Mấy ngày này, Phái Thanh vẫn đi đến phòng bếp lớn của vương phủ lấy cơm canh và sắc thuốc cho Diệp Tống, phòng bếp ở Bích Hoa uyển không biết khi nào mới có thể dùng được. Hạ Hạ rất si mê nấu ăn, trong tay lúc nào cũng cầm quyển thực đơn, làm rối tung cả phòng bếp, Diệp Tống và bốn nha đầu kia tự nhiên thành vật thí nghiệm thử thức ăn cho nàng. Cuối cùng cũng bưng lên được cho Diệp Tống bát cháo cực phẩm, tuy hương vị còn hơi kỳ quái nhưng đại để vẫn nuốt xuống được.
Trong khoảng thời gian này Tô Thần rất bận rộn, cơ hồ đều là đi sớm về trễ, mỗi khi về đến Phương Phi uyển Nam Xu đều đã ngủ rồi. Trong đầu Tô Thần vẫn thường hiện ra cảnh buổi tối ở hải đường uyển hôm đó, Diệp Tống nhiễm huyết cười kinh diễm. Tiếng cười kia tựa như một con dao sắc nhỏ, không ngừng đâm vào tâm hắn, làm hắn vô cùng phiền não.
Đối mặt với tử vong, một nữ nhân lại có thể cười như vậy, nàng không cảm giác đau sao, hay nàng thật sự vô tâm vô phế?
Không biết từ lúc nào, Tô Thần bất tri bất giác lại đi đường vòng đến Phương Phi uyển, ngang qua Bích Hoa uyển, ma xui quỷ khiến mà dừng bước chân, cau mày thật sâu.
Vừa định quay người trở về, từ bên trong Bích Hoa uyển truyền ra thanh âm thiếu nữ cười giòn tan, các nàng cười đến thực vui vẻ, làm tâm tình người nghe cũng theo đó mà vui lây.
Tô Thần dừng chân bên ngoài một lúc. Xuyên thấu qua khe ở của đại môn, hắn thấy Diệp Tống đang nằm trêи ghế quý phi, không khí vào đêm lành lạnh, mái tóc đen dài nhẹ nhàng rũ xuống, khuôn mặt gầy ốm nhưng không che giấu được thần thái phong hoa của nàng, nàng khoác chiếc áo mỏng, thư thái đón gió. Phái Thanh sợ nàng lạnh, khoác một chiếc chăn mỏng lên người nàng. Mấy nha hoàn khác quây xung quành nàng, tựa ở ghế cười.