Một người bình thường nôn ra như vậy nhiều huyết có thể điềm nhiên nói mình không sao ư? Vân Khinh không rõ cũng không hề muốn hiểu. Nàng chán ghét việc lúc nào cũng nhìn thấy vẻ mặt đạm nhiên này của Hàn Băng Vô Tình. Cực kỳ chán ghét.
Nàng ấy có thể đối xử với huynh muội nàng cùng người khác lạnh nhạt, Vân Khinh nàng không để ý cũng không quan tâm. Nhưng mà nàng vì sao có thể đối với bản thân hờ hững như vậy đâu?
Rõ ràng là Hàn Băng Vô Tình đối với huynh muội nàng rất nghiêm khắc nhưng cũng rất dụng tâm. Thế nhưng đối với bản thân chính mình lại tàn nhẫn, không một chút để ý.
Vân Khinh đối Hàn Băng Vô Tình vừa tức giận cũng vừa đau lòng. Nàng đi đến trước cửa, không quá đầu lại nói :"Tỷ sẽ cho người đi thông tri Vân Lạc đại ca đưa muội trở về."
"Đứng lại!" Tiếng nói lạnh lùng có vài phần lớn tiếng của thiếu nữ vang lên.
Vân Khinh đưa tay mở cửa có một chốc lát tạm dừng nhưng cuối cùng vẫn mở cánh cửa trước mặt ra.
Thấy Vân Khinh không hề có ý muốn dừng lại, Hàn Băng Vô Tình lặp lại một lần nữa :"Tỷ đứng lại. Đây là mệnh lệnh."
Vân Khinh đồng tử chợt mở to, nàng chưa từng nghĩ đến có một ngày, bạch y thiếu nữ
sẽ dùng ngữ khí này ra lệnh cho nàng.
Nàng xoay người, lục y vốn tràn đầy sức sống nay lấm tấm một vài vết máu trước ngực có vài phần ảm đạm.
Nàng đối với bạch y thiếu nữ nở nụ cười nhưng nước mắt trong con ngươi lại không hề biết cố gắng lăn xuống :"Vô Tình, xin lỗi. Tỷ lần này không thể nghe lệnh muội."
Dứt lời, không cho thiếu nữ có cơ sở nói thêm điều gì, Vân Khinh quyết đoán bước chân ra ngoài.
Thân ảnh của Vân Khinh vừa biến mất, Hàn Băng Vô Tình lại một lần nữa phun ra huyết, trước mắt trở nên mơ hồ rồi tối sầm lại.
Vân Khinh rời đi, Hàn Băng lâm hôn mê là lúc, một tử y thân ảnh từ trên cây xuất hiện.
Mọi người đoán xem người tới là ai? Người tốt hay kẻ xấu? Địch nhân vẫn là bằng hữu?