Phượng Hí Đông Cung

Chương 13: Ánh trăng mông lung



Thích khách trên nóc nhà thấy thế liền vội vàng lấy từ trong ngực một sợi bạc mỏng, đổ chất lỏng màu trắng lên một đoạn đầu, sau đó cẩn thận thả từ từ sợi bạc xuống từ khe hở.

Phượng Triêu Hoa như lơ đãng thở nhẹ ra tiếng.

Thích khách bị giật mình tay hơi run lên, đầu sợi bạc được thấm thuốc lại rơi chệch một lần nữa.

Phượng Triêu Hoa nhếch môi, mặt vùi trong gối nhưng đầu óc không ngừng suy nghĩ, có nên ra tay đuổi người đi không? Dây dưa kiểu này cũng không phải là cách.

Đột nhiên ánh trăng trên đỉnh đầu mờ đi, ngay sau đó, dần dần biến mất.

Lúc Phượng Triêu Hoa mở mắt ra, ngói lưu ly đã được thả lại chỗ cũ, giống như chưa từng bị di chuyển. Nếu như không phải tối nay nàng bị đánh thức, ngày mai chắc chắn sẽ không biết ban đêm có khách tới chơi.

Đang muốn thở phào nhẹ nhõm thì chợt phát hiện hơi thở đầy địch ý kia vẫn còn quanh quẩn chưa đi, ngược lại càng lúc càng tới gần nàng. Phượng Triêu Hoa không vui nhíu nhíu lông mày, nhắm mắt yên lặng theo dõi.

Sau đó, một luồng mê hương lan tỏa ra.



Phượng Triêu Hoa nhếch môi, đầu tiên là nước thuốc, tiếp đến là khói mê, xem ra chuyện càng lúc càng thú vị.

Một hồi lâu, cửa ‘két’ một tiếng được mở ra. Một thích khách mặc áo đen che mặt rón ra rón rén như một tên trộm đến cạnh giường, móc ra một bình sứ màu xanh lá.

Phượng Triêu Hoa thở dài, xem ra, thật sự phải ra tay rồi. Vừa nghĩ tới đã hơn nửa đêm còn phải rời giường động thủ với người khác, liền cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Sư phụ có nói võ công là để tự vệ, không phải để đánh nhau với người khác. Mà nàng luôn luôn coi những lời này là lời lẽ chí lý, luôn luôn khắc sâu trong tâm, cũng không không hề động thủ với ai. Hôm nay, muốn nàng làm trái với sư mệnh, đánh nhau với kẻ khác, thật là làm khó nàng mà.

Phượng Triêu Hoa thầm than, đang định ra tay thì bước chân của thích khách bất ngờ dừng lại.

Phượng Triêu Hoa nghiêng đầu nhìn sang thì thấy thích khách đang hốt hoảng cùng một vị khách không mời mà đến khác dây dưa. Trong bụng hiểu ra, thì ra là có cao nhân tương trợ. Vậy thì không cần động thủ nữa. Trở người, nhắm mắt lại, thoải mái hưởng thụ như đang nghe diễn tuồng trong rạp hát vậy.

Bên này thì vô cùng nhàn nhã, nhưng bên kia lại đánh nhau khí thế ngất trời.

Đánh hơi được trong phòng có mê hương, Long Liễm Thần vô cùng tức giận, kiếm trong tay càng múa càng bén nhọn, lần này không có nàng ở một bên chướng mắt, hắn động thủ thuận buồm xuôi gió hơn rất nhiều.

Nghe được tiếng đánh nhau trong phòng Lục Bình vội vã chạy tới thì chứng kiến tình hình này, cảm thấy không ổn rất nhanh quyết định, xoay người chạy vào trong sân, dốc sức hét lớn, “Có ai không, có thích khách.”

Thấy tình thế không ổn, thích khách cũng nhanh chóng vứt lại khói mê chạy trốn.

Giống như lần trước, Long Liễm Thần không có đuổi theo, chỉ liếc nhìn bóng lưng thích khách rồi thu kiếm quay đầu lại nhìn người nào đó đang ngủ say sưa, khóe miệng thoáng nhếch lên cười. Ngay sau đó xoay người đi ra khỏi cửa phòng.

Thấy hắn chạy trối chết như thế, Lục Bình cũng đoán được cái người bỏ chạy đằng trước hẳn mới là thích khách, mà người còn lại này chính là người có lòng tốt ra tay cứu giúp. Đang tự hỏi có nên bảo hộ viện chặn lại hay không, bước tới tính gặng hỏi thế nhưng y lại mở miệng trước...

“Tiểu thư nhà ngươi trúng thuốc mê, có lẽ đến trưa ngày mai mới có thể tỉnh lại. Đi vào dọn dẹp một chút.”



