Tô Tĩnh một tay chống cằm, gắp vào chén Diệp Tống mấy miếng đồ ăn, chớp mắt cười nói: "Có người âm thầm thông báo" còn người này là ai, chỉ sợ cũng chỉ có mình Tô Tĩnh biết.
Diệp Tống buông đũa xuống, chuyển chủ đề: "Tạ gia kia có điểm gì đấy không đúng lắm. Nữ nhân mồm miệng kia hình như không muốn Tiểu Bảo trở về, mẹ của Tiểu Bảo chết cũng khá kỳ quặc."
Tô Tĩnh mắt điếc tai ngơ: "Nào, A Thanh, ngươi cũng ăn nhiều một chút, mấy ngày nay lên đường cũng gầy đi rồi. Lúc trêи đường trở về ta thấy vài chỗ khá thú vị, lát nữa sẽ đưa ngươi ra ngoài xem." Diệp Tống nghiêng đâu nhìn hắn, hắn lại thực thiếu đòn mà bổ sung một câu, "A đúng rồi, còn có hai hoa lâu nhỏ, nếu ngươi muốn đi uống rượu cứ nói."
Chỉ sợ Tô Tĩnh nói thêm hai câu nữa, Diệp Tống hẳn sẽ lại đánh hắn một trận ngay trêи bàn cơm. Đúng là ông nói gà bà nói vịt.
Đúng lúc này, bên ngoài khách điếm có tiếng một cỗ kiệu dừng lại, một lớn một nhỏ bước ra từ trong kiểu. Tiểu gia hoa liên tục túm tay người đi bên cạnh hắn vào bên trong, vừa đi vừa nói: "Cha, chính là nơi này!" Sau đó hắn ngẩng đầu lên liền thấy bàn của Diệp Tống, cao hứng chạy lại kêu to: "Cha! Nương!"
Đây chẳng phải là Tạ Tiểu Bảo mới được đưa về nhà sáng nay sao Người đi sau hắn chính là Tạ lão gia Tạ Minh.
Tạ Tiểu Bảo không hề sợ người lạ mà muốn leo lên người Diệp Tống, còn gọi nàng là nương, gọi Tô Tĩnh là cha, điều này làm Tạ Minh có chút xấu hổ, tiến tới hành lễ với hai người, nói: "Khuyển tử tuổi nhỏ không hiểu phép tắc, đã làm phiền các vị ân nhân, mong chư vị thứ lỗi."
Tô Tĩnh cười nói: "Tạ lão gia chắc cũng chưa ăn cơm, để ta bảo người chuẩn bị thêm chén đũa."
Tạ Minh vốn chỉ là vô tình ở đây dùng cơm chiều nhưng con của hắn lại có vẻ rất thỏa mãn, Diệp Thanh gắp một miếng chân gà vào bát hắn, hắn liền cầm bằng tay, bắt đầu gặm, ngày thường ở nhà cũng không thấy hắn có bộ dạng ăn ngon như thế. Vì thế Tạ Minh cũng ngồi xuống hỏi: "Đa tạ công tử, xin hỏi công tử họ gì?"
Tô Tĩnh đáp: "Kẻ hèn ta họ Tô", sau đó chỉ vào Diệp Tống giới thiệu: "Đây là vợ ta họ Diệp, a", sắc mặt hắn tái một chút, lại chỉ vào Diệp Thanh, "Đây là muội muội của vợ ta, cũng là muội muội ta." Diệp Tống ở dưới bàn không tiếng động đạp vào chân Tô Tĩnh, trêи mặt không mang theo chút biểu cảm gì tiếp tục ăn.
Diệp Thanh lại gắp cho Tiểu Bảo thêm một cái chân gà.
Cơm nóng hầm hập được bưng lên, tiểu nhị bổ sung thêm vài món, mấy người vừa ăn vừa nói chuyện, Tạ Minh cũng không mất hứng, cứ thế ăn xong một bữa cơm. Diệp Tống đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Tạ lão gia đến có việc gì, cứ nói thẳng."
