Phương Hoa Tuyệt Đại

Chương 29: Khuynh Quốc Khuynh Thành 3





Edit & Beta: La Quý Đường.

---------------------------------------------------------------------------------
Sau giờ ngọ ánh nắng là nóng nhất, sân còn có một hồ sen, gió nhẹ thổi, toàn viện ngập mùi hoa.

Sở Từ dựa vào bên cạnh ao, lười nhác chống cằm, nheo đôi mắt lại, ý vị thâm trường mà nhìn mục tiêu của cậu.

Tóc dài của cậu tẩm ở trong nước, lại không dính một giọt nước, vài sợi tóc tự nhiên vậy mà buông xuống ở phía trước, câu lấy đôi môi mỏng, như hoa đào nở rộ nhất tháng ba.

Rõ ràng tầm mắt đã dời đi, nhìn không thấy cậu đang làm cái gì, nhưng Diệp Tiềm có thể cảm giác được, cậu đang không có hảo ý mà đánh giá chính mình.

Hắn ở dưới cái nhìn chăm chú như vậy, chỉ cảm thấy cả người cứng đờ, vô pháp nhúc nhích.

"Ngươi vì sao không nhìn ta nói chuyện" Sở Từ nhẹ nhàng mở miệng, ngữ điệu triền miên tràn đầy chế nhạo: "Bởi vì ta khó coi sao?"
Diệp Tiềm: "......"
Hắn còn chưa đáp, Diệp Uẩn ở một bên giành nói trước: "Mới không phải, ngươi là đẹp nhất, ta trước nay ở kinh thành chưa gặp qua người so ngươi còn đẹp hơn, những đại tiểu thư cũng chưa đẹp bằng ngươi.

Đúng không, ca ca?"
Tiểu mập mạp nói, túm túm ống tay áo của Diệo Tiềm, ý bảo hắn mau nói chuyện.

Diệp Tiềm: "......"

Hắn trầm mặc có chút lâu, tiểu mập mạp sốt ruột, phe phẩy góc áo hắn, thúc giục nói: "Ca ca, ca nói chuyện đi!"
"......" Hắn nắm cánh tay của tiểu mập mạp, chần chờ một lát, vẫn là nói: "Đúng vậy."
"Ta không tin" Sở Từ cười ngâm ngâm nói: "Ta muốn ngươi nhìn ta, đem lời vừa nói nói lại lần nữa."
Ngay lập tức, Diệp Tiềm vành tai hồng đến cơ hồ muốn rỉ máu.

Hắn xoay người muốn chạy, nhưng Sở Từ không muốn để hắn rời đi, hắn sao có thể đi được ra ngoài.

Sau khi xoay vài vòng tại chỗ, hắn không thể không nâng mắt lên, nhẹ nhàng đem ánh mắt dừng ở trên người Sở Từ.

Tầm mắt thực nhẹ thực nhẹ, mang theo một chút vô thố không biết nên làm thế nào cho phải.

Sở Từ nghiêng nghiêng đầu, nhắc nhở nói: "Hửm?"
"Ngươi" Diệp Tiềm dừng một chút, chung quy không có biện pháp lưu loát mà nói ra câu nói kia, chỉ có thể lừa mình dối người mà nhắm mắt lại: "Ngươi nhìn đẹp nhất."
Hắn mặt đỏ so với tốc độ nói chuyện còn muốn nhanh hơn, lời còn chưa dứt, mặt đã hồng thấu.

Mắt thấy chọc tiếp hắn sẽ thẹn quá thành giận, Sở Từ cười chớp mắt một chút "Được rồi, lần này trước buông tha cho ngươi."
Cậu cởi bỏ ảo cảnh, Diệp Tiềm không nói một lời, xách cổ của tiểu mập mạp lên, đi nhanh rời đi.

Thấy thế nào đều có một loại ý vị chạy trối chết.

Diệp Uẩn lại còn không muốn đi, nhóc còn chưa có nhìn đủ mỹ nhân ngư đâu, múa may tứ chi, một bên giãy giụa một bên kêu to: "Ca ca làm gì đó, ta còn muốn xem trong chốc lát mà! Ca có phải hay không thẹn thùng, mặt ca thật hồng á ——"
Diệp Tiềm lảo đảo một cái, suýt nữa té ngã: "Câm miệng!"

