Tùng vừa nhìn thấy cảnh tượng hai người hòa hợp, liền băn khoăn thầm nghĩ có nên nhắc nhở hắn hay không.



Triệu Lăng nhìn Đổng Nam Tùng chỉ muốn đem bốn chữ "Biết rồi còn hỏi" lên trên mặt cô, rút lại dịu dàng đối với Diệp Cửu, quay người về phía cô nói chuyện với giọng điệu bình bình như đang bàn công chuyện: "Có chuyện gì thì nói đi đừng vòng vo nữa. "

Đổng Nam Tùng nhìn bộ dạng không kiên nhẫn của hắn, suy nghĩ xong liền đi thẳng vào vấn đề: "Anh và người yêu của anh tựa hồ không thân mật lắm nhỉ?"

Cô châm chước một hồi chọn một từ nghe không quá gay gắt.

"Cô cho rằng giữa tôi và anh ấy không giống như tình nhân sao?" Triệu Lăng nghe câu hỏi của cô vô thức đẩy cặp kính che đi cảm xúc trong mắt, "Chẳng qua tôi chỉ muốn một thân phận bên cạnh A Cửu để ngăn những ánh mắt mơ ước anh ấy, còn lại——. "

— Còn lại, tôi còn thời gian cả một đời để làm cho anh Cửu thích mình.

Đương nhiên, Triệu Lăng sẽ không nói những lời như vậy, cho dù có nói thì đối tượng cũng không nên là Đổng Nam Tùng, hắn bình ổn lại trái tim đang loạn nhịp, nâng mắt nhìn cô rồi chuyển chủ đề, "Vụ án của cô Trần thế nào rồi?"

Bản thân cô không phải là người tọc mạch nhưng dựa vào quan hệ đồng nghiệp lâu năm, cô không muốn Triệu Lăng thua thảm hại trong lĩnh vực tình cảm, nhìn vẻ mặt đã nắm chắc phần thắng của hắn cô cũng không nói thêm gì nữa.

Đổng Nam Tùng nâng tay tháo mắt kính xuống khẽ giải thích ngắn gọn về vụ án mà Triệu Lăng đã chuyển sang cho mình, "Toàn bộ chứng cứ vụ án của cô Trần đã hoàn tất. Nếu người đàn ông không đồng ý ly hôn theo thỏa thuận thì tỉ lệ thắng sẽ rất lớn."

"Ừ, tôi hiểu rồi." Hắn không ngạc nhiên với kết quả này nhưng lựa chọn kiện tụng dân sự vẫn nằm trong tay thân chủ.

Đổng Nam Tùng nói xong những điều cần nói liền quay gót rời đi bằng cửa sau: "Tôi bên kia còn có một số tài liệu cần giải quyết, đi trước nhé."

Triệu Lăng ăn nốt phần bánh pudding trên bàn rồi mang đến bồn rửa ở phòng bếp, nhanh tay rửa sạch thìa và đĩa. Sau đó, hắn đi lên tìm Diệp Cửu khẽ nói lời tạm biệt, "Em đi đây."

"Ừm," Diệp Cửu lau sạch ly cốc trên tay, trong mắt hiện lên một tầng ý cười, "Đi đường cẩn thận nhé."

Ngón tay hắn khẽ cong cố gắng kiềm chế động tác nhỏ của mình, "Anh cứ yên tâm."

Khi Triệu Lăng đẩy cửa đi ra ngoài thì gặp phải một thanh niên với tóc mái ướt nhẹp che kín cả mắt chạy về phía cửa tiệm, hắn dừng một chút quay đầu nhìn lại trong lòng dâng lên nghi hoặc hình như hắn đã gặp người này ở đâu rồi.

Không kịp để hắn nghĩ kĩ, một cú điện thoại thúc giục đến, hắn vừa bắt máy trả lời Lăng Mịch Hạ vừa đi đến bãi đậu xe.

Như bị thứ gì đó đuổi theo, người thanh niên bước vào cửa hàng của Diệp Cửu, chiếc chuông bạc đập vào tay nắm cửa còn chưa kịp kêu lên một tiếng "đing" liền đụng vào tay cầm cửa rồi rơi xuống đất.

