Phượng Hí Đông Cung

Chương 83: Nàng là phượng triêu hoa



Ba ngày sau.

Phượng Triêu Hoa chau mày lại theo thói quen mơ mơ màng màng mở mắt ra. Khi nhận ra mình đang nằm trong lòng Long Liễm Thần thì không dằn được mỉm môi cười hạnh phúc. Phượng Triêu Hoa cười trộm một hồi sau đó từ từ ngẩng đầu lên nhìn lướt qua chiếc cằm cương nghị, cười dịu dàng nhìn khuôn mặt Long Liễm Thần không chớp mắt mà trong lòng cảm thấy vui mừng khôn tả. Nếu mỗi sáng có thể tỉnh dậy từ trong lòng y thì tốt biết bao.

Đáng tiếc, ông trời có bao giờ chiều theo ý con người. Ước mơ cuối cùng cũng chỉ là mơ ước mà thôi. Trên đời này có vô vàn giấc mộng đẹp, nhưng có bao nhiêu giấc mộng có thể trở thành sự thật chứ?

Phượng Triêu Hoa tự mình ngẫm nghĩ rồi lại cảm thấy đau thương. Trong lòng bất chợt nảy sinh một ý tưởng táo bạo: Nếu như có một đứa nhỏ lớn lên giống chàng như đúc, vậy mỗi ngày sẽ được nhìn thấy chàng rồi, không phải sao?

Phượng Triêu Hoa nghĩ đến đây, ánh mắt đang nhìn Long Liễm Thần chằm chằm càng trở nên thắm thiết hơn.

Ngay lúc này, Long Liễm Thần tỉnh lại, vừa mở mắt thì bất ngờ bắt gặp ánh mắt rạo rực của ai đó, hơi giật mình rồi nhếch môi cười khẽ hỏi, “Nhìn đủ chưa?”

Phượng Triêu Hoa nghe hỏi mới sực tỉnh, sau đó chủ động ngước mặt dâng lên nụ hôn của mình, ngay chính bản thân nàng cũng cảm thấy kinh ngạc bởi hành động này.

Bàng hoàng lẫn vui sướng qua đi, Long Liễm Thần cố gắng kiềm chế sự thôi thúc từ bị động chuyển sang chủ động, nới giản khoảng cách giữa hai đôi môi nghiêm túc nói, “Nàng phải chịu trách nhiệm với ta đấy.”

“Hả?” Phượng Triêu Hoa giật mình sửng sốt.

“Nàng là người đầu tiên hôn ta.” Long Liễm Thần tỏ ra uất ức như thể mình vừa bị trộm mất thứ trân bảo rất quý giá, nhưng khóe miệng cứ gợi lên ý cười xấu xa.

Phượng Triêu Hoa trợn mắt hố miệng như bị hóa đá. Miệng nàng há rộng đến hết cỡ cũng có thể nhét được cả quả trứng vịt vào.

Tâm tình Long Liễm Thần vui sướng tới mức cười khẽ ra tiếng, chẵng e dè nữa lập tức tấn công, nhanh như tia chớp đã đánh chiếm được đầm hương trì, tự nhiên càn quấy trêu đùa đầu lưỡi thơm tho thơm ngát đang trơ ra như hóa đá.

Phượng Triêu Hoa bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng, hô hấp mỗi lúc càng khó khăn hơn.

Khi Long Liễm Thần đang rất tâm đắc vì mình đã thành công chiếm thành đoạt đất thì chợt phát giác người bên cạnh có điểm khác thường, buộn lòng phải dừng lại kỳ quái nhìn nàng.

“Ta... Ta từng học Quy Tức Đại Pháp.” Phượng Triêu Hoa lúng túng nói.

Long Liễm Thần nhướng nhẹ mày kiếm suy nghĩ lời Phượng Triêu Hoa, sau đó gật đầu nói, “Đây chính là môn võ học đã bị thất truyền rất lâu trong võ lâm. Nhưng, chắc nàng không định chọn lúc này để thi triển cho ta xem chứ?”

“Ta...Chàng... ” Phượng Triêu Hoa cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi, vì cảm thấy nói ra thật quá mất mặt.

“Ta?” Long Liễm Thần khẩn trương hỏi, “Có phải ta đã làm sai chuyện gì không?” Mặc dù đây là lần đầu tiên hôn môi con gái, nhưng cũng không tồi tệ đến nỗi khiến nàng phải vận dụng Quy Tức Đại Pháp để nhắc nhở mình chứ? Nếu đúng như vậy thì thật mất hết mặt mũi.

Phượng Triêu Hoa lắc nhẹ đầu, rồi chợt như nhớ tới điều gì đó liền gật gật đầu lia lịa nói: “Là vấn đề của chàng.”

