Mệnh lệnh vừa ra, lập tức hai nam tử khác tiến vào nhanh chóng chế trụ kẻ trên giường.
Mặc cho thân thể co giật thế nào nhưng cơ thể của hắn cũng không thể di chuyển nửa phần.
Liên tục co giật nửa canh giờ, một luồng hắc khí từ thất khiếu hắn toát ra.
Hắc khí từng sợi hòa vào trong không khí tỏa ra khắp căn phòng triều hướng mọi người tuôn tới.
Nhưng chưa chờ hắc khí tiếp xúc nhưng người xung quanh, thiếu nữ giương tay, ngay tức khắc quanh người tất cả nhưng người có mặt trong phòng xuất hiện một vòng bảo hộ.
"Đây là ... ma khí.'' Vân Khinh khiếp sợ nói.
"Ân." Hàn Băng Vô Tình vẻ mặt không hề có biến hóa dường như đã lường trước được việc này giống nhau.
"Ma khí không ngừng ăn mòn bên trong cơ thể hắn chẳng trách ta cho hắn ăn bao nhiêu đan dược, dùng vô số biện pháp cũng chỉ có miễn cưỡng duy trì cho hắn một tia sinh cơ."
Vân Lạc một bộ hiểu ra biểu tình mang theo một tia uể oải.
Nhưng rất nhanh sau đó, tâm tình của hắn mau chóng tốt lên tràn đầy tinh thần chiến đấu bởi vì câu nói tiếp theo của thiếu nữ.
''Thay vì lúc này nản lòng thoái chí, ta thấy huynh nên nghiên cứu ra một loại đan phương có thể xua đuổi ma khí ra khỏi thân thể.''
Lời này của Hàn Băng Vô Tình làm Vân Lạc không khỏi giật mình.
Hắn không nghĩ tới một tia cảm xúc dao động rất nhỏ của mình lại bị nàng bắt giữ đến.
Nhưng mà trên đời này thực sự có loại đan phương có thể luyện ra đan dược giúp xua đuổi ma khí ư?
Tựa như nhìn ra hắn do dự, thiếu nữ lại nhàn nhạt lên tiếng, đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào Vân Lạc.
''Trên đời này không có gì là chúng ta không có thể làm chỉ có điều là thành công hay thất bại mà thôi. Đường là chính bản thân chúng ta đi ra, dù là lên trời xuống đất chỉ cần huynh có đủ thực lực cùng một viên biến cường chi tâm thì huynh đều có thể làm được.''
''Muội ấy nói không sai, huynh không có đan phương thì có thể chính mình tạo ra. Muội tin huynh có thể làm được.''
Tiếp nhận sự tin tưởng từ Vân Khinh, trong lòng Vân Lạc dâng trào lên ý chí chiến đấu, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt luôn bình đạm không gợn sóng của Hàn Băng Vô Tình gằn từng chữ như một lời tuyên thệ nói.
"TA CÓ THỂ LÀM ĐƯỢC !"
Đúng vậy, hắn có thể và nhất định phải làm được không chỉ vì sự tin tưởng của các nàng mà còn là Điệp Sát, những thành viên của tổ chức này.
Đan phương không có, hắn có thể tự nghiên cứu làm ra đan phương của chính mình.
Hắn cho rằng hắn không làm được cũng không phải hắn chưa đủ thực lực mà là chưa đủ tự tin cùng quyết đoán.