Phượng Họa Phong Vân

Chương 313: Vệ Vũ



Vệ Vũ, ám vệ trung thành của Hoàng thượng, nấp mình trong bóng tối, trái tim như bị bóp nghẹt khi nghe những lời nói ghê tởm kia.

Hắn không ngờ rằng Tể tướng Từ Hành và Tướng quân Liêu Khải lại chính là những kẻ phản bội, đẩy cả triều đình vào vòng xoáy của sự dối trá.

Nhưng điều khiến hắn đau đớn nhất chính là cái chết của Tướng quân Tu Ưng - ân nhân đã cứu mạng hắn, lại bị bọn chúng tính toán tàn nhẫn như vậy.

Ánh mắt Vệ Vũ lóe lên sự thù hận, bàn tay hắn siết chặt thành nắm đấm, nhưng hắn vẫn phải kiềm chế.

Bây giờ không phải lúc để hành động, hắn phải cẩn thận hơn bao giờ hết.

Vệ Vũ biết, nếu chỉ manh động, hắn sẽ chỉ chuốc lấy cái chết, và sự thật sẽ mãi mãi bị chôn vùi.

"Hãy kiên nhẫn.."

Vệ Vũ tự nhủ trong đầu, cố giữ cho hơi thở đều đặn.

Khi hai kẻ phản bội dần khuất bóng trong màn đêm, Vệ Vũ lặng lẽ thoát khỏi nơi ẩn náu, hòa mình vào bóng tối như một bóng ma vô hình.

Nhưng hắn biết, con đường phía trước sẽ đầy rẫy khó khăn. Hắn cần phải thu thập thêm chứng cứ, và đặc biệt hơn cả, hắn cần phải báo thù cho Tướng quân Tu Ưng.

Đêm ấy, trong tẩm điện.

Vệ Vũ quỳ trước mặt Hoàng thượng, giấu mình trong bóng tối, chỉ có ánh mắt sắc lạnh của hắn là phản chiếu ánh sáng le lói trong căn phòng vắng lặng.

"Hoàng thượng, thuộc hạ có điều muốn báo...



Giọng nói của hắn nhẹ nhàng nhưng đầy nghiêm trọng.

Hoàng thượng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt nghi ngờ nhưng không hề tỏ vẻ ngạc nhiên.

Ngài biết rằng Vệ Vũ sẽ không bao giờ xuất hiện nếu không có chuyện khẩn cấp.

"Nói đi."

Hoàng thượng ra lệnh, giọng nói trầm và lạnh lùng.

"Thần đã phát hiện ra một âm mưu phản bội, một âm mưu muốn lật đổ vương triều của ngài và mang Huyền Linh quốc dâng cho Ma tộc"

Vệ Vũ nói, không chút do dự.

Hoàng thượng nhướng mày, ánh mắt sắc bén hơn.

"Là ai?"

Vệ Vũ hít sâu, rồi từ từ thốt lên:

"Từ Hành và Liêu Khải."

Căn phòng lập tức rơi vào im lặng, như thể thời gian đã ngừng lại.



Căn phòng đột ngột chìm vào một sự yên tĩnh chết chóc, chỉ có ánh lửa từ ngọn đèn dầu chập chờn chiếu sáng đôi mắt của Hoàng thượng, giờ đây trở nên sắc bén hơn bao giờ hết.

Ngài đứng dậy khỏi ngai vàng, tay siết chặt thành quyền, đôi mắt bừng lên cơn thịnh nộ.

"Ngươi có bằng chứng không? Vu khống mệnh quan triều đình chính là trọng tội."

Giọng Hoàng thượng lạnh lẽo, tựa như băng giá đang lan tỏa khắp không gian.

Vệ Vũ cúi đầu, giọng nói chắc nịch.

"Thần đã nghe thấy tận tai cuộc đối thoại của chúng, hoàng thượng. Bọn hắn chính là kẻ đã gây ra sự thất thủ của Ánh Dương thành và cái chết của Tướng quân Tu Ưng."

Ánh mắt Hoàng thượng chợt tối lại khi nghe đến cái tên Tu Ưng.

Sự hi sinh của vị tướng quân anh dũng ấy đã khiến Hoàng thượng cảm thấy mất mát vô cùng, và nay, nghe rằng cái chết ấy là do sự phản bội trong triều đình, ngọn lửa phẫn nộ trong lòng ngài bùng cháy dữ dội.

"Sự trung thành của Tu Ưng đã bị phản bội... Ta không thể tha thứ!"

Hoàng thượng gắn giọng, hơi thở nặng nề.

Vệ Vũ quỳ gối thấp hơn, giọng nói tràn đầy sự quyết tâm.

"Hoàng thượng, thần đã mang nặng mối hận với Từ Hành và Liêu Khải. Chúng đã phản bội cả quốc gia và những người trung thành như Tướng quân Tu Ưng. Thần xin ngài cho phép được âm thầm điều tra thêm, tìm kiếm chứng cứ và vạch trần bọn chúng trước toàn thể triều đình"

Hoàng thượng nhìn Vệ Vũ một lúc lâu, đôi mắt ngài sáng lên trong bóng tối như đang cân nhắc một quyết định quan trọng.