Tạ Minh cũng không khách khí nữa, khuôn mặt ngụy trang dưới lớp tươi cười lệ độ hiện ra biểu cảm thống khổ: "Nghe Tiểu Bảo nói, các vị ân nhân gặp được thằng bé ở bãi tha ma. Chiều nay, mấy người được phái đi tìm kiếm mẹ hắn đã đưa thi thể về. Ta thật không ngờ được rằng, Tuyết nương đã chết, sau khi chết đến một chỗ chôn thân cũng không có, Tiểu Bảo mới bốn tuổi đã không còn mẹ, đều là do người làm tướng công, phụ thân như ta không tốt. Buổi chiều nghe Lưu bộ kɧօáϊ nói Tô công tử và Diệp cô nương đã được rửa sạch hiềm nghi, nên ta nhờ Tiểu Bảo dẫn đường tới đây để nói tiếng cảm ơn với các vị ân nhân, mặt khác cũng mong các vị thứ lỗi, những người trong nhà đều là vì lo lắng quá nên mới hoài nghi nhị vị, thật sự xin lỗi." Nói tới đây, một đại nam nhân như Tạ Minh lại thống khổ rơi lệ, thật sự rất đáng thương.
Tiểu Bảo thấy cha mình khóc, cũng méo miệng chuẩn bị khóc theo.
Diệp Tống gặp một miếng thịt đưa đến miệng Tiểu Bảo, hỏi ngắn gọn: "Đã tra ra nguyên nhân cái chết của phu nhân chưa, chết như thế nào?"
Tạ Minh sửng sốt một chút, nói: "Người nghiệm thi nói, Tuyết nương bị chôn ở bãi tha ma hai ngày, thời tiết nóng bức nên thi thể đã bắt đầu thối rửa. Trêи đầu nàng có dấu vết bị thương nặng nên có lẽ bị đập vào đầu mà chết."
"Vậy đây là một vụ án giết người." Diệp Thanh biểu tình ngưng trọng.
Tạ Minh buồn rầu đỡ trán, đau khổ nói: "Tuyết nương chỉ là một nữ tử tay trói gà khoogn chặt, nàng lúc nào cũng ở nhà với Tiểu Bảo, rất ít khi ra ngoài, không nghĩ rằng vừa ra cửa lại gặp chuyện như vậy, ta thật sự không thể tưởng tượng được nàng ấy đã gặp phải cái gì...."
Diệp Tống nhìn Tô Tĩnh hỏi: "Ngươi cảm thấy chuyện này có liên quan tới vụ án hài tử bị mất tích không?"
Tô Tĩnh nhún nhún vai, không tỏ ý kiến gì.
Diệp Tống nghĩ nghĩ lại nói: "Nếu tôn phu nhân và Tiểu Bảo rất ít khi ra cửa, vậy tại sao lần này lại ra ngoài? Sao không bắt đầu điều tra từ người trong nhà?"
"Trong nhà cũng đã tra qua, lúc chiều Tô công tử và Diệp cô nương cũng đã thấy, Lưu bộ kɧօáϊ nói không phát hiện được dấu vết gì." Tạ Minh dừng một chút lại nói, "Ta chỉ mong Tuyết nương trêи trời có linh thiêng, có thể phù hộ chúng ta sớm ngày bắt được hung thủ."
"Lưu bộ kɧօáϊ chỉ là một cái thùng cơm mà thôi, có thể tra được cái gì." Diệp Tống không khách khí mà xuy một tiếng.
Tạ Minh nhìn Diệp Tống: "Nhưng Lưu bộ kɧօáϊ là bộ kɧօáϊ lợi hại nhất trong thành."
