Phương Hoa Tuyệt Đại

Chương 66: Đế Quốc Hoa Hồng 21





Edit & Beta: La Quý Đường.
---------------------------------------------------------------------------------
Omega trong kỳ động dục mẫn cảm đến cực điểm, cho dù là tin tức tố sương mù di động nhè nhẹ từng đợt từng đợt như muối biển, hay là Augustus thong thả ung dung như có như không hôn môi, đều như là ở châm lửa.

Tin tức tố Alpha như cơn gió lưu luyến, quấn quanh nhành hoa hồng, giống ôn nhu âu yếm, lại giống như lộ ra sự chiếm hữu.

Sở Từ vô lực mà dựa vào trên vai hắn, cắn quần áo chỗ vai Augustus: "Ô......"
Augustus cưỡng bách cậu tiến vào kỳ động dục, lại không trấn an cậu, mà là không vội không chậm mà chải vuốt tóc của cậu, môi ở trên người cậu chậm rãi lưu luyến, thường thường tiếp theo là nụ hôn nhẹ nhàng.

Hắn hình như là muốn lấy cái này tra tấn cậu, hơi thở nóng bỏng trượt qua đã thịt mẫn cảm, kích khởi từng trận rùng mình.

Tiếp theo, Sở Từ liền nghe âm thanh cười nhẹ sung sướng của tên sói con.

Sở Từ tuy rằng không quá thanh tỉnh, nhưng như thế nào đối phó với cậu, đây căn bản là một vấn đề không cần hỏi.

Cậu dựa vào trong lòng ngực Augustus, câu lấy cổ hắn, mơ hồ không rõ mà nói: "Adam......!Ôm em......"
Adam chính là tên "Vị hôn phu" của cậu.

Augustus động tác dừng lại, giây tiếp theo, hắn nắm đầu tóc Sở Từ, đem cậu từ trong lòng ngực túm ra, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Adam?"
Sở Từ chớp chớp lông mi thật dài, trong mắt cậu chứa nước mắt, đến ánh mắt đều trở nên mơ hồ không rõ, dường như cất giấu sương mù đầy trời: "Adam, không cần......!Đau......"
Ngữ điệu của cậu mềm mại, như là đang làm nũng.

Augustus thật hận không thể đem cậu ăn tươi nuốt sống vào bụng, để cậu không thể dùng loại thanh âm này gọi tên người đàn ông khác, ghen ghét làm lý trí của hắn không còn sót lại chút gì, khắp đầu óc chỉ còn lại là làm người này đau, làm cậu khóc ra, làm cậu cũng trải nghiệm một chút đau đớn mà mình đã trải qua.

Dựa vào cái gì chỉ có một mình hắn điên cuồng, dựa vào cái gì cậu chỉ có thể đứng ngoài cuộc, dường như không có việc gì, giống như hắn làm tất cả đều là tốn công vô ích?
Hắn đem Sở Từ ôm vào bể tắm, nước ấm áp nhu nhược không xương mà bao phủ người đẹp tóc dài "Em nhìn cho rõ, tôi rốt cuộc là ai?"
Sở Từ giãy giụa từ trong nước ra ngoài, tóc tẩm ướt, dán lên da, giống con sông uốn lượn.

Cậu mở lông mi dính bọt nước: "Chó điên."
"Cảm ơn đã khích lệ." Augustus đem hai chữ này trở thành lời khen cho hắn, cong khóe môi lên nói: "Nghe qua một câu chưa, chủ nhân của tôi.


Em nuôi chó, em phải phụ trách buộc dây xích cho nó."
"Hiện tại, đến lúc em thực hiện trách nhiệm của chủ nhân."
Augustus lại điên, cũng không điên đến nỗi nằm ở trong phòng có thi thể cùng chủ nhân của hắn làm tình, thật ra cũng không phải không dám, mà là thân phận của thi thể này thật sự làm hắn như nghẹn ở yết hầu, tình địch dù đã chết cũng là tình địch, cho dù chết, hắn ta cũng không tư cách nhìn thấy một tấc da của Sở Từ.

