Tần Phi Yến mờ mịt hỏi, “Quan lương gì? Ta không hiểu ngươi đang nói gì.”
Phượng Triêu Hoa chăm chú nhìn nàng một hồi lâu, phát hiện trên mặt nàng không hề có dấu hiệu đang nói dối, vì vậy đổi lại câu hỏi, “Cả nhà Lý Đức Thiên là do tẩu giết phải không?”
Tần Phi Yến nghe vậy sắc mặt liền lộ sự hung ác, “Bọn họ đáng chết.”
“Là bọn họ đáng chết hay là tẩu cho rằng bọn họ đáng chết?”
“Chuyện đó có gì khác biệt sao?” Cảm xúc của Tần Phi Yến có vẻ hơi kích động. Nàng thấy đầu óc mình sắp bị quấy thành bột nhão rồi.
“Đương nhiên là có.” Phượng Triêu Hoa nói: “Nếu như bọn họ đáng chết vậy người giết chết bọn họ sẽ được tôn vinh là anh hùng, có lẽ còn có thể nhận được tiền thưởng từ quan phủ. Còn nếu bọn họ không đáng chết vậy thì hung thủ sẽ trở thành khâm phạm triều đình ai gặp cũng phải giết. Lưới trời tuy thưa mà khó lọt. Cuối cùng rồi tẩu cũng phải chịu trách nhiệm về những hành vi mình gây ra.”
Tần Phi Yến mím môi, mắt liếc ngang, trầm mặc chốc lát mới dùng giọng điệu không có bao nhiêu chắc chắn nói, “Quan phủ đã sớm quên sự kiện kia rồi.”
“Nhưng có người vẫn nhớ.”
“Ai?”
Phượng Triêu Hoa nhướng mày, “Trương Viễn. Tẩu nên biết hắn cố chấp như thế nào. Cho dù hoàng thượng có hạ lệnh yêu cầu hắn không điều tra vụ án Lý gia nữa nhưng hắn vẫn cứ tiếp tục làm.” Nếu không có phần cố chấp đó thì hắn cũng không xứng với mấy chữ ‘Thiên hạ đệ nhất bộ’ này rồi.
Tên bộ đầu đáng chết! Tần Phi Yến thầm mắng trong lòng.
“Có người nhặt được ấn Kỳ Lân Như Ý ở hiện trường gây án.” Phượng Triêu Hoa nói.
Tần Phi Yến sững người, ngay sau đó chợt hiểu ra, “Chẳng trách dù làm cách nào ta cũng không tìm ra được, thì ra đã bị người khác nhặt nó. Kẻ nào? Kẻ nào nhặt nó?”
Phượng Triêu Hoa khẽ thở phào một hơi. Xem ra Tần Phi Yến đánh rơi ấn Kỳ Lân Như Ý chỉ là sự việc ngoài ý muốn chứ không cố ý hãm hại Long Kiếm Hi. Tình huống như vậy đã đơn giản đi rất nhiều.
Tần Phi Yến thấy Phượng Triêu Hoa không trả lời thì suy đoán, “Trương Viễn? Ở trong tay Trương Viễn đúng không?”
Phượng Triêu Hoa hoàn hồn, nói, “Ở trong tay ta.”
Tần Phi Yến lập tức hiểu ra, “Ngươi đã đến nơi đó, còn cứu đi một cô gái.”
Cái gì nên hỏi đều đã hỏi, nên nói cũng nói hết rồi, vì vậy Phượng Triêu Hoa không muốn tiếp tục nói lời vô nghĩa nữa, trực tiếp nói với Long Ngũ, “Giao nàng ta cho Trương Viễn. Mặt khác, chuyển cáo với Trương Viễn là muốn tìm được quan lương thì giữ người còn sống, hơn nữa phải bảo đảm nàng ta không bị tổn hại gì.”
“Phượng thất, ngươi...ngươi thật sự muốn giao nộp ta cho quan phủ sao?” Tần Phi Yến không thể nào ngờ được hắn lại không niệm tình xưa với nàng như thế.
Phượng Triêu Hoa thản nhiên liếc nhìn nàng nói: “Tẩu nóng lòng báo thù ta có thể hiểu được. Nhưng lạm sát người vô tội thì không thể tha thứ.”
“Ngươi cảm thấy bọn họ vô tội ư? Bọn họ đều là đồng lõa hại chết Vân!”
“Ta không biết cái gọi là chân tướng sự thật qua lời người mặt quỷ là gì, nhưng ta có thể nói rõ cho tẩu biết, cả nhà Lý Đức Thiên không hề có liên quan gì đến cái chết của nhị ca. Lùi vạn bước nói, cho dù Lý Đức Thiên thật sự có liên quan đến cái chết của nhị ca, chẳng lẽ cả nhà Lý gia đều đáng chết sao? Cả người làm bưng trà đưa nước, người tưới hoa nhổ cỏ làm vườn cũng đều có tội sao?”
“Ta...” Lúc này Tần Phi Yến mới ý thức được hành động khi đó của mình thật sự thiếu suy xét, “Người mặt quỷ nói, thật ra Lý Đức Thiên đã sớm biết các người sẽ gặp phục kích ở vách đá Tuyệt Tình, nhưng hắn cố ý che giấu không nói.”
