Phương Hoa Tuyệt Đại

Chương 11: Khu Vườn Tường Vi 10





Edit & Beta: La Quý Đường.

---------------------------------------------------------------------------------
Một đám người tập luyện từ 9 giờ đến 11 giờ, sau khi tập xong, Ludwig không có ở lại, trực tiếp lôi kéo Sở Từ rời đi.

Các tân sinh không rảnh lo diễn viên chính lãnh đạm, phấn khởi mà đứng ở trên sân khấu la to, " Mỹ nhân ngủ trong rừng của chúng ta nhất định sẽ là tiết mục đỉnh cao nhất trong bữa tiệc! Không ai có thể so sánh cùng chúng ta!"
Bọn họ quá mức kích động, nên trong lòng lời nói cũng hô vang: "Thượng đế làm chứng, trong nháy mắt nhìn thấy công chúa ngã trên mặt đất, tôi có bao nhiêu muốn thay thế Ludwig!"
Những lời này thật sự nói năng có khí phách, không đợi giọng nói rơi xuống, người nói lên những lời này đã phản ứng lại, hoảng sợ mà nhìn một vòng, phát hiện Ludwig đã rời đi, tâm vừa nâng lên mới hạ xuống.

"Còn may Ludwig không ở đây, thời điểm lúc nãy luyện tập, cậu ta chỉ tùy tiện liếc mắt lại đây một cái, tôi cảm thấy chính mình khả năng sẽ bị ăn luôn."
"Tôi cũng cảm thấy như vậy, luôn cảm thấy tính cách của Ludwig cùng các học tỷ nói không quá giống nhau, giống như có một chút......!Đáng sợ?"
"Bất quá mắt cậu ta thật là đẹp mắt, giống như quỷ hút máu anh Tuấn có trong tiểu thuyết ấy."
Có lẽ là bận tâm đến việc bàn luận sau lưng người khác chung quy là hành vi không tốt, bọn họ cố tình đem thanh âm hạ thấp một chút, chỉ là vô luận bọn họ cũng không thể nào tưởng tượng được, Ludwig chính là một con quỷ hút máu chân chính.

Hơn nữa vô luận bọn họ đem thanh âm áp xuống thấp bao nhiêu, đối với Ludwig mà nói, đều có thể nghe rõ ràng.

Quỷ hút máu cũng không để ý bọn họ đánh giá chính mình, chỉ là nghe được bọn họ dám mơ ước Sở Từ, cho dù hắn đã sớm nghe qua vô số lần, vẫn như cũ khắc chế không được mà cảm thấy nôn nóng.

Không thích người khác nhắc tới Sở Từ.

Không thích người khác dùng ánh mắt si mê nhìn cậu.

Càng thêm không thích người khác chạm vào cậu.

Muốn......!
Trong nháy mắt khi bản năng của quỷ hút máu sắp vỡ đê, Ludwig như ở trong mộng mới thức tỉnh.

Hắn ý thức được, dục vọng chiếm hữu của hắn đối với Sở Từ, tựa hồ đã sắp đến mức không thể kìm hãm được.

"Con cảm thấy ta là kẻ điên sao, bé yêu." Khuôn mặt như lệ quỷ của mẹ hiện lên ở trong đầu, bà ta nhẹ nhàng cười, trong tay bóp một trái tim vừa mới đào ra, còn tản ra độ ấm, trái tim kia chấp nhất mà nhảy lên, máu tươi không ngừng nhỏ giọt đỏ chói ở trên sàn nhà.

"Chính là đừng quên, tao là quỷ hút máu, mày cũng vậy.

Tộc quỷ hút máu của chúng ta trước nay đều là chủng tộc đang sợ như thế này, sẽ bởi vì ái nhân không còn quan tâm mà mất đi lý trí, đào ra trái tim của bọn họ."
Bà đi tới, nhóm tay dính đầy máu nâng cằm cậu lên, ôn nhu nói: "Chán ghét không? Căm hận không? Có phải hay không nghĩ, vì cái gì bản thân là cái quỷ hút máu? Bé con, đừng giãy giụa, trở thành quái vật chính là vận mệnh của con.


