Buổi sáng hôm sau, cả người Diệp Tống đều uể oải, tình trạng của Diệp Thanh cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Lúc ăn sáng, hai tỷ muội không thể ăn vào được cái gì cả, Tô Tĩnh nhìn thần sắc của hai người, vui vẻ cười trêи nỗi đau của người khác: "Tối hôm qua đi ăn trộm à? Nhưng trêи thuyền đâu có gì để trộm a."
Diệp Thanh buồn khổ nói: "Ngươi mới là ăn trộm, hay là cho thuyền cập bờ, chúng ta vẫn nên đi đường bộ thì hơn. Ngồi xe ngựa thoải mái hơn cái này nhiều."
Tô Tĩnh hiểu rõ, cười càng sâu nói: "A, thì ra là say tàu." Hắn nhìn Diệp Tống, "Ngươi cũng say tàu?"
Lúc này Diệp Tống đang cố gắng xoa giữa hai chân mày.
Tô Tĩnh liền cảm thấy như vậy đúng là không còn gì tốt hơn nữa. Diệp Tống sẽ không có sức lực để đánh hắn, ôn thuần như một con mèo nhỏ, dù có xoa móng vuốt của nàng, nàng cũng lười trảo hắn.
So sánh với người khác, Anh cô nương tinh thần lại vô cùng tốt, tung tăng nhảy nhót cả ngày. Nàng ta ăn no ngủ kĩ, lúc nào cũng bám theo Tô Tĩnh, Tô Tĩnh đi chỗ nào, nàng ta liền đi chỗ đó, Tô Tĩnh làm gì, nàng ta cũng muốn làm theo. Tô Tĩnh bất chợt dừng lại, Anh cô nương không để ý, thiếu chút nữa đụng vào hắn. Ý cười của Tô Tĩnh đã có chút không kiên nhẫn, nói: "Anh cô nương còn muốn theo tại hạ tới khi nào nữa?"
Anh cô nương hỏi: "Ngươi muốn đi đâu a?"
Tô Tĩnh đáp: "A, ta muốn đi nhà xí, ngươi cũng muốn đi sao, hay chúng ta cùng đi a."
Anh cô nương xấu hổ, xoay người đi, nói: "Vậy, vậy ngươi nhanh lên, ta ở bên ngoài chờ, ngươi bồi ta trò chuyện, ta chán quá."
Cuối cùng Tô Tĩnh cũng được thanh tịnh mà vào nhà xí. Nhưng hắn lại nhanh chân nhảy ra khỏi cửa sổ, trèo vào phòng Diệp Tống. Diệp Tống đang nhăn chặt mày, lười nói chuyện với hắn, nhắm mắt cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Tô Tĩnh đi qua ngồi bên người nàng, thấy nàng chau mày, hỏi: "Khó chịu lắm sao?"
Diệp Tống cố mở mắt ra trừng hắn một cái rồi lại khép lại. Kết quả chưa được bao lâu, đã bò dậy, ghé đầu ra khỏi cửa sổ nôn thốc nôn tháo.
Tô Tĩnh vừa buồn cười vừa đau lòng, hắn cũng bò qua, vỗ vỗ sau lưng giúp nàng nói: "Như vậy đi, ta giúp ngươi dễ chịu một chút, ngươi không được động thủ đánh ta, ngươi có đồng ý không?"
Diệp Tống một bên nôn, một bên vươn nắm tay về phía Tô Tĩnh, không phải muốn đánh hắn mà ngừng ở giữa không trung. Tô Tĩnh cũng vươn nắm tay chạm vào tay nàng, thỏa thuận coi như đã xong.
Tô Tĩnh đỡ Diệp Tống ngồi xuống, dùng tay điểm vài vị trí phía sau lưng nàng, nâng chưởng vận khí đẩy vào thân thể Diệp Tống, giúp khí huyết lưu thông, lúc này Diệp Tống mới cảm thấy đầu óc thanh tỉnh, cảm giác choáng váng buồn nôn đã mất đi hơn phân nửa, cả cơ thể thoải mái vô cùng. Nhưng boong thuyền lay động trái phải nàng vẫn chưa quen lắm.