Diệp Uẩn tâm bất cam tình bất nguyện mà câm miệng, an tĩnh trong chốc lát, lại không an phận mà mở miệng: "Ca ca, chúng ta khi nào lại đi xem người cá vậy?"
"Khi nào đều không đi," Diệp Tiềm thanh âm thấp xuống: "Y......!Không phải người chúng ta có thể tới gần."
Cậu dù sao cũng là bị hoàng đế giấu ở trong phủ tướng quân, ý hoàng đế tự nhiên là càng ít người cùng cậu tiếp xúc càng tốt, nếu không sinh ra sai lầm gì, phủ tướng quân cũng sẽ bị đẩy đến hiểm cảnh.

"Chính là" tiểu mập mạp nghiêng đầu, nghi hoặc mà nói: "Y một người ở trong sân, sẽ cô đơn lắm nhỉ?"
Diệp Tiềm vẫn là hai chữ kia: "Không được."
Tiểu mập mạp thấy nói như thế nào đều không thể lay động đại ca, đôi mắt quay tròn đảo qua một vòng, hừ một tiếng, đạp một chân của hắn: "Không được liền không được! Ca để đệ xuống dưới! Ca buông tay!"
Diệp Tiềm thẳng tắp buông ra nhóc, tiểu mập mạp té ngã trên đất, lăn một vòng, không chút nào để ý mà bò dậy, vỗ vỗ quần áo chạy: "Ta đi tìm Đại Bạch chơi!"
Đại Bạch là một con chó được nuôi trong phủ tướng quân, cả người lông dài tuyết trắng, tính cách dịu ngoan, dẫn nó đi chơi cũng không có gì.

Diệp Tiềm nhìn nhóc đi xa, xoay người đi thư phòng.

[ Ngài bắt nạt hắn như vậy, hắn khả năng sẽ không qua đây tiếp đâu.

]
Trong viện lần thứ hai khôi phục an tĩnh, Sở Từ trầm vào trong nước, nhìn đuôi cá ở trong nước nhẹ nhàng đong đưa, một lát sau mới trả lời: [ Hắn sẽ lại đây, đệ đệ của hắn cũng không phải là bạn nhỏ nghe lời mấy đâu.

]
Huống chi, liền tính hắn không muốn lại đây, cậu cũng có biện pháp làm hắn tới tìm cậu, thanh âm mụ hoặc của nhân ngư có thể xuyên thấu hết thảy chướng ngại vật, chỉ là cậu hiện tại còn không muốn dùng.


Luôn cảm thấy dùng sớm như vậy, sẽ đem hắn sợ tới mức suốt đêm trốn đi, vậy không tốt.

Ba ngày sau, trong viện lại xuất hiện một thân ảnh tròn vo.

Diệp Uẩn tránh ở sau tường viện, ở bên ngoài khắp nơi nhìn nhìn, sau khi xác nhận không ai phát hiện ra nhóc, nhanh như chớp chạy đến bên cạnh bờ ao, muốn nhìn nhìn mỹ nhân ngư kia.

Nhóc lần trước còn chưa có nhìn đủ đâu.

Nhưng ra ngoài dự kiến của nhóc chính là, người cá cũng không giống như lần trước dựa vào bên cạnh ao, mà là tránh ở trong nước.

Tiểu mập mạp buồn rầu mà nhăn mi, nhỏ giọng đối với mỹ nhân hô: "Đại mỹ nhân, ngươi ra tới, ra tới cùng ta chơi nè."
Hệ thống thành thật bình luận: [ Quỷ háo sắc.

]
[ Ai cũng có lòng yêu cái đẹp mà ] Sở Từ cười nói: [ Tuổi có quan hệ gì.