Con một ngày nào đó sẽ giống như ta thôi ——"
Bà ta khinh mạn mà bóp nát trái tim trong tay, máu tươi bắn đến bên môi bà, bà ta sung sướng mà vươn đầu lưỡi liếm liếm: "Đem ái nhân của chính mình ăn đến không còn một mảnh."
Không, hắn nghĩ.

Tôi sẽ không trở thành quái vật giống bà.

Con đường từ lễ đường đến cổng trường l hai bên trồng đầy cây phong, lá phong to rộng bay xuống, phảng phất giống như ánh lửa u ám, nhưng ánh trăng lại lạnh lỡ, giống tuyết thờ ơ.

Hắn bỗng nhiên bế Sở Từ lên, đè cậu vào góc tối.

Sở Từ không rõ nguyên do, vừa muốn hỏi hắn làm sao, quỷ hút máu đã là tới gần, ôn nhu mà cắn môi cậu.

Cậu bị để ở trên tường, mười ngón tay bị chế trụ.

Là tư thế không thể giãy giụa thoát ra.

Sở Từ hơi hơi nheo lại đôi mắt, hô hấp chậm rãi trở nên khó khăn.

Ludwig lấy một loại tiến công lặng yên, triền miên không cho cự tuyệt, đoạt đi toàn bộ dưỡng khí cùng sức lực của cậu.

[ " hạch " của hắn càng ngày càng hoàn chỉnh.

]
[ Này xem như mộtchuyện vui đúng không? ]
Hệ thống không xác định nói: [ Hẳn là tính đi, rốt cuộc nhiệm vụ hoàn thành gần một bước.

]
[ Vậy đi.

] Sở Từ chớp hạ mắt: [ Mi thật sự không có biện pháp cùng hắn đối kháng sao, đẩy hắn ra một chút cũng có thể, ta sắp thiếu oxy hít thở không thông rồi.

]
Hệ thống: [......!Xin lỗi, không thể.

]

Hồi lâu lúc sau, Ludwig buông cậu ra, nhẹ nhàng hỏi: "Em thích tôi không?"
Sở Từ ngữ điệu thân mật: "Thích."
"Vậy em cùng tôi vĩnh viễn ở bên nhau, được không?"
Quỷ hút máu rũ mắt, thật sâu nhìn chăm chú vào cậu, đồng tử màu hổ phách nồng đậm giống như vực sâu hắc ám.

"Được." Sở Từ xoa cằm lạnh băng của quỷ hút máu, cảm giác được hắn thoáng chốc căng chặt thân thể, cười rộ lên, "Chỉ cần anh muốn."
Ngay vừa rồi cậu đã nhận ra một cảm giác nguy hiểm.

Nhưng cậu biết, cảm giác nguy hiểm này không phải nhằm vào cậu.

Đó là một loại sát ý lạnh băng, sức sống mãnh liệt lại nguyên thủy, như là dã thú vì sinh tồn mà liều chết vật lộn.

Tuy rằng không rõ ràng lắm là cái gì dẫn tới việc tiểu quỷ hút máu kề bên bờ vực mất khống chế, bất quá chỉ là vuốt lông mà thôi, cậu cũng không để ý dỗ hắn một chút.

"Thích em." Ludwig mềm nhẹ mà hôn chỗ cổ cậu: "Sở Từ, em là của tôi."
Tiệc tối tổ chức ở một tháng sau lễ Giáng Sinh, bọn họ mỗi tuần tập luyện hai lần, thời điểm không cần tập luyện, Sở Từ đa số sẽ cùng Ludwig ở bên nhau, không đi ra ngoài chơi, chính là ở nhà xem phim, hoặc là làm một ít chuyện khác.

Christine phát tin lại đây, cậu một lần cũng không có xem, trực tiếp xoá luôn.

[ Ngài muốn làm cái gì? ]
[ Mi có thử qua để cho người khác chờ đợi chưa? ] Sở Từ cười trả lời: [ chờ đợi là một chuyện làm người ta nôn nóng, ta không thích, cho nên ta lựa chọn để cho người khác chờ.