Tô Tĩnh nói: "Giờ có phải đã dễ chịu hơn nhiều không? Mỗi ngày đã sẽ giúp ngươi khơi thông một chút, sẽ không bị nghiêm trọng như vậy nữa. Mỗi lần thuyền lắc lư, ngươi cũng lắc lư theo chắc đã thành thói quen rồi."
Tô Tĩnh nở nụ cười, nghĩ ngợi nói: "Đúng vậy, ta đáng lẽ nên nói với ngươi sớm hơn. Nếu biết ngươi thích như vậy, buổi tối ta nên tới nói chuyện với ngươi mới phải."
Diệp Tống cố gắng kiềm chế cảm giác muốn đánh hắn, nghĩ tới tình trạng Diệp Thanh với mình không khác biệt lắm, đứng lên nói: "Ta đi xem A Thanh."
Tô Tĩnh kịp thời giữ chặt tay nàng, kéo nàng quay trở về, nói: "Ngươi đi làm gì, Quy Dĩ sẽ giúp nàng." Chuyện này hắn đã tính toán rất kỹ, ban đầu bức Quy Dĩ phải xuất hiện, hắn biết đa số thời gian lực chú ý của Quy Dĩ sẽ đặt trêи nguời Diệp Thanh, cứ như vậy, hắn làm gì còn thời gian giúp Tô Nhược Thanh giám thị nhất cử nhất động của mình nữa.
Mỗi lần nghĩ tới đều không nhịn được cười.
Đầu này Anh cô nương đợi trước cửa phòng nhà xí cả buổi vẫn chưa thấy Tô Tĩnh ra ngoài. Lúc đầu nàng có chút thẹn thùng không dám thúc giục, sau không nhịn được nữa cất tiếng gọi Tô Tĩnh, kết quả không nghe được tiếng Tô Tĩnh đáp ứng. Nàng lại gọi thêm vài tiếng nữa, nói: "Nếu ngươi không ra thì ta vào liền đó!"
Anh cô nương đánh bạo đi vào, nhưng bốn phía trống không. Nàng vô cùng ảo não.
Tô Tĩnh lớn lên đẹp trai, công phu lại lợi hại, vừa có thể cứu nàng lúc nguy nan, vừa có thể giúp nàng trừng trị tra nam, nàng đốt Bách Tú cư hắn còn cứu nàng ra, hai người cũng coi như là cùng nhau trải qua hoạn nạn, so với cái loại tra nam kia, Anh cô nương cảm thấy Tô Tĩnh soái hơn quá nhiều. Đối với nam nhân mà nàng coi trọng, nàng nhất định phải có được. Nam nhân như Tô Tĩnh nhất định có rất nhiều nữ nhân thích hắn nên cần phải tiên hạ thủ vi cường, không được sợ thất bại.
Anh cô nương không chỉ hành động mạnh mẽ mà suy nghĩ cũng rất mạnh mẽ.
Nàng hằm hằm đi ngang qua phòng Diệp Tống, chợt nghe được bên trong có tiếng nói chuyện liền dán tai lên cửa lắng nghe. Không khó nhận ra trong phòng có thanh âm Tô Tĩnh, nàng càng tức giận, nhưng giữ được lý trí nên tạm thời không vọt vào chất vấn.
Vì lên thuyền trước, xa phu bên người Tô Tĩnh đã chuẩn bị không ít lương thực, rau dưa, nhân lúc thuyền tới đoạn sông mới, xa phu mang cần ra câu cá khiến cơm chiều phong phú hơn rất nhiều. Diệp Tống và Diệp Thanh sau khi được khắc phục say tàu liền ăn uống thoải mái hơn, ăn như chưa bao giờ được ăn. Tô Tĩnh gắp đồ ăn vào bát Diệp Tống, Anh cô nương liền hỏi: "Diệp tỷ tỷ, ngươi và Tô công tử có quan hệ gì?"