Phượng Triêu Hoa biết những cái được gọi là chân tướng đã mọc rễ trong đầu Tần Phi Yến, cho dù có giải thích cỡ nào cũng đều không có tác dụng. Nàng ta sẽ không bị dao động về những điều nàng nói. Đã như vậy thì cần gì phải giải thích chứ?
Phượng Triêu Hoa lắc đầu một cái rồi phất tay ra hiệu với Long Thất, nói: “Dẫn ta đến phòng luyện đan.” Nàng nói xong liền cất bước bỏ đi mặc cho Tần Phi Yến kêu gọi như thế nào cũng không quay đầu lại.
Tần Phi Yến thấy bóng lưng của Phượng Triêu Hoa đã biến mất trong bóng đêm thì không còn hy vọng gì nữa. Chẳng lẽ mình thật sự sai rồi sao?
Mà Long Ngũ lại mờ mịt thêm lần nữa, cái gì gọi là ‘muốn tìm được quan lương thì giữ người còn sống, hơn nữa còn phải bảo đảm nàng ta không bị tổn hại gì’? Đây là giao phạm nhân cho Trương bộ đầu, hay là giao một tổ tông sống vậy?
Long Ngũ bỗng nhiên hiểu ra, không khỏi khen ngợi. Đây mới thật sự là thông tuệ chứ! Nhưng chỉ e rằng phổi của Trương bộ đầu sẽ bị nổ tung vì tức mất...
***
Ở bên này vừa dần dần khôi phục gió êm sóng lặng thì bên kia lại nổi lên một trận cuồng phong sóng dữ.
Tại phòng luyện đan dưới lòng đất.
Dưới sự dẫn đường của trang chủ, Long Liễm Thần đi thăm từng lò luyện đan một, đi lòng vòng một hồi cuối cùng đi đến trước lò luyện thuốc giải của Khấp Huyết.
“Đã chuẩn bị xong giải dược phát cho Hộ Long sĩ vào tối nay chưa?” Long Liễm Thần hỏi.
Gã sai vặt trông coi lò luyện đan chỉ vào hòm thuốc trên bàn, rất mực cung kính trả lời, “Đã chuẩn bị xong, đều ở bên trong hòm.”
Long Liễm Thần khẽ gật đầu hài lòng, nhấc tay lên tính vươn tới mở hòm thuốc ra.
“Thái tử!” Trang chủ kêu lên.
Long Liễm Thần quay đầu lại, “Có vấn đề gì sao?”
“Thuốc này có 3 phần độc, thân thể ngài lại kim quý như vậy, hay là để cho hắn đến lấy đi.” Trang chủ chỉ vào gã sai vặt nói.
Long Liễm Thần cười cười nhướng mày sau đó nghiêng đầu nói với gã sai vặt, “Làm phiền rồi.”
Có lẽ là gã sai vặt không thích ứng được với sự thân thiệt của Long Liễm Thần nên có phần hơi khẩn trương, cười ngô nghê mở hòm thuốc ra.
Cơ thể gã sai vặt bất ngờ chồng chềnh ngã nhào về phía trước bàn, khiếm hòm thuốc bị va đập bung ra, đan dược rơi đầy đất.
Trang chủ nhìn đan dược rơi đầy trên đất cũng không trách cứ gã sai vặt mà bình tĩnh xoay người ngược lại nhìn Long Liễm Thần, nói, “Thân thủ không tệ.”
Long Liễm Thần không hề có chút kinh ngạc nào đối với thái độ biến chuyển của hắn. Trên thực tế thì ngay từ giây phút hắn xuất hiện trong gian phòng kia Long Liễm Thần đã kết luận được hắn chính là trang chủ giả rồi.
Long Liễm Thần nhận thấy nếu hắn không giả bộ nữa thì mình cũng không cần phải tiếp tục giả ngu nữa làm chi, lạnh nhạt nói, “Miễn cưỡng mới có thể đánh đổ hòm thuốc này.”
Trong lòng trang chủ giả biết chuyện đã bại lộ nên cũng không che giấu nữa, tư thái khúm núm lúc trước hoàn toàn biến mất, lạnh lùng nói, “Người đâu, mời thái tử ra ngoài.”
“Nếu đã gọi bản điện hạ một tiếng thái tử, sao còn dùng giọng điệu đó để nói chuyện? Là cố ý phạm thượng phải không?” Long Liễm Thần chẳng thèm đếm xỉa tới hẳn chỉ cười nói.
“Thái tử gia quá nghiêm trọng vấn đề rồi, thuộc hạ chỉ không mong ngài sẽ bị nơi đây dọa sợ mà thôi.” Trang chủ giả nói xong phất tay ra hiệu cho võ sỹ đang đứng bên cạnh.
Long Liễm Thần lơ đễnh cười nhạt một tiếng, nhưng sự vui vẻ không hề thể hiện nơi đáy mắt. Ánh mắt sắc bén lúc này còn kinh khủng hơn khi không cười, nói, “Chẳng lẽ chủ tử ngươi không nói cho ngươi biết ai mới thực sự là chủ nhân của Hộ Long sơn trang sao?”