Hắn tắm xong cho Sở Từ, mặc quần áo, trực tiếp ôm trở lại chiến hạm.

Thời điểm lần vừa rồi Sở Từ tới, chỉ nhìn thấy bộ dạng trên nhóc này trốn đi khóc, không có nhiều tâm tư đi quan sát phòng là cái dạng gì.

Lúc này, cậu mới phát hiện, căn phòng này từ bài trí đến trang trí đều là dựa theo yêu thích của cậu.

Trên sàn nhà còn trải thảm lông thật dày, thoạt nhìn cùng giống như tấm trải trong phòng cậu hàng năm giống như đúc.

Cậu chỉ kịp xem cái đại khái, còn chưa kịp dâng lên cảm tưởng gì, đã bị tên nhóc này hung ác mà ngăn chặn cách tay, ấn vào giường.

......!Thật là một kỳ động dục không thế nào ôn nhu nổi.

Mấy ngày qua, thời khắc xao động sắp hoàn toàn biến mất, Augustus ngược lại trở nên càng thêm nôn nóng.

"Vì sao tìm không thấy......" Hắn thần kinh mà lầm bầm lầu bầu, bỗng nhiên lại cắn sau cổ Sở Từ một ngụm, mấy ngày nay, hắn không sai biệt lắm mỗi một lần cắn một lúc, giống như nơi đó không phải tuyến thể, mà là kẹo ngọt: "Em để tên đó đi vào?"
Sở Từ: "?"
Trên chó con này ở trên người cậu tìm cái gì?
Ý thức của cậu không quá thanh tỉnh, chờ khi cậu hậu tri hậu giác mà nhớ tới Omega trong thế giới này trong thân thể sẽ có một bộ phận đặc thù tồn tại, cậu đã không kịp chạy trốn.

Một loại đau đớn bén nhọn, khó có thể miêu tả, cậu trước kia chưa bao giờ thể nghiệm qua từ trong chỗ nào đó thân thể quét đến mỗi một dây thần kinh, sức lực đê cậu bắt lấy khăn trải giường cũng không có, ngón tay suy yếu mà cào hai cái, lại bị Augustus nắm chặt vào lòng bàn tay.

Augustus cúi người, ở bên tai cậu nói: "Hiện tại, em là của tôi."
Sở Từ cắn môi, môi mềm mại không chịu nổi cậu cắn như vậy, bất quá chỉ trong giây lát, một chút màu đỏ tràn ra ngoài, Augustus nhẹ nhàng nắm cằm cậu, ngăn cản loại động tác tự ngược này của cậu, đem ngón tay bỏ vào giữa răng cậu: "Tôi đều không chịu được em cắn mình như vậy, em sao có thể chịu đối xử với mình như vậy......!Tới cắn tôi đi, tùy em cắn ra sao, tôi không sợ đau."
Ước chừng qua một hồi lâu, cậu mới gần như khóc thút thít nói: "Ra, đi ra ngoài......"
"Chủ nhân," Augustus trân trọng mà hôn hôn bờ vai của cậu: "Trên sách giáo khoa sinh lý nói như thế nào, em không xem qua sao, đánh dấu Omega chung thân, chính là muốn đã lâu." ( Editor: mình cũng không rõ Omega chung thân là như thế nào.


Bạn nào biết rõ phổ cập cho mình nhé.

Mình cảm ơn nhiều lắm).

"......"
Cậu là một dân cư ngoại lai, sao phải xem cái này?
Thế giới này giả thiết cũng quá luật rừng, trách không được 80% Omega cuối cùng đều gia nhập đại quân phản lại Alpha.

Cậu cũng rất muốn đem tên Alpha đá ra đi.

Đánh dấu chung thân xong, Augustus buông cậu ra, đem vị trí hai người dời lại đây, để Sở Từ nằm ở trong lòng ngực mình, thuận tiện cho cậu phát tiết tức giận của mình.

Chỉ tiếc Sở Từ hiện tại cũng không có sức cào hắn, cảm giác đánh dấu chung thân là ngoài dự đoán của cậu, thân thể xa lạ giống như không phải của mình: "......!Khó chịu."
Ánh nước của cậu doanh doanh, đuôi mắt phiếm hồng, Augustus hoảng hốt một chút, chỉ cảm thấy đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cậu yếu như vậy.