Diệp Tống dừng một chút, liếc nàng nói: "Ngươi để ý à?" Anh cô nương bắt đầu e lệ nhìn ngón tay, bộ dáng thẹn thùng. Diệp Tống lại nói: "Yên tâm đi, ta với hắn không có quan hệ gì cả."
Tô Tĩnh nghe vậy, buồn bã đáp: "Ngươi đúng là đồ không có lương tâm, muốn một chân đá văng ta đi sạch sẽ sao."
Quy Dĩ nhân cơ hội nói: "Đúng là công tử và Diệp tiểu thư không hề có bất kì quan hệ gì. Diệp tiểu thư đã có người khác tương xứng hơn." Ý tứ này chính là muốn Anh cô nương hãy cố gắng cuốn lấy Tô Tĩnh, để Tô Tĩnh không có cơ hội lởn vởn quanh Diệp Tống nữa.
Lời này khiến Anh cô nương vui vẻ. Tô Tĩnh nhíu mày nói: "Ngươi ăn đi, nói ít một câu cũng không ai bảo ngươi câm đâu."
Quy Dĩ mặt gỗ đáp: "Lời tại hạ nói là sự thật."
Sau đó, Anh cô nương bắt đầu trắng trợn quấn lấy Tô Tĩnh, cứ thế một người trốn một người tìm. Trêи thuyền ngày nào cũng bị Anh cô nương gây náo loạn hai ba lần. Tô Tĩnh vì muốn trốn nàng, bị buộc vào đường cùng, đến ổ chăn Quy Dĩ cũng phải chui qua. Quy Dĩ mặt vô biểu tình, kết quả đúng lúc xa phu tới gõ cửa phòng Quy Dĩ muốn lãnh giáo hắn vài điều, ai ngờ vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy cảnh Quy Dĩ quần áo bất chính đang cùng Tô Tĩnh – hai đại nam nhân quần nhau trêи giường, hắn cả kinh trợn mắt há mốc mồm, không thể tin vào mắt mình. Nhưng hắn nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, có lẽ là công tử nhà hắn lại thay đổi khẩu vị nên vô cùng bình tĩnh.
Nhưng đúng lúc này thanh âm Diệp Thanh lại truyền đến, nàng hỏi xa phu: "Ngươi tới tìm Quy Dĩ à, sao lại đứng ở cửa, hắn không ở trong phòng sao?"
Diệp Thanh cũng tới xem náo nhiệt, nàng vừa nhìn vào trong cũng choáng váng.
Tô Tĩnh vui sướиɠ khi người khác gặp họa, hắn bò xuống giường, thong thả ung dung chỉnh lại vạt áo, sau đó lười biếng duỗi eo đi ra ngoài: "A Thanh sớm a, hôm nay thời tiết thật tốt." Hắn không quên quay đầu nhìn Quy Dĩ chớp chớp mắt, "Đúng rồi, tối hôm qua ngươi ngủ có ngon không? Ta tùy tiện tới, không quấy rầy ngươi chứ?"
Quy Dĩ đầu gỗ cuối cùng cũng có chút phản ứng. Tô Tĩnh thấy vậy, cả thể xác và tinh thần mệt mỏi do bị Anh cô nương quần cho mấy hôm nay cũng tiêu tan gần hết.
Diệp Thanh không nói một lời xoay người rời đi. Quy Dĩ muốn giải thích, nàng nói: "Ngươi không cần phải nói gì cả, ta biết ngươi không phải loại người như vậy." Diệp Tống lập tức tới phòng Diệp Tống, Diệp Tống đang lau rửa roi sắt của mình, Diệp Thanh tiến vào mặt đỏ bừng nói, "Nhị tỷ, tỷ quản Tô Tư sđi, tỷ xem, hắn nhảy nhót lung tung sắp thành tinh tới nơi rồi! Vừa nãy, hắn còn leo lên giường Quy Dĩ, đúng là đồ không biết xấu hổ!"