Vừa vào cửa, hắn liền chạy tới cạnh quầy vội vàng nói: "Có nước gì có đá không, làm cho tôi nhanh lên."

Cố Vân Hề nhướng mày nhìn vị khách trước mặt với vẻ không hài lòng, nhưng thấy Diệp Cửu khẽ lắc đầu, cô chỉ đành tức giận âm thầm cúi đầu khẽ trợn mắt.

"Được rồi, vui lòng chờ một chút." Diệp Cửu tươi cười đáp lại cậu, đá viên đã được chuẩn bị từ sáng sớm, vì vậy một ly cà phê đá đã nhanh chóng được đưa đến trước mặt cậu ta.

Vị khách không nói thêm gì nữa, cầm lấy ly cà phê uống một hơi cạn sạch.

Ực một hơi hết ly cà phê, người thanh niên lấy trong túi ra một tờ tiền trông như đã bị ngấm nước, đặt lên quầy cà phê khẽ phát ra âm thanh xấu hổ "... ừm"

Cố Vân Hề nhìn tờ tiền kia, trong lòng nóng bừng hít sâu một hơi sắp bật thốt lên, "Em đã nói rồi..."

Cô còn chưa kịp nói hết lời thì đã bị một câu "Vân Hề" của Diệp Cửu chặn lại, lửa giận trong mắt cô gần như ngưng tụ thành thực thể nhìn chằm chằm vị khách không biết có phải người xấu hay không từ đâu đến.

Diệp Cửu liếc nhìn tờ tiền giấy nhàu nhĩ trên quầy, sau đó giương mắt nhìn cậu ta: là một thanh niên khoảng 20 tuổi, vẫn chưa đến mùa nóng nhất nhưng lại trông như vừa được vớt từ dưới nước lên, hai cánh tay áo dính đầy bùn đất, đối mắt với thái độ của Cố Vân Hề cậu trai càng thêm lúng tung, ngón tay lấm tấm đất cào cào mái tóc.

Cậu trai ngượng ngùng hồi lâu, xấu hổ nói: "Tôi vừa cứu một đứa bé bị đuối nước. Tôi bị mất điện thoại di động nên chỉ còn lại cái này, không thì mai tôi sẽ quay lại trả tiền".



Diệp Cửu nhìn quần áo trên vai của cậu đã bị trầy xước mấy đường, quan sát biểu hiện của người thanh niên trông không giống như là nói dối. Nụ cười chưa từng phai nhạt của anh dường như có thêm một chút ôn nhu.

Anh cầm lấy tờ tiền cười nói: "Không cần trả thêm, cái này là được rồi, cám ơn đã ghé."

Cậu trai không ngờ Diệp Cửu lại dễ dàng tin lời giải thích của mình như vậy, sững sờ một lúc, sau khi phản ứng lại liền trực tiếp cúi đầu, "Cảm ơn anh đã tin tưởng tôi."

Diệp Cửu cười lắc đầu một cái, trong khi Cố Vân Hề ở bên cạnh chỉ bĩu môi.

Cố Vân Hề nhặt chiếc chuông bị cậu làm rớt khẽ nâng tay treo lại vị trí ban đầu, lúc này sắc mặt cô mới trở nên dễ nhìn một chút. Họ đợi đến khi người thanh niên rời khỏi cửa tiệm rồi mới lấy cây lau nhà từ bếp ra bắt đầu lau dọn.

"Tiền bối quá dịu dàng." Sau khi Cố Vân Hề lau sạch vết nước trên mặt đất, cô đứng bên cạnh quầy pha chế, chống cằm lên cán cây lau nhà mơ hồ nói: "Nếu anh muốn em liền trực tiếp đuổi người ra ngoài. "

Diệp Cửu mỉm cười dời cái ghế ở cửa về vị trí cũ, nhìn Cố Vân Hề đang không vui, chỉ im lặng lắng nghe những lời phàn nàn của cô, rồi chuyển sang chuyện khác, "Dọn dẹp xong vẫn nên về sớm một chút, hình như cô vẫn đang trong thời gian ôn thi nhỉ?"

"Làm ơn đừng nhắc đến chuyện đó." Ngay khi Cố Vân Hề nghe thấy từ "thi", toàn thân cô cảm thấy không tốt, vừa định nói gì đó thì bổng nhìn thấy một người phụ nữ rất lạ đang đẩy cửa sau bước vào. "·... Tiền bối."