Xinh đẹp đến quá đáng, làm người muốn vì cậu dọn dẹp hết thảy chướng ngại, để những nơi ánh mắt của cậu có thể nhìn thấy, không nhiễm một hạt bụi; lại muốn hung hăng mà tàn phá cậu, làm câu khóc đến càng dữ.

Augustus cả người cứng đờ, oán hận bị vứt bỏ còn chưa có tiêu tán, ý tưởng ở trước mặt cậu vẫy đuôi dỗ cậu lại gióng trống khua chiêng mà quay trở về.

Mày không được cứu, Augustus nói với chính mình, mày thật ngu đến không có thuốc nào cứu được, mày sao có thể bởi vì người này khóc một chút, mày lại muốn vui vẻ dỗ cậu ta? Mày cho rằng cậu ấy có thể nhìn trúng à?
Sở Từ giật giật thân thể, vừa tê vừa mỏi: "Ôi......"
Augustus đột nhiên bế cậu lên: "......!Không được lộn xộn, để tôi nhìn xem."
Omega bị đánh dấu chung thân cảm thấy khó chịu, trừ bỏ nguyên nhân sinh lý, còn có nhân tố tâm lý, Sở Từ hiển nhiên chính là vế sau.

Cậu rất khó quen được với loại cảm giác linh hồn cũng cùng người khác liên quan đến cùng nhau như thế này, đánh dấu qua, cảm giác tồn tại của Augustus ở trước mặt cậu phóng đại đến cao nhất, làm cậu rất khó không đi tìm hắn gây chuyện, đặc biệt là thời điểm hiện tại cậu đặc biệt khó chịu.

"Lăn, cút ngay, đừng chạm vào tôi." Sở Từ né tránh tay hắn, hận không thể cách xa hắn ngàn dặm.


Augustus dỗ dành nói: "Nhưng mà em phải tắm rửa."
Sở Từ không kiên nhẫn mà nói: "Ai cần cậu lo, lăn."
"......"
Augustus đối diện với tầm mắt của cậu, cặp mắt kia tối tăm tràn đầy bực bội, yết hầu của hắn khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng nói: "......!Được, tôi đi ra ngoài, em không cần tức giận."
Hắn vừa đi, tin tức tố Alpha mãnh liệt tràn ngập đoạt lấy cùng xâm chiếm dần dần tiêu tán, Sở Từ cũng từ trạng thái tinh thần cực kỳ căng chặt khôi phục lại, vi diệu mà ngừng một chút: "Hắn có phải hay không lại khóc?"
Hệ thống: [ Ngài nói đúng.

]
"......"
Ôi, trái tim pha lê.

Sở Từ gian nan đứng dậy, vào phòng tắm tắm rửa một cái, tắm xong, cậu nhớ tới, chiến hạm của Augustus, không có đồ cậu mặc vừa số đo.

Augustus có thể đem yêu thích của cậu toàn diện suy xét đến, cũng có thể nhớ rõ thay cậu chuẩn bị quần áo mới đúng, nhưng trong phòng một bộ cũng không có, nói không phải cố ý, quỷ cũng không tin.

Cậu thay quần áo của Augustus, kéo cửa phòng ra, Augustus liền đứng ở ngoài cửa, nghe thấy thanh âm, lập tức ngẩng đầu lên, ẩn ẩn chờ mong mà nhìn cậu.

Sở Từ chậm rãi giữ cửa khép lại.

Hệ thống săn sóc mà thay cậu phát sóng trực tiếp phản ứng của người nào đó ngoài cửa, theo cửa khép lại, ánh sáng trong mắt Augustus cũng chậm rãi ảm đạm, cuối cùng, hắn cúi đầu, đá đá tấm thảm trước mặt.

Qua hồi lâu, Augustus gõ gõ cửa.

Hắn cách cửa, hỏi: "Em ổn không?"
Sở Từ không để ý đến hắn.

