Phượng Triêu Hoa im lặng không nói, nếu sớm biết rước lấy hoa đào giả thế này, nàng nhất định sẽ không ở lại tham gia náo nhiệt. Xưa nay, nàng không hề ưa thích ồn ào.
“Một bằng hữu của ta ở Kinh Hồ có một chiếc thuyền tư, không biết Thất Thiếu cùng Minh Nguyệt cô nương có đồng ý nể mặt hay không?”
Phượng Triêu Hoa bất đắc dĩ vuốt vuốt lông mày, thản nhiên nói, “Long công tử thịnh tình như thế, Phượng mỗ cung kính không bằng tuân mệnh.” Thay vì cô nam quả nữ ở đây với Minh Nguyệt, chẳng thà đi cùng mọi người, cũng tránh cho lúng túng nhìn nhau chẳng biết nói gì. Nhưng nếu có thể lựa chọn, nàng muốn về nhà ngủ hơn.
“Vậy thì quyết định như thế. Xế chiều hôm nay, hẹn ở bờ tây Kinh Hồ, không gặp không về.” Long Liễm Thần nói.
Minh Nguyệt thản nhiên cười cười nói: “Đa tạ ý tốt của Long công tử.” Vẻ buồn bã trước đó đã không còn, trong đôi mắt sáng ngời kia lóe lên nét đoan trang và sáng suốt, cùng với một chút sự cởi mở hiểu biết của nhi nữ giang hồ.
Thấy chuyện đã xong, Phượng Triêu Hoa đang muốn thoát thân, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng cầu xin, “Ngài thật sự không thể đi lên.”
Là giọng của Nhị Cẩu Tử. Lúc này Phượng Triêu Hoa mới phát hiện, không biết Nhị Cẩu Tử đã đi ra ngoài từ lúc nào.
“Tại sao không thể đi lên? Chẳng lẽ Vân Nghê lâu không muốn làm ăn nữa sao?”
Trần Thanh Phi? Phượng Triêu Hoa nhíu mày, khi nãy một lòng muốn từ chối thịnh tình của Minh Nguyệt đã bỏ quên hắn. Nhưng nơi này không phải là chổ để tính sổ. Tạm thời nàng chưa muốn bại lộ thân phận.
“Đây là quy củ.” Nhị Cẩu Tử dùng thân thể ngăn lại ở đầu hành lang, ngăn cản không cho Trần Thanh Phi tiếp tục lên lầu.
“Quy củ là người định, cũng có thể sửa đổi.”
“Chuyện này...” Nhị Cẩu Tử khó xử. Trần công tử là khách quen của nơi này, hơn nữa còn là Đại thiếu gia của phủ Thái phó, đắc tội không nổi. Nhưng bên trong là công tử nhà mình, càng không thể quấy nhiễu.
Lúc này, Vân nương đúng lúc bước ra phía trước hòa giải nói: “Một chút nữa Tứ đại hoa khôi của Vân Nghê lâu chúng tôi sẽ lên đài hiến nghệ, ngài yêu thích ai cứ mặc sức mà chọn lựa, sao hả?”
Trần Thanh Phi hất cằm nói: “Bà cho rằng bản công tử thiếu đàn bà sao?”
“Vậy ngài...”
“Để Long - Phượng công tử ra ngoài gặp mặt cùng mọi người. Dù thế nào cũng phải để cho mọi người biết bị bại bởi người nào.” Trần Thanh Phi nói.
“Phải đó. Rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại tài ba đến thế.” Người lầu dưới bắt đầu ồn ào lên.
“Cho Trần công tử vào đi. Không có gì mờ ám mà không dám gặp.” Long Liễm Thần thản nhiên nói.
Phượng Triêu Hoa nhíu nhíu mày, trong lòng biết nếu còn cự tuyệt yêu cầu của Trần Thanh Phi nữa chỉ rước lấy phiền toái nhiều hơn, nên không có lên tiếng phản đối, cúi đầu chậm rãi châm trà để tránh đụng mặt hắn.