"Hả?" Diệp Cửu đáp lời nhưng chỉ thấy cô nhìn chằm chằm về hướng cửa như thể đang đối mặt với kẻ thù.

Anh nhìn theo tầm mắt của Cố Vân Hề liền nhìn người phụ nữ có chút ngượng ngùng đang đứng ở cửa, chưa kịp nói câu "Hoan nghênh ghé thăm" thông thường thì đã bị động tác nắm chặt tay anh của người phụ nữ chặn ngang.

Người phụ nữ nắm chặt hai tay Diệp Cửu, ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm toàn thân run rẩy kịch liệt.

Anh nhìn đôi tay run rẩy của người phụ nữ liền bối rối hỏi: "Quý bà, ngài có ổn không?"

Cố Vân Hề đứng bên cạnh bộ dạng như một con mèo sợ hãi dựng đứng hết cả lông, cô ném cây lau nhà rồi nhanh chân bước tới kéo Diệp Cửu ra khỏi người phụ nữ không rõ danh tính này, còn chưa kịp hành động liền nhìn thấy nước mắt giàn giụa trên mặt cùng với lời nói của bà ta làm cô đứng sững tại chỗ.

"Cửu Cửu, mẹ là mẹ của con!"

Cảm xúc lo lắng trên mặt Diệp Cửu bởi vì quá sốc mà dừng lại ngay lúc đó, đầu óc anh quay cuồng, rất nhiều cảm xúc khác nhau đang dâng trào, cuối cùng tiếng chuông trên cửa lại rơi xuống đất kéo lý trí của anh trở về, trong lúc vô tình anh liền nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Cố Vân Hề.

Đôi môi màu anh đào của Diệp Cửu mím lại trắng bệch, anh rút tay ra khỏi người phụ nữ.

Đôi mắt không biết nhìn đi đâu của anh dừng lại trên mảnh vỡ của chiếc chuông rơi trên mặt đất, cố gắng hết sức để giọng điệu của mình trở lại bình thường, anh quay lưng về phía cô, "Vân Hề, đem bảng lật lại đi."

Diệp Cửu nhìn Cố Vân Hề có chút chần chờ mà bước nhanh ra cửa, anh lại người phụ nữ trước mặt nâng tay đưa ghế trong quầy ra làm động tác mời ngồi, móng tay giấu sau lưng bấm sâu vào lòng bàn tay lưu lại 4 mảnh trăng khuyết đỏ hồng. Anh cưỡng ép bản thân đeo lên chiếc mặt nạ tươi cười như ngày thường.

"Dù sao đi nữa," anh dừng lại một chốc, duy trì giọng nói thường ngày, "Trước tiên hãy nói cho tôi biết mục đích đến đây của ngài."

Cố Vân Hề tranh thủ thời gian lật tấm bảng, trốn ra ngoài cửa kính gọi điện liên tục cho Triệu Lăng, vừa nhìn tình hình trong tiệm vừa bấm máy cả người lo lắng đến mức giậm chân tại chỗ.

Ở phía bên kia, khi Triệu Lăng đẩy cửa khách sạn đã đặt trước, liền thấy Lăng Mịch Hạ đã đứng đợi ở cửa giống y các năm trước tổ chức sinh nhật cho hắn, vừa nhìn thấy Triệu Lăng bà đã mỉm cười hỏi: "Trên đường có kẹt xe không con? "

"Không có," Triệu Lăng đưa chìa khóa xe cho bảo vệ rồi đi lên, thản nhiên cười cười nhưng lại đưa tay nắm điện thoại trong túi.

Lăng Mịch Hạ bước tới nắm lấy cánh tay con trai, đi bên cạnh hắn thấp giọng dặn dò: "Đêm nay đều là khách quý, mẹ sẽ giữ điện thoại cho con, nhỡ đâu nó vang lên ba con sẽ tức giận."

"Tối nay ông ấy cũng sẽ đến?" Triệu Lăng nghe lời dặn dò mà mỗi năm phải nghe một lần không hiểu sao lần này lại cảm thấy bất an.