“Cám ơn tráng sĩ trượng nghĩa ra tay tương trợ.” Lục Bình đáp lại theo lễ tiết của nhân sĩ trên giang hồ.

Long Liễm Thần nhướng nhướng mày, nha hoàn của nàng người nào cũng thú vị vậy ư? Khó hiểu lắc lắc đầu, nói mà như than, “Tướng phủ nên đổi hộ viện đi.” Dứt lời, nghênh ngang rời đi.

Lục Bình nhíu nhíu mày, hộ viện tướng phủ rất lợi hại, nhưng tiểu thư thích yên tĩnh, cho nên Lạc Phượng các mới không có hộ viện nào canh gác.

“Lục cô nương.”

Lục Bình giương mắt, bĩu môi nói: “Nơi này không sao rồi. Mọi người cũng quay về đi.”

“Nhị tiểu thư không sao chứ? Cần gọi đại phu không?” nhị tiểu thư chính là thần trong mắt bọn họ, không thể xảy ra bất trắc gì được.

“Vị công tử kia đã nói rồi, tiểu thư chỉ trúng mê hương, buổi trưa ngày mai sẽ tỉnh lại. Không có gì đáng ngại.”

Mặc dù hơi do dự nhưng hộ viện vẫn nghe lời rời đi. Lục cô nương là nha hoàn tháo vát nhất trong phủ, nàng nói nhị tiểu thư không có việc gì, vậy nhất định là không sao rồi.

Thấy mọi người rời đi, Lục Bình mới nhẹ nhàng đóng cửa phòng Phượng Triêu Hoa lại, rồi rón rén trở lại trong phòng mình.

Phượng Triêu Hoa ở trong phòng cười khẽ, Lục Bình quả nhiên là người thân tín nhất, dọn dẹp phòng cũng không phải là chuyện nên làm lúc nửa đêm, thời khắc này, ngủ mới là quan trọng Trải qua một trận náo loạn như vậy, có lẽ, nàng thật phải ngủ thẳng đến trưa như lời y nói rồi.

Nghĩ đến Long Liễm Thần, cảm giác trong lòng Phượng Triêu Hoa rất phức tạp, không muốn cùng y chạm trán, nhưng bởi vì lần nào y cũng kịp thời ứng cứu mà vui vẻ. Mặc dù nàng biết, những tai bay vạ gió này đều do y ban tặng. Nhưng nàng không thể nào oán trách y, dù là ngoài miệng hay trong lòng, đều không cách nào thốt ra lời oán giận. Không nên, không nên như thế. Cả hai vẫn là người của hai thế giới.



Phượng Triêu Hoa thở dài trở người ngủ tiếp.

Hồi lâu, tiếng hít thở dần dần đều đặn, trong giấc mộng, trên gương mặt bình tĩnh của Phượng Triêu Hoa luôn mang theo nụ cười, nụ cười đó thật khác xa với nụ cười khi nàng thức, đều là mỉm cười thản nhiên nhưng lại vô cùng hạnh phúc, nụ cười xinh đẹp tràn đầy sức sống như vậy đã lâu không thấy.

***

Trong đêm tối, Long Liễm Thần không như lúc tới mượn khinh công chạy đi, ngược lại lựa chọn đi bộ. tướng phủ cách hoàng cung không xa, chỉ cách một con phố. Nhưng hắn lại đi rất lâu rất lâu, giống như con đường dưới chân mãi không có điểm đích.

Trái tim tuy nhìn như rối loạn nhưng lại êm ả như nước, bắt đầu từ bao giờ tư tưởng đã bị thúc đẩy đón nhận?

Long Liễm Thần hơi nhếch môi rũ mắt nhìn cây trâm thuận tay lấy từ phòng nàng ra. Cây trâm rất bình thường, hình dáng bình thường, chất ngọc bình thường, hắn khẳng định đây không phải là cây trâm trong cung, cũng không phải là cây trâm mà một thiên kim tướng phủ nên có, nó không xứng với thân phận của nàng. Nhưng nó lại xuất hiện trên bàn trang điểm của nàng.

Nhìn nó hồi lâu, đột nhiên Long Liễm Thần không thể giải thích phát ra tiếng cười khẽ, không thể giải thích tựa như chuyện hắn làm trái với lý trí chạy tới tướng phủ cứu người. Cầm cây trâm cất vào trong ngực. Ngẩng đầu nhìn xem sắc trời, tiếp tục thong thả dạo bước, giống như muốn dành thời gian của giấc ngủ quý báu trôi qua một cách vô ích với con đường này.

Tối nay ánh trăng thật khá, mông lung lưu luyến. Gió mát hây hây mang theo chút lành lạnh, nhưng không đủ thổi vào lòng người đi đường. Cũng không đủ để thổi thức mỹ nhân đang ngủ say sưa. Mọi thứ đều vô cùng yên tĩnh.