Long Liễm Thần bắt đầu khẩn trương, trái tim như bị treo căng lên chờ đợi đả kích.

“Chàng làm ta suýt chết ngạt.” Phượng Triêu Hoa nói.

Long Liễm Thần ngớ ra sau đó cười to, khó tin hỏi, “Đừng nói đây cũng là lần đầu tiên nàng được người khác hôn đó chứ?”

“Chàng cho rằng chỉ mình chàng là thiệt thòi thôi sao?” Phượng Triêu Hoa ngượng ngùng nói.

Trái tim Long Liễm Thần trào dâng niềm vui sướng, vươn tay ghì chặt eo Phượng Triêu Hoa sát lại gần mình hơn, khe khẽ hỏi, “Nói vậy, ta là người đầu tiên hôn nàng à?”

Phượng Triêu Hoa căng thẳng mím môi, một lúc lâu mới mở miệng, “Cũng không hẳn vậy.”

“Có ý gì?”

“Cha cũng từng hôn ta.”

Long Liễm Thần buồn cười thì thầm nói, “Đồ ngốc, cái đó không có tính.” Dứt lời lại một lần nữa thâm tình hôn nàng, mà lần này tấn công càng dữ dội hơn lần trước.

Cơ thể của hai người dần dần đã có biến hóa, hơi thở mỗi lúc trở nên dồn dập, cả tiếng thở cũng khiến người khác nghe cũng phải đỏ mặt.

Long Liễm Thần ngẩng đầu ngước nhìn Phượng Triêu Hoa với ánh mắt chứa đầy tình cảm.

Phượng Triêu Hoa nhắm hờ mi mắt, ánh mắt đã bắt đầu mơ màng bay bổng, vòng tay ôm lấy cổ chủ động hôn lên cằm của Long Liễm Thần.

Long Liễm Thần vui mừng quá đỗi đang chuẩn bị có hành động kế tiếp thì chợt nghĩ đến nàng là người đã có chồng, trong lòng không khỏi e ngại, “Thật sự không sao chứ? Chồng nàng sẽ không...”

Chồng? Phượng Triêu Hoa tỉnh táo lại được phần nào, dụi dụi mặt vào sâu giữa cổ Long Liễm Thần thì thào hỏi, “Chồng nào?”

“Ta biết nàng đã lập gia đình.” Long Liễm Thần không muốn phá hủy bầu không khí tốt đẹp này, nhưng nếu bây giờ không nói rõ, sau này nàng có hối hận sẽ không kịp nữa. Hắn không mong muốn vì chuyện này mà nàng phải gánh lấy phiền phức.

Phượng Triêu Hoa chau mày, nhỏ giọng càu nhàu, “Chàng thật muốn thảo luận với ta về ‘người đó’ vào lúc này ư?” Dứt lời, nàng hơi dịch người ra để đổi lại tư thế ngồi khác cho thoải mái hơn, nhưng không ngờ lại đụng phải vậy gì đó cưng cứng.

Mặt Phượng Triêu Hoa lập tức đỏ như gấc chín, hơi thở cũng gấp gáp dồn dập hơn.

“Ta không mong muốn sau này nàng sẽ hối tiếc, lúc ấy không kịp nữa đâu.” Trong giọng nói khàn khàn của Long Liễm Thần giấu được sự khó chịu đang kiềm nén, bởi vì vừa rồi nàng đã vô tình tưới thêm dầu lên ngọn lửa vốn đang cháy hừng hực của hắn.

Phượng Triêu Hoa chỉ thoáng do dự nhưng sau đó nàng quyết định vứt bỏ những chuyện khác ra sau đầu. Cánh tay đang choàng qua cổ Long Liễm Thần hơi dùng chút sức để cơ thể cả hai được kề sát vào nhau hơn.

Long Liễm Thần cho rằng, trước hoàn cảnh này mà hắn còn có thể nhịn được thì mình chẳng phải đàn ông nữa rồi. Tia lý trí duy nhất còn sót lại cũng tan thành mây khói chỉ trong phú chốc. Trở người áp lên cơ thể Phượng Triêu Hoa, tuy không thành thạo nhưng rất dịu dàng cởi vạt áo của nàng ra, màn dạo đầu qua đi sau đó chuyện gì đến rồi cũng đến, cuối cùng gầm nhẹ một tiếng tiến quân thần tốc dẫn dắt nàng đến cõi thần tiên mà cả hai chưa bao giờ được biết tới.

Sự đê mê của cơn ái tình lần lượt đánh tới khiến cho cả hai càng thêm khắng khít, cho đến khi hợp cùng một thể và sức cùng lực kiệt...