"Đương nhiên", Lăng Mịch Hạ nhìn vẻ mặt của Triệu Lăng có chút không đúng, mỉm cười trao đổi vài câu với những vị khách vừa đi qua, sau đó quay đầu hỏi: "Có chuyện gì vậy?"



"Không có gì", Triệu Lăng đứng bên cạnh bà cười nhạt, lấy điện thoại ra tắt tiếng trước mặt Lăng Mịch Hạ, "Như vậy được rồi chứ?"

Thấy vậy, bà cũng không đòi hỏi gì nữa, thật vất vả mối quan hệ mẹ con mới hòa hoãn lại nên không cần thiết phải nổi hiềm khích vì loại chuyện này.

Sau ba vòng rượu, Triệu Lăng - người đang được chúc những lời tốt đẹp, cuối cùng cũng tìm được một cái cớ rồi trốn ở hành lang bên ngoài phòng.

"Loại tiệc thế này cậu lúc nào cũng mang vẻ mặt vô cảm ấy vậy mà hôm nay lại cười cơ đấy." Tiêu Thận Ngôn vốn để ý thấy Triệu Lăng rời bàn, cũng tìm lý do đuổi theo, cầm trên tay một bộ hồ sơ da nâu hướng hắn lắc lắc, "Hôm nay chắc trời đổ mưa to nhỉ?"

"Tôi chỉ nghĩ hôm nay không quá khó chịu như tôi tưởng tượng." Cách hiểu từ "sinh nhật" của Triệu Lăng hôm nay đã thay đổi đáng kể vì món bánh pudding mà Diệp Cửu đưa.

Đối với Triệu Lăng mà nói, cái gọi là sinh nhật cũng chỉ như bữa tiệc thương vụ, giao lưu đều là nhân duyên, chào hỏi chia tay đều là vì lợi ích nhưng hiện tại đột nhiên hiểu được ý nghĩa của sinh nhật, cũng bởi vậy mà hắn lại tham lam hơn một chút. ——muốn độc chiếm món quà của Diệp Cửu.

Hắn không thèm để ý tới nụ cười của Tiêu Thận Ngôn, chỉ vươn tay cầm lấy hồ sơ trong anh, lôi tập tài liệu trong đó ra châm chọc nói vài câu, "Thế nhưng Tiêu đại thiếu gia đây năng lực cũng sụt giảm đáng kể nhỉ, điều tra người thôi mà lại mất nhiều thời gian thế kia?".

Tiêu Thận Ngôn nghiêng người không nói chuyện, nhìn bộ dáng Triệu Lăng càng lúc càng nghiêm túc, không đợi hắn ngẩng đầu hỏi anh đã dứt khoát trả lời, "Tôi đã xác nhận lại lần nữa, người phụ nữ mà cậu nhờ tôi điều tra tên là Đinh Du, bà ấy là mẹ ruột của Diệp tiên sinh nhà cậu. "

Ngay khi Tiêu Thận Ngôn muốn tiếp tục nói chuyện, thì "lời nhắc nhở mạnh mẽ" trên WeChat của Triệu Lăng đã cắt ngang cuộc trò chuyện giữa họ. Hắn nhấp vào hộp thoại có tên "Vân Hề", liền nghe thấy giọng nói lo lắng của cô, "Nói với anh Triệu, người lúc trước tới tìm tiền bối!"

Lời này vừa phát ra, trong lòng hắn như có tảng đá đè nặng, phút chốc chìm xuống đáy biển, hắn nhanh tay lướt vào danh bạ rồi nhấn số của Cố Vân Hề không hề lòng vòng mà vô thẳng vấn đề, "A Cửu bây giờ ở đâu?"

Sau khi xác nhận được Diệp Cửu đã về nhà, Triệu Lăng thậm chí không thể đợi câu tiếp theo của Cố Vân Hề liền trực tiếp cảm ơn rồi cúp điện thoại.

"Bên này tôi giúp cậu giải quyết, mau đi đi." Hai mắt giao nhau, Tiêu Thận Ngôn trực tiếp mở miệng.

Triệu Lăng chỉ kịp dùng ánh mắt cảm ơn nhìn anh, sau đó xoay người chạy về phía cầu thang, đem buổi tiệc linh đình toàn bộ ném sau lưng mà chạy về phía người yêu của mình.