]
[ giống lốp xe dự phòng sao? ]
Sở Từ nhướng mày: [ cách nói này của mi, cũng không tính là sai.

]
[ chuẩn xác mà nói hẳn là cái gì? ]
[ là thợ săn, cùng con mồi.

]
Ludwig từ phòng tắm ra, đầu tóc ướt dầm dề còn đang nhỏ nước.

Bọt nước theo cổ, lướt qua cơ bụng rắn chắc, cuối cùng chảy vào khu vực không thể nói.


Tên quỷ hút máu này đúng là Tú sắc khả san*.
*Tú sắc khả san: ý chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê người.

Sắc đẹp thay được cho cơm.

Bọn họ vừa mới kết thúc một hiệp, Sở Từ cả người bủn rủn, lười phải nhúc nhích, liền để quỷ hút máu ôm cậu đi tắm rửa.

Tiểu quỷ hút máu biểu hiện không thẹn thùng như vậy, nhưng cũng giới hạn trên giường, địa phương khác, hắn sẽ không xằng bậy.

Tắm xong, Ludwig mặc vào áo sơmi to rộng cho cậu, đem cậu ôm ra, bế đặt sô pha, lấy cho cậu một ly sữa bò có độ ấm vừa phải.

"Em sẽ bị anh chiều hư mất." Sở Từ cong mắt lên nhìn hắn, làn da ở trong ánh nắng ấm áp có loại cảm xúc theo khuynh hướng trong sáng.

Làm người muốn đụng vào, lại sợ chạm vào sẽ làm hư cậu.

Dục vọng chiếm hữu của hắn hoàn toàn không phải là không khống chế được, nhưng phương thức biểu hiện ra ngoài rất uyển chuyển, hắn sẽ không ngăn cản Sở Từ làm bất luận chuyện gì, chỉ là sẽ ở thời điểm hai người ở một chỗ, sẽ chiếu cố cậu đến mỗi một chuyện nhỏ nhặt, phảng phất như vậy liền có thể cho hắn một loại cảm giác thỏa mãn kỳ dị.

"Hư thì cũng là của tôi." Ludwig chế trụ mắt cá chân của cậu, ở trên cẳng chân cậu hôn hôn: "Em có thể đối với tôi làm hết thảy chuyện xấu, chỉ cần em không rời bỏ tôi."
Sở Từ uống xong sữa bò, dựa qua, đôi tay đáp ở trên vai hắn, cười nhẹ hỏi: "Rời đi sẽ như thế nào?"
Ludwig bình tĩnh mà nhìn cậu, thanh âm trước sau như một mà ôn nhu: "Sở Từ, không ai có thể từ bên người một quỷ hút máu rời đi."
"Anh nói xem ra rất kích thích, em muốn thử, làm sao bây giờ?" Sở Từ lại đến gần rồi một chút, gợi lên môi, không có ý tốt mà thử điểm mấu chốt của quỷ hút máu.

Ludwig vươn tay, chế trụ gáy cậu.

Hơi thở máu ngọt lành quanh quẩn ở bên, quỷ hút máu hầu kết khẽ nhúc nhích.

Từ lúc hai người gặp gỡ đến bây giờ, hắn vẫn luôn "Đói", loại cảm giác đói khát này vô pháp dựa vào đồ ăn giải quyết, chỉ có máu của người trước mắt mới có thể cứu trợ hắn.

Nhưng việc này cũng sẽ bắt đầu trở thành kéo hắn vào vực sâu, dục vọng của quỷ hút máu một khi kích phát, chính là không ngừng nghỉ.

Mỗi lần triền miên, hắn đều sẽ sinh ra một ý tưởng đáng sợ, muốn cắn xuyên cổ Sở Từ, làm cậu hơi thở thoi thóp mà cuộn tròn ở trong lòng ngực của chính mình, bất lực mà dùng thanh âm êm tai của cậu khẩn cầu hắn, nhẹ một chút, lại nhẹ một chút.