Giờ khắc này, Phượng Triêu Hoa mới nhận ra sự gắn kết vợ chồng giữa hai người lại hòa hợp đến thế, như cá gặp nước. Thì ra mối lương duyên này cũng không phải trời xanh trêu cợt nàng.

Phượng Triêu Hoa nằm tựa vào lòng Long Liễm Thần, nghịch nghịch ngón tay vẽ loạn lên ngực trái Long Liễm Thần nhẹ giọng hỏi, “Chàng sẽ luôn luôn đặt ta ở chỗ này chứ?”

Long Liễm Thần cười khẽ, bắt lấy ngón tay không an phận kia nói, “Cần ta dùng hành động chứng minh với nàng không?”

Phượng Triêu Hoa hơi ngượng đỏ mặt nhưng không muốn Long Liễm Thần đắc ý, đành phải che giấu sự xấu hổ bằng cách cúi đầu vùi vào ngực Long Liễm Thần sau đó mới lấy lại được nhiên nhướng mắt lên nhìn y nói, “Ta không ngại chàng dùng cách gì để trả lời. Nhưng hiện giờ không phải lúc.” Dứt lời cười khẽ rồi tránh khỏi vòng tay của Long Liễm Thần.

Long Liễm Thần bắt lại eo nàng cười nói, “Vậy khi nào mới là thời điểm thích hợp hả?”

“Tóm lại là không phải bây giờ.” Phượng Triêu Hoa duỗi tay lấy chiếc áo ngoài để khoác lên người.

“Tại sao?”

“Ta có việc phải về Kinh Thành gấp.”

Long Liễm Thần nghe vậy mới sực nhớ ra hiện cả hai đang ở hoàn cảnh nào, không khỏi buồn bực nhíu mày nói: “Là ta đã khinh suất.” Lơ là tham hoan ở ngay địa bàn của địch, xem ra mình rất có tiềm chất làm hôn quân.

Sự áy náy tự trách của Long Liễm Thần lại khiến cho Phượng Triêu Hoa càng thêm xấu hổ, bởi vì trên thực tế là nàng đã quyến rũ y, nhưng ai quyến rũ ai trước thì có sao đâu chứ? Quan trọng là, cuối cùng nàng và y cũng có với nhau một kỷ niệm đẹp trước khi cả hai trở thành kẻ thù xa lạ.

Sau khi Phượng Triêu Hoa mặc y phục tử tế, lại biến trở về một Phượng thất thiếu với tác phong nhanh nhẹn.

Mà Long Liễm Thần thì lại ngồi im bất động sững sờ nhìn chằm chằm vào vết đỏ trên giường.

Phượng Triêu Hoa thấy lạ cũng quay đầu nhìn sang, trong lòng thầm hô ‘tiêu rồi’. Không cho nàng có cơ hội viện cớ, Long Liễm Thần đã đưa ra vấn đề trước.

“Nàng...Vẫn còn con gái sao?” Long Liễm Thần bị chuyện này làm cho giật mình, không phải nàng ấy đã lập gia đình rồi sao?

“Chuyện này...chuyện này...” Phượng Triêu Hoa ngượng ngùng không biết phải giải thích thế nào. Dưới tình thế cấp bách, không suy nghĩ nhiều nói: “Ta vừa được gả vào nhà chồng thì đã thành quả phụ.”

Long Liễm Thần rất muốn cười to, nhưng nghĩ lại không nên lố lăng như thế được, bèn vờ nhăn mặt để che giấu đu sự vui sướng trong lòng, lặp lại hai chữ “Quả phụ?” Gần đây có phải mình gặp may hay không nhỉ?

Trong nháy mắt Phượng Triêu Hoa đã khôi phục lại thần thái tự nhiên, vô cùng bình tĩnh nhìn Long Liễm Thần gật đầu khẳng định, nhưng lòng thì thầm nghĩ: Ta vừa gả cho chàng thì đã phòng đơn chiếc bóng, vậy cũng là quả phụ rồi còn gì?”

Phượng Triêu Hoa nghĩ đến đây, nhất thời cảm thấy mình thật sự quá thông minh, thuận miệng nói bừa mà cũng có thể nó ra được cái lý do đúng lý hợp tình như vậy, không khỏi có mấy phần hài lòng, khóe miệng tương đối phối hợp nhếch lên một đường cong.

Long Liễm Thần nghe thế dở khóc dở cười nói, “Dường như nàng rất thích mình trở thành quả phụ.”

Phượng Triêu Hoa lập tức biến mất sự vui vẻ tự nhiên thoải mái, hung hăng trừng mắt nhìn Long Liễm Thần. Cái trừng mắt này mang theo một chút nũng nịu mà chính bản thân nàng cũng chưa phát hiện ra.