]
Cậu lộ ra mặt nước, tạo ra một trận gợn sóng: "Ngươi muốn cùng ta chơi cái gì?"
Tiểu mập mạp nghĩ nghĩ "Ngươi tưởng muốn chơi cái gì?"
"Ta không muốn cùng ngươi chơi," Sở Từ cười, hồn nhiên bất giác bản thân nói đối với tiểu mập mạp mà có bao nhiêu vô tình: "Ta muốn cùng ca ca ngươi chơi, ngươi đem hắn tới đây, được không?"
Tiểu mập mạp lã chã chực khóc: "Ta là trộm vào, bị ca ca biết sẽ đánh chết ta."
Sở Từ biết rõ cố hỏi: "Vì cái gì?"
"Huynh ấy không cho ta tìm ngươi chơi" Diệp Uẩn dứt khoát lưu loát lại một lần nữa bán đứng ca ca: "Lần trước sau khi chúng ta rời khỏi, hắn còn đi thư phòng luyện chữ hai canh giờ, viết một quyển kinh thanh tĩnh, nói là muốn tĩnh tâm, thật là kỳ quái, huynh ấy muốn tĩnh tâm gì?"
Sở Từ phối hợp mà nói: "Đúng vậy, thật kỳ quái."
Diệp Uẩn rốt cuộc tìm được người tri tâm, dĩ vãng nhóc cùng ai nhắc tới ca ca chính mình, tất cả đều là khen, làm hàng năm nhóc bị khi dễ rất không cao hứng, thật vất vả có người hiểu nhóc, nhóc lập tức ngồi xuống, quấn chân ngắn nhỏ lên, bắt đầu tố khổ: "Ca ca ta hỏng rồi, lần trước ta muốn ăn một miếng thịt, huynh ấy lại nói ta quá béo không được ăn, nhưng ta muốn ăn chính là cục thịt nạc, ăn thịt nạc như thế nào sẽ béo! Huynh ấy chính là cố ý khi dễ ta!"

"Đúng vậy" Sở Từ cười rộ lên: "Hắn chính là cố ý khi dễ ngươi."
Diệp Uẩn phảng phất tìm được người cùng chung chí hướng, nước mắt lưng tròng nói: "Ô, vẫn là ngươi hiểu ta."
Sở Từ mỉm cười, thuận lợi trở thành bạn thân tri tâm của Duệp Uẩn, được chia sẻ rất nhiều bí mật về Diệp Tiềm.

"Ta nghe cha nói, ca ca khi còn nhỏ còn trộm uống rượu của cha, uống say liền —— ô ô ô? Ô ô ô ô ô?"
Diệp Uẩn bị che miệng lại, lập tức trừng lớn đôi mắt, nơm nớp lo sợ mà ngẩng đầu, nhìn đường cong sắc bén cằm của ca ca "......"
Việc lớn không tốt.

Lấy kinh nghiệm của nhóc phán đoán, ca ca nhất định là tức giận.

Tiểu mập mạp co lại giống con chim nhỏ, lại không dám nói hươu nói vượn, "Ca, ca ca, ca như thế nào tới đây......"
Diệp Tiềm bất động thanh sắc mà nhéo một cái lên gương mặt phì đô đô của nhóc: "Ta tới tìm đệ."
Diệp Uẩn 6 tuổi, đúng là thời điểm tốt để tập võ, chỉ là nhóc từ trước đến nay bướng bỉnh, cũng không chịu thành thật học tập, mỗi lần đều phải để người nơi nơi tìm.

Diệp Uẩn không dám phản kháng, chỉ có thể ủ rũ cụp đuôi mà nói: "A."
Xử lý xong đệ đệ, Diệp Tiềm lúc này mới nhìn về phía Sở Từ, như cũ cùng lần trước giống nhau, khinh phiêu phiêu, ánh mắt không biết nên dừng ở nơi nào.

Hắn rũ mắt, giấu đi hơn phân nửa tầm mắt: "Gia đệ tuổi nhỏ, mới vừa rồi nếu là có chỗ nào mạo phạm, còn thỉnh thứ lỗi."
"Hắn không có mạo phạm ta" Sở Từ không vội không chậm mà nói: "Nhưng thật ra là ngươi, ngươi luôn là không chịu nhìn ta, ta tức giận."
Diệp Tiềm nhấp khóe môi, không biết nên như thế nào đáp lại những lời này.

Một lát sau, hắn nhẹ giọng nói: "Ta chỉ là sợ đường đột."
Tác giả có lời muốn nói: Như thế nào đột, cho ta khang khang
- -------------------------------------.