Cố chấp của Sở Đông Ly đối với mao cầu khiến Tạ Hi Tri không biết phải nói gì. Y nghĩ một chút mới nói: “Nếu ta nói không thể thì ngươi tính sao?”
Gãi gãi mũi, ngẩng đầu suy nghĩ hồi lâu, Sở Đông Ly mới chép miệng: “Nghỉ nuôi.”
Nghỉ —— nuôi?!
Tạ Hi Tri thấy rất ngứa tay, rất muốn đánh người.
Thấy mặt y tối lại, Sở Đông Ly lầm bầm: “Ta chỉ thích mao cầu.”
Tạ Hi Tri hít sâu, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Vì sao ngươi chỉ thích mao cầu?”
Sở Đông Ly sờ đầu, mơ hồ nói: “Vì có thể sờ lông mềm mềm xù xù.”
Tạ Hi Tri liếc hắn, tỏ rõ y không tin.
Sở Đông Ly bị y liếc thì chột dạ. Sở dĩ hắn yêu thích mao cầu như vậy đơn giản vì hắn là rồng mà da rồng là vảy, nên hắn chỉ thích mao cầu. Nói trắng ra là vì hắn không có lông nên hắn chỉ thích vật có lông.
Sở Đông Ly sờ bụng, nói lảng sang chuyện khác: “Cả ngày không ăn gì sắp chết đói rồi.” Nói xong thì nhấc chân đi ăn cơm.
Tạ Hi Tri không thấy đói nên cũng không muốn ăn cơm. Y bước vào vườn hoa tìm ghế đá ngồi xuống suy nghĩ mọi chuyện.
Ngày hôm nay của y quả thật dị thường đến mức hỗn loạn, tỉnh dậy phát hiện bản thân đột nhiên lớn lên, còn chưa kịp giật mình đã phải bắt đầu lo lắng Sở Đông Ly không thích mình. Người nọ chỉ yêu thích mao cầu, ngày ngày sẽ ôm đám mao cầu kia mà vui vẻ. Y là trẻ con thì có thể ăn vạ hắn, nhưng lớn lên đồng nghĩa với độc lập và không cần người khác chăm sóc. Bởi vậy cũng không có cớ ở lại bên cạnh hắn. Khoảng trống quá lớn làm y không thể nào thích ứng nổi, chỉ khi có Sở Đông Ly ở bên cạnh thì y mới cảm thấy an lòng nên y không muốn rời khỏi người này.
Phản ứng của Sở Đông Ly khiến y thở phào nhẹ nhõm, hắn không có ghét y… Chờ hắn tỉnh lại cả một ngày trời, tâm trạng y rất thấp thỏm, chỉ sợ sau khi hắn hoàn hồn lại sẽ đuổi y đi. Dẫu sao y chẳng qua là một người xa lạ, hắn chăm sóc y lâu như vậy, còn giúp y khôi phục linh lực. Là hắn đã giúp y quá nhiều. Nếu hắn mở miệng yêu cầu y rời đi, y thật sự không có lí do để ở lại… Nhưng Sở Đông Ly lại không làm vậy. Tạ Hi Tri rất mơ hồ, y thấy Sở Đông Ly là một người rất mâu thuẫn. Hắn có lúc rất lạnh lùng, có lúc lại hiền hòa làm người khác đoán không ra.
Mặc dù hắn nói nghỉ nuôi nhưng Tạ Hi Tri biết hắn chẳng qua là nói đùa. Y vẫn có thể tiếp tục ở lại bên cạnh hắn. Chỉ là hìn như Sở Đông Ly rất thích mao cầu, nếu y không thể biến thành tiểu phượng hoàng hắn sẽ không thích y sao?
Tạ Hi Tri thật đau đầu.
Mấy mao cầu trong sân thấy có người lạ đều tò mò vây quanh, ngửa đầu lên nhìn gương mặt khổ não của Tạ Hi Tri —— Ồ, là một mỹ nam!
Phát hiện dưới chân có thứ gì đó cọ tới cọ lui, y cúi đầu nhìn thì chỉ thấy bên dưới đang có một đám mao cầu vây quanh chân y. Tạ Hi Tri bèn ngồi xổm xuống đối diện với bọn nó.
Đám mao cầu hưng phấn —— Mỹ nam nhìn gần càng đẹp hơn! Ăn đậu hủ, ăn đậu hủ!
Thấy mấy mao cầu từng đứa từng đứa hăng say leo lên người mình, Tạ Hi Tri dứt khoát ngồi xuống, mặc kệ bọn nó đu trên người y. Suy nghĩ một chút, Sở Đông Ly thích mao cầu như vậy đúng là hợp lí, lông mềm sờ thật thoải mái…
Phòng khách
Thấy Sở Đông Ly ngồi một mình, Khổng Tước kì lạ hỏi: “Tạ Hi Tri đâu?”
Sở Đông Ly nghiêng đầu, ủa, đâu rồi? Mới vừa nãy rõ ràng còn ở đây mà, hay là giận rồi? Vì mình nói nghỉ nuôi y sao?
Khổng Tước sáp tới: “Các ngươi cãi nhau hả?”
Sở Đông Ly liếc hắn: “Chúng ta có thể cãi nhau vì cái gì chứ?”
Khổng Tước nói: “Vì cái gì cũng cãi được hết. Các ngươi sáng nay còn như hai đứa con nít mà đánh nhau đấy.”
Đông Nam Phi ném cho Sở Đông Ly một ánh mắt —— lớn như vậy còn đi đánh nhau, trẻ con!
Sở Đông Ly giật giật khóe miệng, ai quy định người lớn không thể đánh nhau?
