Phượng Triêu Hoa chỉnh đốn lại tâm trạng nói: “Ở trong mắt ta Lộng Nguyệt chỉ là nam nhi khảy khúc ‘Phượng Cầu Hoàng’ ở ven hồ Yên Vũ, còn Minh Nguyệt là nữ nhi của Lý Đức Thiên, vì vậy nên ta đồng ý chiếu cố cô nương. Ngoài ra không còn gì khác.”
“Nhưng...”
“Minh Nguyệt.” Phượng Triêu Hoa cất cao giọng nói: “Chờ chuyện của lệnh tôn kết thúc, rồi rời khỏi Vân Nghê lâu, tìm người tốt xứng đáng mà gả.”
“Ta...” Thân thể Minh Nguyệt run nhẹ, “Ta biết rồi.”
Phượng Triêu Hoa dứt khoát xoay người rời đi với sắc mặt nặng nề.
“Đi ra, đi ra...” Lầu dưới có người làm ầm ĩ.
Phượng Triêu Hoa rũ mắt nhìn, kinh ngạc nửa giây, nhíu mày tỏ vẻ không vui, không nhìn mọi người, chậm rãi xuống lầu.
“Thất công tử.” Mặt Vân nương áy náy, “Tôi nói sao bọn họ cũng không chịu giải tán.”
Phượng Triêu Hoa khẽ gật đầu, ngỏ ý không trách bà, thản nhiên liếc mắt nhìn lướt qua từng người trong đám người vây xem, nói: “Minh Nguyệt được Trần nhị công tử bao bốn ngày, nếu các vị muốn nghe Minh Nguyệt đánh đàn, có thể ghé hậu viện của phủ Thái phó xem.”
Vừa dứt lời, trong đại sảnh bỗng xôn xao, rối rít nhìn tới vị công tử và người đàn ông đứng tuổi ở cạnh cửa sổ hướng Tây.
Khóe miệng Trần Minh Hiên co giật mấy cái đến nỗi miệng ly rượu ở trên môi cũng rung rung theo. Nhưng dù sao hắn cũng không phải là người bình thường, hơi thu khóe môi lại rồi đặt ly rượu xuống, vô cùng bình tĩnh nói, “Hoan nghênh các vị quang lâm.”
Trong hành lang lại xôn xao một trận.
Đầu lông mày Phượng Triêu Hoa khẽ nhếch, đột nhiên cảm thấy người Trần gia cũng không phải ai cũng tệ, ít nhất Trần Minh Hiên này đã không để người khác thất vọng.
Lúc này Trần Minh Hiên lại nói, “Lúc các vị đến đừng quên tự chuẩn bị bàn ghế với nước trà.” Vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, làm cho người ta tin tưởng hắn toàn tâm toàn ý hoan nghênh chúng khách tới dự.
Phượng Triêu Hoa vểnh môi, tầm mắt dừng lại trên mặt hắn một chút ngay sau đó xoay người. Vào lúc này, bất ngờ đụng ngay mặt người phía sau. Không đúng, phải nói là người phía sau mạnh mẽ nhào vào lòng nàng.
“Ai da...Cái gì mà tự chuẩn bị bàn ghế nước trà?” Bị đụng vẫn không quên tham gia náo nhiệt, Long Hiểu Vân ăn vận kiểu cách công tử nhà giàu nhướng đầu nhìn vào bên trong. Hoàn toàn không thấy bức tường thịt trước mặt nàng.
Phượng Triêu Hoa đối với tiểu nha đầu lanh chanh láu táu trước mắt này rất có cảm tình. Mặc dù một thân nam trang, nhưng giọng nữ trong trẻo tuyệt không thể che giấu, cho dù ai cũng biết nha đầu nãy đã thay đổi búi tóc nhưng thật sự là một thân nữ nhi. Không chú ý thế này, có lẽ chỉ thỉnh thoảng mặc nam trang ra ngoài vui chơi thôi.
“Lại lỗ mãng.” Trong giọng nói ấm áp bất đắc dĩ ấy còn mang theo vẻ cưng chiều vô hạn.
Nghe vậy, Long Hiểu Vân mới ý thức được trước mình còn có một vị đại thần vĩ đại, nhanh chóng lùi khỏi người Phượng Triêu Hoa le lưỡi nói: “Xin lỗi.”
“Không sao.” Nói xong, Phượng Triêu Hoa nhìn người sau lưng nàng ân cần hỏi thăm: “Long huynh, lại gặp mặt.”
“A... Ngươi biết tam...” Chữ ca sau đó biến mất thay vào là một quả trứng vịt nhét vào trong miệng Long Hiểu Vân.
Phượng Triêu Hoa rũ mắt cười nhẹ, nói: “Đúng vậy, ta và tam ca ngươi là huynh đệ tốt.”
Huynh đệ tốt? Mày kiếm của Long Liễm Thần nhếch lên, hắn thật hoài nghi về ba chữ này.
