Hắn đến giờ vẫn chưa tỉnh lại sao? Ngươi đợi một chút, ta cũng ngươi đi xem hắn.
Hàn Băng Vô Tình thu dọn lại căn phòng, thay đổi y phục rồi mới mở cửa phòng đi ra.
Theo Quân Trường Phong đến chỗ Ôn Cẩn Ngọc, hai người cùng nhau tiến vào.
Hàn Băng Vô Tình cầm tay hắn bắt mạch rồi quay sang nói với Quân Trường Phong.
"Hắn sẽ sớm tỉnh lại thôi.
Ta đã cứu được hắn, không biết ngươi sẽ đem thù lao gì cấp ta?" Ai da! Ngươi vậy mà thực sự muốn thù lao a!" Quân Trường Phong nghe nàng nhắc đến chuyện này, đưa tay ôm ngực một bộ thương tâm muốn chết.
"Ta trước giờ không biết nói giỡn." Hàn Băng Vô Tình lạnh nhạt nói.
"Hay là ngươi không nỡ trả chút thù lao này?" Nhàn nhạt ngữ khí nhưng nghe vào tai Quân Trường Phong lại làm cho hắn cảm thấy một loại mạc danh nguy hiểm ảo giác.
"Chuyện không trả thù lao này ta sao có thể làm." Quân Trường Phong hai mắt đào hoa rũ xuống, bày ra bộ dáng ủy khuất, ngươi đừng có oan uổng ta biểu tình trước mặt thiếu nữ.
Bộ dạng này của hắn mà bày trước mặt những thiếu nữ khác chắc chắn sẽ khiến cho họ mềm lòng nhưng đáng tiếc người hắn đối diện lại là Hàn Băng Vô Tình, nàng không ăn này một bộ.
Thiếu nữ nâng tay, xòe ra bàn tay nhỏ xinh với năm ngón tay như ngọc trước mặt hắn, nhàn nhạt mở miệng.
Thù lao cho ta.
Hảo.
Biết không lay chuyển được Hàn Băng Vô Tình, Quân Trường Phong một bộ ngượng ngùng đưa một bàn tay của bản thân đặt lên tay nàng.
Bàn tay của nam nhân to với những ngón thon dài bao trọn lấy bàn tay của thiếu nữ.
Nhìn bàn tay của nam nhân đặt trên tay mình, Hàn Băng Vô Tình hơi nhướn mày lạnh nhạt nói.
Ngươi có ý gì? Không phải thù lao ban đầu ngươi nói với ta tốt rồi sao, bây giờ ta đưa thù lao cho ngươi, lúc này ngươi lại hỏi ta là ý gì, chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý không thành? Nghe lời này của hắn, Hàn Băng Vô Tình lâm vào trong suy nghĩ, nàng lúc nào muốn hắn làm thù lao.
Thù lao nàng ban đầu nói với hắn là đại khái cũng không cụ thể, chỉ là nói hắn dùng thứ có trọng lượng tương đương với Ôn Cẩn Ngọc làm thù lao.
Bây giờ nhìn lại tình cảnh này, một suy nghĩ trong đầu nàng tức khắc hiện lên.
Chẳng lẽ Quân Trường Phong nam nhân này muốn lấy thân báo đáp không thành? Như muốn chứng thực suy nghĩ của nàng, Quân Trường Phong lên tiếng nói tiếp.
Không phải là người muốn thù lao tương đương với phân lượng của hắn trong lòng tay sao? Bản công tử suy đi nghĩ lại không tìm thấy món đồ gì so với hắn, chỉ có ta và hắn ở trong lòng mình là ngang nhau địa vị.
Vì thế đành phải tự ủy khuất bản thân, dùng ta làm thù lao cho ngươi tốt không? Nhìn hắn nói làm như bản thân rất có hại bộ dáng, Hàn Băng Vô Tình lạnh lùng trả lời.
Không tốt.
Nếu ngươi không muốn trả thù lao cho ta thì có thể nói thẳng, ta có thể cứu hắn cũng có thể làm hắn trở lại trạng thái lúc trước.
Không khí xung quanh theo lời nói chả nàng bỗng dưng cấp tốc hạ xuống nhiệt độ.
Nhận thấy trong lời nói uy hiếp chi ý, tuy giọng nói của thiếu nữ vẫn như cũ bình đạm không gợn sóng nhưng không hiểu sao, hắn cảm thấy thiếu nữ trước mặt dần bắt đầu sinh khí.
Ai da, ta là đang nói đùa, đang nói đùa.
Quân Trường Phong nhanh chóng mỉm cười làm lành rồi bỏ tay bản thân ra khỏi tay thiếu nữ, thay vào đó là đặt vào tay nàng một viên hạt châu..