"Trêи đời này không có chuyện gì là tuyệt đối, bộ kɧօáϊ lợi hại nhất cũng có lúc bị mỡ heo che mắt." Tô Tĩnh bảo tiểu nhị tới thu dọn bàn, rồi mang ra chút trà và điểm tâm, một bên rót trà cho Diệp Tống, một bên nói, "Nơi này cũng có một vị, từng ở Đại Lý Tự trong kinh thành giải quyết được án giết người liên hoàn. Hình như nàng cũng có hứng thú với chuyện này, Tạ lão gia ngươi nếu không ngại cầu xin nàng, biết đâu nàng có thể nguyện ý giúp ngươi." Nói xong liền liếc sang Diệp Tống.
Tạ Minh tức khắc hiểu ý, kinh hỉ nói: "Diệp cô nương thật sự có thể..."
Diệp Tống liếc Tô Tĩnh, thật sự không hiểu ý tứ của hắn là gì. Lúc trước khi mình có hứng thú thì hắn lại ngoảnh mặt làm ngơ, rõ ràng là không muốn quản việc gì, hiện giờ lại chủ động kéo nàng ra muốn nàng quản, nam nhân sao lại thay đổi thất thường như vậy?
Tô Tĩnh ôm Tạ Tiểu Bảo trêu đùa, cười tủm tỉm: "Dù sao lên đường cũng không gấp, chỉ cần ngươi vui vẻ, chúng ta có thể lưu lại đây thêm hai ngày. Cũng đừng để tiểu gia hỏa này mất công gọi ngươi một tiếng nương, ngươi nói xem có đúng không?"
Diệp Thanh cũng rất thích Tạ Tiểu Bảo, nói: "Hay là nhị tỷ giúp hắn một tay đi?"
Tạ Minh biểu tình kϊƈɦ động nói: "Nếu Diệp cô nương chịu giúp đỡ, Tạ mỗ nhất định sẽ rất biết ơn! Cầu xin cô nương giúp ta, chỉ cần có thể tìm được hung thủ giết hại Tuyết nương, Tạ mỗ làm gì cũng được!"
"Nhìn dáng vẻ ngươi có vẻ rất si tình với tôn phu nhân", Diệp Tống thong thả uống trà, nói tiếp, "Tạ lão gia hẳn cũng không phải chỉ có một mình Tuyết nương là thê tử." Buổi chiều nhìn cả gia đình oanh oanh yến yến thế kia, không khó phỏng đoán.
Tạ Minh sắc mặt một đốn, có chút xấu hổ đáp: "Thật không dám giấu diếm, Tuyết nương là thϊế͙p͙ thất tam phòng của Tạ mỗ. Những Tạ mỗ tuyệt đối không phải người háo sắc, bởi trước kia có một vị cao tăng đắc đạo đã tiên đoán về Tạ gia nói, Tạ gia có ít con nối dõi, từ Tạ mỗ trở đi sẽ, sẽ đoạn tử tuyệt tôn. Vì thế lão phu nhân làm chủ rước về tám phòng thϊế͙p͙ thất, nữ nhi cũng vô số rồi nhưng nhi tử lại chỉ có một mình Tiểu Bảo. Tuyết nương là người thiện giải nhân ý, không hề so đo tính toán điều gì, so với mấy phòng khác lúc nào cũng muốn tranh giành tình cảm, nàng lại luôn yên lặng, cho nên Tạ mỗ chỉ nghiêm túc với một mình nàng."
Tô Tĩnh tò mò hỏi: "Vị phu nhân miệng lưỡi sắc bén lúc chiều là phòng mấy của Tạ lão gia a?"
Tạ Minh đáp: "Đại phòng chính thất."
"Ha, khó trách lại cường thế như vậy."
