"Chỉ cần cố gắng một khắc nữa viện binh sẽ tới." Tất cả các thành viên Điệp Sát đều kiên trì ý nghĩ này.
Chính địch nhân quá đông, đằng trước ngã xuống đằng sau tiến lên.
Chỉ nửa khắc sau, các thành viên Điệp Sát vết thương chồng chất vết thương, cạn kiệt linh lực, mất đi sức chiến đấu. Đến cuối cùng, chỉ còn lại một mình Vân Khinh cố gắng chống đỡ bảo vệ các thành viên.
Trên người Vân Khinh cũng có không ít vết thương nhưng nàng vẫn đứng che chắn trước mặt các thành viên Điệp Sát. Máu tươi ướt đẫm nàng áo dài, tí tách nhỏ rọt trên mặt đất.
Gương mặt thanh tú đầy anh khí của nàng là sự hiên ngang, kiên cường.
"Xin lỗi phó cung chủ. Là bọn thuộc hạ quá vô dụng, đến cuối cùng phải để người bảo vệ." Một thiếu nữ của phân bộ Ẩn Tinh lên tiếng.
"Các ngươi vốn đã rất ưu tú, là địch nhân khá mạnh lại lấy nhiều khi ít vì vậy chúng ta có bại cũng chẳng có gì mất mặt." Vân Khinh hào khí nói.
Đám hắc y nhân khóe miệng run rẩy, phó cung chủ của Điệp Sát ăn nói cũng quá sắc bén đi. Nói như vậy khác nào bảo bọn hắn lấy nhiều khi ít chiến thắng cũng không vẻ vang gì. Bọn hắn ai cũng có suy nghĩ này nhưng không kẻ nào lên tiếng phản bác bởi vì những gì Vân Khinh nói đều là sự thật không thể chối cãi.
Tuy nghe Vân Khinh nói vậy nhưng một thành viên khác vẫn lên tiếng tự trách: "Nhưng nếu không phải vì lo cho bọn thuộc hạ thì phó cung chủ cũng có thể một mình rời khỏi."
Vân Khinh vừa huy trường tiên đánh bay hai tên hắc y nhân nghe vậy hỏa khí bảo tăng :"Không ngờ các ngươi lại có suy nghĩ như vậy. Ta Vân Khinh há lại là loại người vứt bỏ người bên cạch một mình đào tẩu. Cho dù là ta hay phó cung chủ Vân Lạc, ngay đến cả cung chủ cũng sẽ không thể cho phép bản thân làm thế. Ta nói cho các ngươi biết bất kể là ta, Vân Lạc hay cung chủ sẽ không bao giờ vứt bỏ thuộc hạ một mình chạy thoát. Đặc biệt tổ chức Điệp Sát sẽ không bỏ rơi bất cứ thành viên nào."
Lời nói của nàng làm xúc động tất cả mọi người ở đây.Ngay cả hắc y nhân của có chút xíu hâm mộ bởi vì chủ nhân của bọn họ cũng rất tốt chỉ là vẫn kém cung chủ của Điệp Sát một chút xíu.
Vân Khinh một mình chiến đấu ác liệt với hơn ba mươi hắc y nhân còn lại. Thể lực của nàng đã bị tiêu hao gần như không còn, linh lực cũng dần cạn kiệt. Nàng có thể chống đỡ đến lúc này cũng là kì tích.
Nàng rất mạnh nhưng một người chống đỡ hơn ba mươi người tấn công cùng một lúc lại còn phải chú ý bảo vệ đám thuộc hạ lúc này cũng trở lên chật vật bất kham.
Trong không khí nùng liệt mùi máu tươi, huyết hồng cả mặt đất nở rộ ra những đóa huyết hoa.
Vân Khinh cường căng cuối cùng một hơi chiến đấu với đám hắc y nhân. Chợt nàng nghe tiếng bước chân của viện quân đang tới gần. Dây thần kinh căng thẳng bất chợt bị buông lỏng, Vân Khinh tầm mắt dần mơ hồ, thể lực chống đỡ hết nổi mà ngã xuống.
Các thành viên thấy vậy lo lắng đồng thanh kêu: "Phó cung chủ!"
Phát hiện bên này có động tĩnh, tiếng bước chân ngày càng tới gần.
Một hắc y nhân có lẽ là thủ lĩnh ra lệnh :"Viện binh của bọn họ tới rồi. Hiện trường đã không kịp thu dọn vị vậy các ngươi mau đem người đi."
Đám hắc y nhân tiến về phía các thành viên Điệp Sát. Người của phân bộ Ẩn Tinh tuy rằng chống cự quyết liệt nhưng vẫn bị đánh ngất mang đi.