Trần Thanh Phi vừa vào cửa liền dùng thái độ lớn lối không coi ai ra gì mở miệng nói, “Tại hạ Trần Thanh...Thanh...Thanh...” Sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch, hai mắt chứa đầy hoảng sợ nhìn Long Liễm Thần, luống cuống đứng im tại chỗ.
Long Liễm Thần thản nhiên liếc hắn một cái, trên mặt mỉm cười như gió xuân ấm áp, môi mỏng khẽ mở, “Trần Thanh công tử?”
Trần Thanh Phi bỗng trợn to mắt, một hồi lâu mới hoàn hồn, không phải là thái tử sao? Không phải là thái tử... Từ nhỏ nhị đệ Minh Hiên đã vào cung làm bạn học cùng thái tử, vì vậy hắn với thái tử cũng không xa lạ gì. Mặc dù diện mạo giống nhau như đúc, nhưng giọng nói của thái tử không phải như thế.
“Trần công tử nhìn đủ chưa?” Long Liễm Thần hỏi.
“Nhìn...nhìn đủ rồi.” Mặc dù giọng nói không giống nhau, nhưng vẫn cẩn thận thì tốt hơn. Nghĩ đến đây, trong nháy mắt Trần Thanh Phi thay bằng vẻ mặt nịnh hót nói: “Hai vị công tử cứ từ từ hàn huyên...từ từ hàn huyên.” Nói xong, nhanh chóng lui ra ngoài. Gần tới cửa thì bị vấp bậc cửa thiếu chút nữa ngã lăn lóc. Nhìn chẳng ra làm sao.
Cho rằng Trần Thanh Phi đã đi xa, Phượng Triêu Hoa mới từ từ ngẩng đầu lên, đối với thái độ khác thường của Trần Thanh Phi cũng cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Nhưng Minh Nguyệt nhìn thấy rất rõ ràng, Trần Thanh Phi hiển nhiên là bởi vì sinh lòng sợ hãi mới rời khỏi, mà người khiến cho hắn sợ hãi, rõ ràng chính là vị Long công tử trước mắt này. Người có thể khiến cho công tử phủ Thái phó e sợ, thân phận nhất định không tầm thường. Chỉ là, hắn có giúp được mình không?
Đặt tách trà xuống, Phượng Triêu Hoa có chút mệt mỏi nhíu nhíu mày, đứng dậy nhàn nhạt nói, “Tại hạ còn có việc, xin cáo từ trước.”
Long Liễm Thần định mở miệng lưu y lại, nhưng nhìn thấy vẻ khó chịu trong mắt y nên đành gật đầu nói, “Không tiễn.”
“Minh Nguyệt tiễn Thất công tử.” Minh Nguyệt đứng dậy, vẻ mặt kiên trì nói.
Trong lòng Phượng Triêu Hoa biết không thể từ chối, liền mặc kệ nàng ta, nói: “Đa tạ.”
Hai người một trước một sau xuống lầu, vô cùng ăn ý không ai lên tiếng. Phượng Triêu Hoa đang vì thế mà cảm thấy vui mừng thì Minh Nguyệt lại dội cho nàng một chậu nước lạnh...
“Thất thiếu...”
Phượng Triêu Hoa đứng lại, bị hai chữ ‘Thất thiếu’ làm kinh sợ, không lẽ là người quen cũ? Chỉ có bằng hữu trên giang hồ mới gọi nàng là Thất thiếu, những người khác đều xưng là Thất công tử.
“Huynh thật không nhớ ta sao?” Minh Nguyệt hỏi.
Phượng Triêu Hoa không quay đầu lại, tiếp tục bước xuống lầu, nhưng bước chân đã chậm hẳn lại, cố gắng nhớ lại từng khuôn mặt có giao tình. Hồi lâu, vẫn không nghĩ ra người nào có thể có cặp mắt giống như vậy.
“Cô nương mời trở về đi.” Khi đáp xuống bậc thang cuối cùng thì Phượng Triêu Hoa quay đầu lại lễ phép nói.