Phượng Hí Đông Cung

Chương 3: Kính trà – Gây thù chuốc oán



Sau cơn mưa dông lạnh lẽo cuối mùa Thu, cây cỏ có vẻ xơ xác tiêu điều. Trái lại cây cỏ bên trong cung Phi Phượng thì vẫn sinh trưởng xanh tươi, nổi trội cả Đông cung. Nhất là sau chuyện thái tử ngủ lại cung Phi Phượng được truyền ra ngoài, cây cối dường như tươi tốt cao lớn hơn nhiều.

Sáng sớm hôm nay, thời tiết có vẻ trong lành mát mẻ khác thường. Gió mát thổi vi vu làm lay động khung cửa sổ tân phòng, đánh thức tân lang đang ngủ say ở bên trong.

Long Liễm Thần mở mắt, nhưng đập vào tầm mắt là xà nhà sơn đỏ, thoáng nhớ lại chuyện đêm qua, hơi khó tin ngồi bật dậy, nhíu mày kiếm liếc mắt nhìn tới rèm đỏ vẫn còn buông như cũ, nhỏ giọng gọi, “Người đâu, thay y phục cho bản thái tử!”

Tiểu Phong Tranh đẩy cửa vào, đem y phục Long Liễm Thần để sang một bên, sau đó đi tới cạnh giường, nhỏ giọng gọi, “Tiểu thư, dậy đi thôi.”

Phượng Triêu Hoa mơ mơ màng màng lầu bầu khẽ đáp rồi trở người ngủ tiếp.

Tiểu Phong Tranh bất đắc dĩ cầm y phục để sang góc giường, chuẩn bị tư thế của phụ nhân chua ngoa chửi đổng, cao giọng gọi: “Tiểu thư, dậy thôi!”Lần nào tiểu thư cũng thế cả, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!

Phượng Triêu Hoa vẫn nhắm mắt nói, “Tiểu Phong Tranh, sao ăn to nói lớn thế, kẻo làm hỏng thanh danh phủ Thừa tướng.”

Tiểu Phong Tranh trợn trắng mắt nói: “Nơi này là Đông cung, không phải phủ Thừa tướng.”

Cơn buồn ngủ của Phượng Triêu Hoa bỗng chốc bay mất, tỉnh táo hẳn ra, cẩn thận xuyên qua tấm rèm đỏ nhìn ra phía ngoài...

Quả nhiên, hắn còn ở đây!

Tuy chỉ nhìn thấy được bóng lưng, nhưng Phượng Triêu Hoa vẫn không cầm lòng được thầm khen người này có thân hình rất đẹp, tinh mà không gầy, tráng mà không mãng, cực kỳ cân xứng.

Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng cười khẽ, lời nói mang vẻ châm chọc, “Thì ra thiên kim tướng phủ chỉ là hạng người ham ngủ.” Giọng điệu bất cần đời, hoàn toàn tương phản với thân phận của hắn.

Phượng Triêu Hoa không đáp lại, buồn bực nhíu nhíu lông mày.

“Hy vọng thiên kim tướng phủ không phải là người không hiểu lễ nghi.” Dứt lời, Long Liễm Thần nhếch môi với vẻ khó hiểu, ung dung thong thả rời khỏi cung Phi Phượng.

Phía sau rèm, Phượng Triêu Hoa hơi sững người, ngay sau đó đứng dậy thay y phục, thản nhiên hỏi, “Bây giờ là giờ nào rồi?”

“Giờ Thìn.”Tiểu Phong Tranh đáp.

Đến không kịp rồi.

Phượng Triêu Hoa than nhẹ, thầm nhủ, “Ắt phải gây xôn xao một trận nữa rồi.”

Tiểu Phong Tranh nghe không hiểu nhưng cũng lười hỏi, trách nhiệm của nàng là chỉ chăm sóc tiểu thư.

Chốc lát sau, Phượng Triêu Hoa đã trang điểm phục trang hoàn tất, nhìn mình trong gương, nhợt nhạt nở nụ cười hằn lên lúm đồng tiền, thở dài nói, “Gương mặt này, đã bao lâu không được trang điểm như vầy rồi?”

“Ít nhất mười năm! Từ ngày được tiểu thư nhặt về tướng phủ cho tới nay, Tiểu Phong Tranh chưa bao giờ thấy người trang điểm ăn mặc đẹp như thế cả.” Tiểu Phong Tranh cảm thấy uất ức thay cho tiểu thư nhà mình. Rõ ràng có được khuôn mặt sắc nước hương trời, lại phải bó buộc dưới lớp nam trang nho nhã đáng ghét kia.

Phượng Triêu Hoa thờ ơ cười cười, đứng lên nói, “Đi thôi. Đừng để hoàng hậu đợi lâu.”

***

Lúc Phượng Triêu Hoa đến trước cửa chính Đông cung thì Vương công công vô cùng niềm nở tiến lên nghênh đón, “Chúc mừng thái tử phi nương nương!”

Phượng Triêu Hoa lễ độ gật đầu đáp lại, biết nhưng vẫn hỏi, “Thái tử gia đâu?”

Vương công công khó xử nói, “Thái tử sợ hoàng hậu nương nương đợi lâu, nên đã tự mình đến thỉnh an hoàng hậu nương nương trước rồi ạ, sai nô tài ở đây chờ.”