Tạ Minh lắp bắp nhìn Diệp Tống: "Đêm nay trong nhà sẽ gọi pháp sư tới làm lễ siêu độ cho Tuyết nương. Chờ pháp sư làm xong sẽ đưa Tuyết nương nhập quan, chỉ sợ là, một khi đã nhập quan rồi sẽ khó tìm được manh mối gì nữa. Cầu cô nương đáp ứng, cô nương muốn điều kiện gì cứ nói, chỉ cần Tạ Minh có thể làm được, dù chết cũng không từ nan!"
Diệp Tống giơ tay sờ đầu Tiểu Bảo đáp: "Không phải pháp sư chuẩn bị bắt đầu rồi sao. Còn điều kiện, chờ ta cân nhắc kỹ rồi nói tiếp."
Tạ Minh đại hỉ, lập tức phân phó tùy tùng bên ngoài khách điếm thanh toán tiền cơm, sau đó mời bọn Diệp Tống tới Tạ gia ở mấy ngày. Tùy tùng lên lầu hai, mang hành lý của bọn họ xuống cho vào xe ngựa, rồi cùng nhau về Tạ phủ.
Ăn no cần tiêu thực. Diệp Tống đẩy Diệp Thanh đi dọc theo hẻm nhỏ, Tạ Minh trở về trước chuẩn bị, Tiểu Bảo sống chết không chịu đi, đành phải nhờ Tô Tĩnh đưa về, phái hai tùy tùng đi trước dẫn đường.
Diệp Tống đột nhiên hỏi: "Từ nơi này tới Cô Tô còn bao lâu nữa?"
Tô Tĩnh lười biếng đáp: "Còn phải xem đi như thế nào, nếu vừa đi vừa ngắm cảnh thì khoảng hai mười ngày, còn nếu đi không ngừng nghỉ thì khoảng mười ngày, có khi còn không đến mười ngày. Ngoan, ngươi không cần sốt ruột, dù sao cũng không thiếu một hai ngày này."
Diệp Tống cười lạnh hỏi: "Ngươi cảm thấy ta chỉ cần một hai ngày là có thể phá xong án sao?"
"Có hơi miễn cưỡng một chút", Tô Tĩnh gãi cằm nghĩ nghĩ, nở nụ cười, "Bất quá nếu là cả ta và ngươi kết hợp với nhau, không biết sẽ thế nào. Đứa nhỏ này rất hiểu thảo, chi bằng xong việc nhận hắn làm con nuôi."
Đi tới đầu ngõ, Tạ Tiểu Bảo lại nhìn chằm chằm vào người bán hồ lô bên đường, mềm mại gọi một tiếng: "Cha!"
Diệp Thanh cười: "Nếu ta có một đứa cháu trai như vậy, có lẽ cũng không tồi a."
Diệp Tống để Tô Tĩnh đẩy xe lăn, tự mình qua bên đường mua mấy xâu hồ lô, một cái cho Diệp Thanh, Diệp Thanh ngọt ngào cắn một miếng, Tạ Tiểu Bảo nhìn thấy liền chép miệng nhỏ.
Diệp Tống đem hai xâu hồ lô đặt trước mặt Tiểu Bảo, nhưng lại không cho hắn ăn, hắn sắp khóc tới nơi, Diệp Tống mới hỏi: "Ta hỏi ngươi cái gì ngươi phải ngoan ngoãn trả lời, ta sẽ cho ngươi hồ lô này. Không được khóc, không sẽ không cho nữa."
Tạ Tiểu Bảo đang chuẩn bị khóc lập tức ngậm cái miệng nhỏ, lưu luyến nhìn hai xâu hồ lô trước mắt, cúi đầu đáng thương xoa lòng bàn tay nói: "Vậy ngươi hỏi đi."
"Ngươi biết rõ ta không phải nương ngươi đúng không?" Diệp Tống hỏi.
Tạ Tiểu Bảo buồn một hồi lâu mới đáp: "Vâng."
"Cha ngươi nói ngày thường ngươi và nương ngươi rất ít khi ra cửa, vậy sao hôm đó lại ra ngoài?"