Augustus đợi trong chốc lát, bỗng nhiên đẩy cửa ra, đi đến.

Sở Từ ngồi ở trên giường, không có phản ứng gì mà nhìn hắn, tựa hồ đối với việc hắn đến không chút nào ngoài ý muốn.

Augustus đi qua, cánh tay chống ở bên cạnh người cậu, hơi hơi cúi người, đôi mắt màu xám gắt gao nhìn chằm chằm cậu: "Tôi rất xấu xa đúng không?"
Sở Từ vẫn không nói lời nào, khinh phiêu phiêu chuyển mắt qua, đem hắn trở thành không khí.

Không có được trả lời của cậu, Augustus có chút mất khống chế, nhưng hắn rất nhanh liền đem loại mất khống chế này đè ép xuống, duỗi tay sờ sờ mặt Sở Từ: "Tôi bắn nát lễ hỏi của em, giết vị hôn phu, còn đem em cướp về, đánh dấu chung thân em.


Thấy như thế nào, đều rất hư hỏng."
Sở Từ mỉa mai mà cong đuôi mắt lên, tựa hồ muốn nói, cậu nói chính là một câu vô nghĩa.

"Nhưng mà tôi không hối hận," Augustus chuyện vừa chuyển, "Dù chọn một lần, tôi sẽ vẫn làm như vậy."
"Em là của tôi, chỉ có thể là của tôi, tôi sẽ không đem em nhường cho bất luận kẻ nào."
Sở Từ lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Không có luật nào quy định tôi là của cậu."
Augustus trầm mặc một lát: "Không quan hệ, tôi có thể tạo ra một cái."
Sở Từ:?
"Em đợi xem?" Augustus nhẹ giọng hỏi: "Chờ xem dù cho em không đồng ý, một ngày kia em cũng là của tôi."
"Tôi và cậu không có gì để nói" Sở Từ nói: "Tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu."
"Em muốn thế nào mới có thể tha thứ cho tôi?" Augustus hỏi ra những lời này, tự hỏi rồi tự đáp: "Không đúng, em sẽ không tha thứ cho tôi."
"Vậy em muốn như thế nào mới có thể nguôi giận?"
Augustus nắm lấy tay cậu, chậm rãi kéo đến trước mặt mình: "Hửm? Giết tôi, em có thể nguôi giận không? Hay là không đủ?"
Hắn đem tay Sở Từ nhét vào túi áo của mình, qua vài giây, hắn từ trong túi lấy ra một khẩu súng, để đối diện ngực của mình.

Sở Từ tay bị hắn nắm, ngón tay đặt trên cò súng, chỉ cần cậu ấn xuống, tim của Augustus có thể bị cậu bắn thủng.

"Nếu như vậy có thể để em không còn tức giận, vậy em......" Augustus ánh mắt bình tĩnh mà nhìn cậu, chế trụ ngón tay của cậu, đè xuống, "Đến đây đi."
Tạch, âm thanh súng lên đạn.

Nghìn cân treo sợi tóc, Sở Từ đem họng súng xoay sang hướng khác, khiến viên đạn bỏng rát bắn vào áo sơ mi của Augustus, lưu lại một vết cháy đen, giống một miệng vết thương mới mẻ.

"Đoàng!"
Viên đạn đánh vào mặt tường thật dày, thật sâu ghim vào vách tường kim loại.

Augustus cúi đầu, vẫn không nhúc nhích.

Sở Từ cầm súng, một đập đưa vào trong ngực hắn: "Đồ tâm thần, cút."
Qua hồi lâu, Augustus phảng phất từ nơi tuyệt vọng sống lại cong đôi mắt lên, bắt lấy tay Sở Từ, đem cậu kéo vào trong lòng ngực: "Em không muốn để tôi chết, phải không?"
"Nếu em không nỡ để tôi chết," Augustus hôn hôn tóc của cậu: "Chúng ta vậy thì ở bên nhau dây dưa cả đời đi."
"Tôi sẽ cưới em, chờ đến một ngày khi em tha thứ tôi."
Tác giả có lời muốn nói: Vậy hiện tại cưới luôn đi.

--------------------------------------.