Diệp Tống nghe vậy cười noi: "Vậy mà Quy Dĩ không đánh hắn, đúng là tốt tình mà." Vừa nói vừa rót cho nàng một ly trà.
Diệp Thanh tiếp nhận nhấp một ngụm, nói: "Lại nói tới Anh cô nương kia tuổi còn trỏ, lại có thể bưu hãn dũng cảm, khiến Tô Tứ phải nghẹn thành như vậy! Muội còn chưa từng gặp qua nữ hài tử nào chủ động theo đuổi nam tử, nàng chính là người đầu tiên. Tô Tứ kia không phải rất thích nữ nhân sao, nàng ta lớn lên cũng không kém, hắn còn trốn làm gì?"
Diệp Tống dùng nước sông lau một lần, lại lấy rượu ra lau một lần, làm như không có việc gì nói: "Đối với nam nhân mà nói, không chiếm được mới là tốt nhất."
Diệp Thanh nghe xong, thầm chấp nhận: "Mặc dù là như thế, nhưng nếu Tô Tứ kia không thích, cứ trực tiếp cự tuyệt không phải tốt hơn sao?"
Diệp Tống nghĩ nghĩ nói: "Hắn là dạng người gì, không phải là người đa tình nhất thượng kinh sao, một người thương hương tiếc ngọc, sao có thể làm cho một cô nương phải thương tâm được."
Có lẽ do Tô Tĩnh chiếm tiện nghi của Quy Dĩ nên mỗi khi Diệp Thanh thấy hắn một lần liền thể hiện sắc mặt không tốt.
Tối nay, trêи thuyền lại trình diễn vở mèo vờn chuột. Diệp Tống tắt đèn vừa nằm xuống, liền nghe tiếng bước chân cộp cộp cộp ngoài boong tàu. Bỗng nhiên cửa sổ bị gió thổi vào, Tô Tĩnh cư nhiên bò cửa sổ vào phòng nàng. Bên ngoài cửa sổ nước sông cuồn cuộn, hắn lại có thể mạo hiểm nhảy cửa số tới tận đây. Đúng là dã man.
Tô Tĩnh không nói hai lời, chạy tới tính chui vào giường nàng. Diệp Tống há có thể để hắn thực hiện được, lập tức động thủ đánh hắn. Tô Tĩnh vô lại nói: "Ngươi đã đáp ứng ta không đánh ta nữa, hiện tại chẳng lẽ lại nuốt lời, như vậy sao còn là nhị tiểu thư Diệp gia nữa? Nào đừng nháo, cho ta trốn một chút."
Diệp Tống cắn răng thu hồi nắm tay, cười lạnh nói: "Đường đường là Hiền Vương lại bị một tiểu cô nương đuổi thành như vậy, nếu bị truyền ra không phải khiến người ta cười rụng răng sao." Nàng để mặc Tô Tĩnh bò lên giường mình, bản thận lại muốn đi xuống, "Ngươi muốn trốn cũng không sao, ai nha, đột nhiên ta lại muốn tìm Anh cô nương nói chuyện nhân sinh.
Tô Tĩnh giữ chặt tay áo nàng: "Ngươi đừng có bỏ đá xuống giếng nữa được không?" Giọng nói vừa rơi xuống, bên ngoài vang lên tiếng bước chân cộp cộp cộp của Anh cô nương, Tô Tĩnh nhanh tay kéo Diệp Tống xuống, xốc chăn che kín hai người, Tô Tĩnh giãy giụa, Tô Tĩnh ôm chặt eo nàng, Diệp Tống bất ngờ nâng gối đạp vào chỗ hiểm, Tô Tĩnh hít hà một hơi.
Bên ngoài Anh cô nương chần chờ hỏi: "Diệp tỷ tỷ, ngươi đang ngủ sao?"
Sr mọi người vì dạo này mình bận quá không có thời gian edit :"(