Quả thật là chẳng sai mà. Phượng Triêu Hoa gật nhẹ nói: “Làm phiền công công dẫn đường.”

Vương công công được tâng bốc mà lạnh toát cả người, thầm nghĩ, thái tử phi hiểu chuyện như thế, thái tử gia lại đành lòng lạnh nhạt, thật không hiểu nổi.

***

Chẳng mấy chốc, được sự hướng dẫn của Vương công công, Phượng Triêu Hoa đi tới điện Phượng Tê -- tẩm cung của Hoàng hậu.

Không ngoài suy đoán của Phượng Triêu Hoa, cung Phượng Tê đã sớm đầy ắp người, hơn nữa, còn đang nhìn đăm đăm về hướng nàng đi tới.

Mắt Phượng Triêu Hoa nhìn thẳng một đường, khoan thai bước đi, lặng lẽ quan sát mọi người trong điện. Ngồi ở thượng vị chắc hẳn là hoàng hậu rồi, những người còn lại, có lẽ đều là trắc phi của thái tử. Chậc, hậu viện ở Đông cung trăm hoa đua nở, quả nhiên hơn hẳn hậu viện của Hoàng thượng rất nhiều. Nghe nói, hậu viện của Hoàng thượng chỉ có hai người là hoàng hậu và Đức phi. Lý do thế nào thì không ai biết.

Khi đi đến còn cách hoàng hậu chừng mấy bước, ma ma bên cạnh lập tức dâng trà lên.

Phượng Triêu Hoa nhận trà trình lên Hoàng hậu, nhún người nói: “Con dâu thỉnh an mẫu hậu.”

Hoàng hậu hài lòng nhìn đứa con dâu trước mắt, nàng dâu duy nhất đã vào động phòng với con trai của bà, càng nhìn càng ưng ý, cười hiền nhận trà nói: “Đều là người trong nhà, không cần câu nệ.”

“Tạ mẫu hậu.”Phượng Triêu Hoa đứng dậy, dùng khóe mắt liếc qua bốn phía, chỉ còn một chỗ ở góc khuất vẫn còn trống. Đang tự hỏi có nên qua đó ngồi hay không thì nghe tiếng của hoàng hậu vang lên lần nữa...

“Ngồi vào cạnh Bổn cung.”

Phượng Triêu Hoa âm thầm kêu khổ, vinh hạnh đặc biệt như thế, không biết phải rước lấy bao nhiêu đố kỵ của trắc phi. Mà nàng xưa nay tin rằng, đố kỵ của nữ nhân là cội nguồn của phiền toái. Nhưng mà, hoàng hậu lời vàng đã mở, sao có thể cho phép nàng cự tuyệt?

Bỏ đi, gả vào Đông cung thì cũng đồng nghĩa với tự chuốc lấy phiền toái rồi. Muốn chỉ lo thân mình, coi bộ khó!

Nghĩ đến đây, Phượng Triêu Hoa thở phào, bờ môi nở nụ cười ấm áp tựa như làn gió xuân, ngồi xuống cùng sập với Hoàng hậu.

Hoàng hậu quan tâm hỏi, “Tối hôm có bị mệt chút nào không?”

Nghe vậy, Phượng Triêu Hoa thuận nước đẩy thuyền nói: “Con dâu đã đến muộn, mong mẫu hậu thứ lỗi!”

“Không việc gì, không việc gì. Trời vừa sáng Thần nhi đã tới báo với ta rồi, hơn nữa còn giải thích với Bổn cung nguyên nhân con đến muộn.” Trong lời nói của hoàng hậu không giấu vẻ mập mờ, “Thần nhi có thể cưới được một thái tử phi tốt như con đây, đúng là phần phúc của nó!”

Phượng Triêu Hoa cúi đầu thẹn thùng, khẩu thị tâm phi nói, “Có thể gả cho thái tử, đó mới là phần phúc đã tu ba kiếp của Triêu Hoa.”

Hoàng hậu vui vẻ cười to nói: “Đúng là nha đầu dẻo miệng.” Sau đó, nhìn những trắc phi khác nói, “Giải tán hết đi.”

Cả đám trắc phi mặt ai cũng chưng hửng ngỡ ngàng.

Lúc này, Lý Trắc phi nói, “Con dâu muốn ở lại đây trò chuyện cùng mẫu hậu.”

“Mệt cho ngươi đã có lòng.” Nụ cười trên mặt hoàng hậu bỗng trở nên có phần giả tạo, lạnh nhạt nói, “Thái tử phi cùng thái tử vừa tân hôn, không thích hợp lao tâm lao lực, Đông cung còn có rất nhiều chuyện cần ngươi xử lý.”

Ngụ ý là, hiện trước mắt, Đông cung chỉ còn mỗi Lý Trắc phi ngươi làm chủ.

Nghe vậy, Lý Trắc phi mừng rỡ nói: “Con dâu nhất định sẽ tận tâm tận lực thay thái tử phân ưu.” Dứt lời, liếc mắt khiêu khích nhìn Phượng Triêu Hoa.

Hoàng hậu gật đầu, nói: “Đi đi.”

Có Lý Trắc phi dẫn đầu, đám trắc phi rối rít nói, “Con dâu cáo lui!”

Nhìn cả đám người rầm rộ rời đi, Phượng Triêu Hoa nhếch môi, nàng đã nghiễm nhiên trở thành tâm điểm chú ý trong mắt đám trắc phi kia rồi.