Tay hắn không tự giác nắm cổ Sở Từ, lực đạo rất nhẹ, "Em sẽ không thích hậu quả."
[ Dục vọng chiếm hữu cùng dục vọng khống chế thức tỉnh rồi.

] hệ thống vui sướng khi người gặp họa nói: [ Ngài đã làm chuyện tốt gì rồi? ]
[ Sao ngữ khí mi nói chuyện càng ngày càng giống con người thế? ]
Hệ thống: [ Tôi chuyên môn vì ngài định chế một bộ phận nhân cách hoá giọng nói của hệ thống, thế nào, thích không? ]
Sở Từ: [? ]
Nhận thấy được cảm xúc cậu không vui, hệ thống khôi phục thanh âm máy móc ngày xưa: [ chú ý an toàn, quỷ hút máu thức tỉnh nhưng không có như trước dễ đối phó như vậy đâu.


]
[ tỷ như? ]
[ chọc giận hắn, hắn có lẽ sẽ không thương tổn ngài, nhưng hắn sẽ đem ngài cái gì cũng không thể nhớ nổi, chỉ biết duy nhất là hắn.

]
Hệ thống dừng một chút, bổ sung một câu: [ mỗi một ngày.

]
[......]
Sở Từ ở trên mặt quỷ hút máu cọ cọ, hàng mi dài buông xuống, che khuất ý vị thâm thường sâu tầm mắt.
Cậu chán ghét bị uy hiếp, vô luận đến từ ai.

Người trong lòng ngực mềm ấm mùi thơm ngào ngạt, như là cánh hoa dễ vỡ.

Ludwig cơ hồ có thể nghe thấy thanh âm máu chính mình sôi trào.

"Lại thêm một lần đi, tôi muốn em."
Sở Từ cười rộ lên, ngón tay xoa môi lạnh băng của quỷ hút máu: "Không được, bảo bối, anh không thể quá tham."
Ludwig cắn tay cậu, vô tội mà nhìn cậu: "Vậy được, vậy đêm nay em còn cùng tôi ngủ không?"
Trong nháy mắt khi lòng bàn tay cậu sắp đụng tới răng nanh, này tiểu quỷ hút máu nhanh chóng đem răng nanh thu trở về.

Hắn thật sự quá mức cẩn thận, chú ý đến làm người không tự kìm hãm được hoài nghi, hút máu đối với hắn không phải là ăn cơm, mà là một cái chìa khoá mở ra một con quái vật.

" Vậy còn xem biểu hiện của anh."
Christine mời càng ngày càng thường xuyên, thẳng đến đêm trước Giáng Sinh, Sở Từ mới đồng ý lời mời của cô nàng, cùng cô gặp mặt một lần.

"Đã lâu không gặp." Cô thoạt nhìn có vài phần tiều tụy, nhưng mỹ nhân tiều tụy ngược lại càng chọc người yêu thương, bọn họ ngồi xuống còn không có ba phút, đã có rất nhiều người tới nóng lòng muốn thử tầm mắt.

Sở Từ tản mạn nói: "Cô tìm tôi tới, không phải là vì ôn chuyện đúng không?"
Christine lắc lắc đầu, sau khi ý thức được năng lực mê hoặc của cô đối với cậu không có hiệu quả, cô quyết đoán lựa chọn nói thẳng: "Tôi nghe nói, cậu có một người tình?"
Cô dùng chính là người tình, mà không phải người yêu.

Sở Từ mỉm cười, đôi mắt đen thuần tựa hồ cái gì đều có, lại tựa hồ trống rỗng: "Cho nên thì sao?"
Christine hơi híp mắt, "Trên người của ngươi còn có hơi thở của hắn......!Thật quá mức, cậu thích hắn như vậy sao?"
Sở Từ bất động thanh sắc, "À."
Christine bỗng nhiên vươn tay, "Sở Từ, cậu......!Có thể hay không giúp tôi một cái này?"
Tác giả có lời muốn nói: Không thể.

- -------------------------------------.