Phượng Triêu Hoa hiển nhiên cũng biết trong lòng hắn không thể nào chấp nhận, nhưng vẫn vô cùng thản nhiên nhìn thẳng hắn cười nhạt.
Trong chớp mắt, Long Liễm Thần đột nhiên hơi ngẩn ngơ, không thể trách cứ hắn lần trước đi không từ biệt.
“Tam ca, huynh có vị bằng hữu tuấn tú này từ bao giờ thế, sao chưa từng nghe huynh nhắc tới?” Long Hiểu Vân chu cái miệng nho nhỏ lên, tỏ vẻ nàng rất bất mãn đối với hành vi giấu một mỹ nam như thế này của huynh trưởng nhà mình.
“Ta với Phượng huynh nhất kiến như cố*.” Long Liễm Thần lấp liếm giải thích. (* tuy chỉ mới gặp lần đầu mà như đã thân tự bao giờ)
“Vậy à.” Con ngươi đen nhánh không chút e lệ của Long Hiểu Vân nhìn chằm chằm vào hàng mi thanh tú cong vút của Phượng Triêu Hoa.
Một màn này quá chói mắt, mặt Trần Minh Hiên cho tới bây giờ vẫn không có biến sắc rốt cuộc cũng không nhịn được lên tiếng, “Long huynh.”
Long Liễm Thần giương mắt, khẽ gật đầu chào hỏi.
“Trần Minh...”
“Tiểu Cửu.” Long Liễm Thần nhẹ giọng nhắc nhở người nào đó đừng quá càn rỡ.
Long Hiểu Vân vội vàng che miệng mình lại, cười trộm hai tiếng nói: “Trần đại ca, thật là đúng dịp nha.”
Nét mặt Trần Minh Hiên không hề vui vẻ, chỉ thản nhiên bĩu môi ‘Ừ’ một tiếng tượng trưng.
Long Hiểu Vân thấy thế bĩu môi bất mãn, ở trong lòng thầm nói, mỗi lần gặp người đó đều như vậy, giống như nàng thiếu hắn mấy vạn lượng bạc không trả vậy. Nàng là công chúa, cho dù hắn không tôn trọng nàng, cũng không nên cho nàng sắc mặt đó, coi như cho sắc mặt, cũng chỉ có thể thỉnh thoảng tình cờ biểu hiện, nào có lần nào cũng thế chứ.
Long Liễm Thần không nhìn thẳng muội muội của mình đang nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên thật cao, nhìn sang Phượng Triêu Hoa nói: “Phượng huynh nguyện ý cùng chúng tôi ngồi chung một bàn thưởng thức vẻ đẹp không?”
“Đa tạ Long huynh có ý tốt. Tại hạ còn có chuyện quan trọng cần làm. Chư vị cứ tự nhiên.” Dứt lời, nhìn mọi người khẽ mỉm cười, gật đầu một cái tỏ ý nói lời từ biệt.
“Nè...Ngươi chờ một chút.” Long Hiểu Vân đuổi theo Phượng Triêu Hoa đang ra khỏi Vân Nghê lâu, nói: “Ngươi còn chưa có nói cho ta biết lần sau làm sao tìm được ngươi.”
Phượng Triêu Hoa khẽ nhíu mày, nói: “Tam ca của ngươi biết.”
“Huynh ấy làm sao biết được chứ.” Vẻ mặt Long Hiểu Vân khinh thường.
Phượng Triêu Hoa thấy thế không khỏi cười ra tiếng, giương mắt nhìn về phía một tên con trai đứng nghiêm trước cửa nhìn bọn họ, lạnh nhạt nói: “Chúng tôi là huynh đệ tốt, y đương nhiên biết.”
“Lừa gạt.” Long Hiểu Vân nói: “Các ngươi nói chuyện lạnh nhạt như vậy, tuyệt không giống huynh đệ tốt.” Chỉ có Trần Minh Hiên mới tính là huynh đệ tốt của ca ca.
Tiểu nha đầu này thật không ngốc chút nào. Phượng Triêu Hoa cho nàng một ánh mắt tán thưởng, nói: “Nếu như ngươi tìm ta thì đến Vân Nghê lâu lưu lại lời nhắn.” Nàng thích tiểu nha đầu đơn thuần mà không mất đi sự thông minh trước mặt này.
“Ngươi là đương gia Vân Nghê lâu sao?”
“Cứ cho là như thế đi.”
Chủ thanh lâu sao lại là nam tử? Long Hiểu Vân gãi gãi ót, đang muốn truy hỏi sự việc kỹ càng, chưa muốn bỏ qua thì có người lên tiếng...
“Tiểu Cửu, đừng trì hoãn chính sự của Phượng công tử.”
Tam ca lên tiếng, nàng có thể không từ sao? Bĩu môi không cam lòng, Long Hiểu Vân buồn bực xoay người đi về phía Vân Nghê lâu.
Phượng Triêu Hoa cười rồi xoay người đi về hướng ngược lại.