Nhưng Long Liễm Thần thì lại không bỏ qua vẻ mặt này, tâm tình nhất thời rất tốt, cười cho đến tận lúc mặc y phục tử tế rồi mà vẫn chưa ngưng.

Hai người đều đã chỉnh trang xong, liếc mắt nhìn nhau, mỗi người một bên, đạp tung cửa phòng ra.

Đúng lúc này, Vân Tiêu Dao vội vã chạy tới gần đưa cho Phượng Triêu Hoa một phong thư nói: “Nếu như đọc xong lá thư này mà muội vẫn kiên quyết đến với hắn thì ta sẽ không nói hai lời, lập tức tiễn các ngươi rời đi.”

Phượng Triêu Hoa nghe vậy bắt đầu lo lắng, dùng dư quang dò xét Long Liễm Thần rồi mở thư ra. Khi năm chữ to ‘ba ngày sau xử trảm’ đột nhiên đập vào mắt thì tâm tình nàng lập tức sụp đổ, chậm rãi rút bàn tay trừ trong tay Long Liễm Thần ra.

Long Liễm Thần đưa tay muốn bắt lại nhưng nàng đã tránh đi.

“Phượng thất.” Long Liễm Thần khẽ gọi, biết rõ nàng không nhìn mình nhưng vẫn cố ý ngưng mắt nhìn nàng, sử dụng ánh mắt nói cho nàng biết không nên làm như vậy.

Phượng Triêu Hoa không đáp lại tiếng nào. Theo tin Tô Tứ để lại thì chỗ cuối thư đề ‘Thiên triều năm thứ hai mươi lăm, ngày mùng hai tháng mười một’.

“Hôm nay là ngày bao nhiêu?” Phượng Triêu Hoa đột nhiên nhìn về phía Vân Tiêu Dao, đáy mắt có khủng hoảng và tức giận nói không ra.

“Buổi trưa ngày mai là kỳ hạn chót”. Vân Tiêu Dao dứt lời liền dười mắt sang chỗ khác tránh đi tầm mắt của Phượng Triêu Hoa, bởi vì sự đau đớn nơi đáy mắt nàng sẽ khiến hắn sinh ra cảm giác tội lỗi.

“Ngày mai...Ngày mai...” Phượng Triêu Hoa như người mất hồn, vừa lắc đầu vừa lặp lại đánh rơi cả bức thư trên tay xuống.

Long Liễm Thần nhanh chóng nhặt bức thư kia lên, đầu tiên làm hắn chú ý không phải là thời gian Phượng Liêm bị chém đầu, mà là câu ‘Phượng gia đã bị tịch biên gia sản, cha muội cũng đã bị giam vào thiên lao’.

“Nàng là Phượng Triêu Hoa!” Long Liễm Thần trấn kinh, rõ ràng nên vui mừng nhưng sao lại không cười nổi.

Phượng Triêu Hoa hoàn hồn, tóm lấy Vân Tiêu Dao rống lên, “Đưa ta rời khỏi đây.”

“Ta đã sai người dựng một cây cầu bắc qua sông. Ngựa của muội đang ở bên ngoài, bây giờ đi ngay vẫn còn kịp.” Vân Tiêu Dao nói.

Vân Tiêu Dao lời vừa dứt lới, Phượng Triêu Hoa cũng biến mất.

Long Liễm Thần còn chưa phục hồi tinh thần đã thấy nàng rời đi, nên vội vàng chạy đuổi theo nhưng bị Vân Tiêu Dao cản lại.

“Ngươi còn có mặt mũi đi theo muội ấy sao?” Vân Tiêu Dao lạnh lùng nói.

Long Liễm Thần nhướng mắt, trong ánh mắt mang theo sự lạnh lẽo và sát khí, đẩy cánh tay của kẻ cản đường trước mắt ra, lạnh giọng cảnh cáo, “Nếu người của Phượng phủ gặp chuyện không may, ta nhất định sẽ chỉ huy quân đội xuôi nam, đạp bằng từng cứ điểm của huynh.” Dứt lời cũng nhanh chóng chạy đi.

Long Liễm Thần vừa mới ra khỏi cửa cung, nhìn thấy hắc mã của hắn chạy tới thì vui mừng thở dài. Chắc là cùng ngựa của nàng chạy đến đi. Xem ra ông trời cũng không gây cho mình nhiều khó khăn lắm.

Long Liễm Thần cười khổ. Hắn phi thân nhảy lên ngựa, vung roi lập tức đuổi theo Phượng Triêu Hoa. Nàng buông tay, đủ để chứng minh Phượng phủ quan trọng với nàng đến mức nào. Hắn có dự cảm, một khi Phượng phủ gặp chuyện không may thì giữa họ thật sự sẽ không còn hy vọng gì nữa.