“Ta đi tìm y, chắc là giận dỗi rồi. Ai nha, dù lớn rồi nhưng vẫn là một đứa con nít đó.”
Khổng Tước đẩy Sở Đông Ly ra cửa: “Đi mau, ta chờ cơm các ngươi.”
Đông Nam Phi ở đằng sau chêm vào: “Chậm thì ăn canh thừa thịt nguội."
Sở Đông Ly vừa đau vừa tức: Hai thức thần của hắn ngày càng quá đáng! Leo lên đầu chủ nhân hắn ngồi rồi!
Vừa rời phòng khách, Sở Đông Ly đã thấy phía xa xa là Tạ Hi Tri trên người treo đầy mao cầu đang ngồi ngẩn người trong vườn hoa. Hắn thấy rất vui, đi tới hỏi: “Quỷ hẹp hỏi, còn giận dỗi à?”
Tạ Hi Tri ngẩng đầu nhìn hắn, buồn bã nói: “Không có.”
Sở Đông Ly bóp mặt y, thầm than: Cảm giác này thật tốt.
“Giận dỗi thì nói thẳng ra, đừng chối chứ?”
Tạ Hi Tri phồng má: “Không có giận dỗi mà.”
“Được rồi, không có thì không có. Đứng lên đi ăn cơm với ta.”
“Không muốn ăn.”
Sở Đông Ly trợn mắt: “Nhưng ta muốn ăn nên ngươi phải bồi ta ăn.”
Tạ Hi Tri đành vỗ vỗ quần áo đứng lên.
Sở Đông Ly cười híp cả mắt, sờ đầu y: “Ngoan.”
Tạ Hi Tri rất muốn cắn cái tay đang sờ đầu mình.
Trên đường đi đến phòng khách, Sở Đông Ly liếc thấy Tạ Hi Tri mặt mày buồn bực thì suy nghĩ một lát, có chút ngại ngùng nói: “Chuyện ta nói nghỉ nuôi là nói giỡn thôi. Ta cũng thích đại phượng hoàng nữa.” Nghĩ mà xem, một con rồng như hắn nuôi một con phượng hoàng thì thật là oai phong luôn, ha ha!
Tạ Hi Tri dừng bước khiến Sở Đông Ly khó hiểu, quay đầu nhìn y.
Chần chừ một hồi, Tạ Hi Tri hỏi: “Vậy… vậy ta có thể luôn ở nơi này à?”
Sở Đông Ly cười: “Đương nhiên có thể. Người thích ở bao lâu liền ở bấy lâu. Nhà ta lớn lắm, mười người như ngươi cũng không thành vấn đề.”
Cả người Tạ Hi Tri lập tức thả lỏng, mặt cũng nở nụ cười: “Sở Sở, ngngươi thật tốt!”
Sở Đông Ly gật đầu, không hề khiêm tốn: “Đương nhiên rồi.”
Tạ Hi Tri vốn định ngồi một bên bồi Sở Đông Ly ăn cơm nhưng Sở Đông Ly lại trách y: “Tính ra khi ngngươi còn nhỏ rất kén ăn. Bây giờ người lớn rồi phải trả lại hồi đó ta giúp ngươi chọn đông chọn tây đi. Bồi ta ăn cơm cho tốt, giúp ta ăn nhiều cơm, nếu không ta không có sức làm việc mất.”
Khổng Tước cười: “Tiểu Ly Tử, ngươi thật giống chủ nô còn Tiểu Hi là nô lệ của ngươi đó.”
Sở Đông Ly vừa gắp đồ ăn cho Tạ Hi Tri, vừa liếc mắt xem thường: “Ngươi cũng là nô lệ của ta.”
Khổng Tước một gắp gắp đi đùi gà trong chén Sở Đông Ly, hừ mạnh: “Nô lệ muốn tạo phản.”
“Ê, đùi gà của ta!”
Sở Đông Ly đưa đũa cướp lại, Khổng Tước khăng khăng không cho. Thế là hai người vây quanh bàn đánh nhau.
Đông Nam Phi bình tĩnh ăn cơm.
Tạ Hi Tri nhân lúc Khổng Tước đến gần y thì duỗi chân làm vướng chân hắn. Khổng Tước sẩy chân làm đùi gà bay ra ngoài. Sở Đông Ly định dùng chén tiếp lấy thì thình lình từ bên ngoài xuất hiện một người, người nọ thấy đối diện bay tới một cái đùi gà thì há miệng —— ngoàm, đớp một cái!
…
Hồ Ngọc gặm đùi gà, bị Sở Đông Ly tàn bạo trừng thì hoảng sợ, lắp bắp nói: “Tiên sinh… tiên sinh… ta cắn một cái… còn lại… còn lại trả ngươi.”
Sở Đông Ly ai oán: “Ai muốn ăn nước miếng của ngươi!”
Hồ Ngọc vô tội nghĩ, hắn là hồ ly thích đùi gà nhất thì thấy đùi gà tự bay tới dĩ nhiên là phải há mồm cắn rồi.
Sở Đông Ly ngồi xuống ăn cơm, hỏi Hồ Ngọc: “Sao ngươi tới lúc này? Đừng nói là qua ăn cơm chùa đó.”
Hồ Ngọc đưa đùi gà lên cắn một cái, có chút xấu hổ: “Ta muốn nhờ tiên sinh giúp ta một chuyện.”
Sở Đông Ly nhìn hắn: “Giúp cái gì cơ?”
Hồ Ngọc nói: “Giúp Khổng Vũ tìm lại lông Khổng Tước của hắn.”