Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 195: Máu chảy không ngừng



Lúc này Tô Tĩnh đã kéo theo nàng và Diệp Tống chạy như bay xuống lầu hai, nhanh chóng chạy tiếp xuống lầu một, Anh cô nương không để ý, chợt cảm nhận được có thứ gì rớt xuống cổ mình, ẩm ướt lạnh lạnh. Lúc ba người bọn họ ra khỏi tòa nhà, bên ngoài vẫn rất bình thường, Anh cô nương sờ tay ra sau gáy rồi đưa ra phía trước nhìn liền đại kinh thất sắc: “Sao lại có nhiều máu thế này!”

Tô Tĩnh dịch chuyển cửa chính trở về chỗ cũ, có chút hối hận nói: “Làm hỏng cánh cửa này đúng là hạ sách. Đi thôi, trước mắt cứ rời khỏi đây rồi nói tiếp.”

Anh cô nương không chịu nổi cả người đầy mùi hôi tanh, chất lỏng màu xanh lục kia ngửi thấy đã muốn buồn nôn, liền nhanh chóng về rừng trúc tắm gội thay quần áo. Tô Tĩnh và Diệp Tống đưa nàng qua đó. Anh cô nương nhíu mày nói: “Rốt cuộc bên trong là thứ gì a?”

“Hỏi cha ngươi thì biết”, Tô Tĩnh nghĩ nghĩ lại nói, “Có thể là nơi dùng để thí nghiệm dược nhân?”

Anh cô nương run lên: “Gia hỏa trêи đỉnh tháp vừa nãy là dược nhân? Thật đáng sợ, sao lại có nhiều máu như thế!” Vừa nói lo lắng càng tăng, “Các ngươi nói xem, chúng ta làm hỏng cửa rồi, liệu hắn có thể chạy ra ngoài không?”

Diệp Tống chỉ chỉ mấy dược nhân đang chăm sóc dược điền, nói: “Bọn họ cũng là dược nhân, có đáng sợ chút nào không?”

Anh cô nương thoáng nhẹ nhõm, nhưng cũng không hoàn toàn yên tâm: “Nhưng mà, bọn họ không có máu. Không được, hay là buổi tối chúng ta quay lại châm lửa đốt tòa nhà kia, dù sao bên trong cũng không có đồ quý giá gì.”

“Ngươi không sợ Quỷ Y tìm ngươi tính sổ sao?”

“Không để hắn biết có người cố ý phóng hỏa là được, trước mắt trời hanh vật khô, lỡ bắt lửa cũng là chuyện bình thường.”

Mỗi người đều có bí mật không để người khác biết. Mà Quỷ Y hành nghề y cả đời, bí mật của hắn đều được khóa ở tòa nhà hình tháp, trải qua năm tháng, gần như đã rơi vào quên lãng. Đột nhiên một ngày lại có người phát hiện ra.

Tới rừng trúc, Tô Tĩnh chờ ở bên ngoài, miệng ngậm cành trúc, lười biếng tựa lưng vào thân cây. Diệp Tống và Anh cô nương vào nhà, Anh cô nương lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó hai người hướng về phía dòng suối.

Diệp Tống không khỏi hỏi: “Trời lạnh như vậy, ngươi không vào trong phòng tắm, tắm ở ngoài này không sợ cảm lạnh sao?”

“Ai nói ta muốn tắm nước lạnh.” Anh cô nương đắc ý nói, nàng đứng bên bờ suối, thả một viên thuốc xuống dòng nước. Đúng là y độc thế gia, dù làm chuyện gì cũng đều dùng dược, chẳng qua thể chất của Anh cô nương đã quen với độc dược nên không gặp tác dụng phụ, nếu đổi lại là người khác, cứ thế mãi không chừng sẽ bị giảm đi mười năm tuổi thọ. Mặt nước nhanh chóng bốc lên một cỗ nhiệt khí, Diệp Tống duỗi tay thử nước, vậy mà lại trở thành suối nước nóng. Ngay sau đó Anh cô nương cũng không kiêng dè nữa, lột bỏ quần áo vứt sang một bên rồi nhảy ùm xuống nước.

Anh cô nương ở trong nước sung sướиɠ bơi qua bơi lại, cảm giác buồn bực ban nãy cũng được tẩy đi hết, cười hi hi hỏi: “Diệp tỷ tỷ, ngươi có muốn xuống tắm cùng không, bên trong tòa nhà kia nhiều bụi lắm.”

Diệp Tống cười như không cười nói: “Nhưng trêи người ta không dính chất lỏng thúi màu xanh cũng không dính máu. Ngươi cứ tắm đi, lát tắm xong rồi thì gọi ta.” Nàng di chuyển sang rừng trúc, ở đây xem tiểu cô nương tắm cũng không có gì vui.

Nhưng nàng còn chưa hàn huyên với Tô Tĩnh được mấy câu, đột nhiên nghe tiếng kêu thất thanh của Anh cô nương truyền tới.

Diệp Tống liền quay đầu trở lại, Tô Tĩnh cũng không rảnh lo chuyện khác bám theo sau.

Lúc tới nơi, hai người thấy Anh cô nương vẫn đang ngâm mình trong nước không nhúc nhích, Diệp Tống mới vừa cất tiếng hỏi “Có chuyện gì vậy”, tức khắc liền cảm giác dòng nước âm thầm dao động, trong nước có gì đó. Nàng tập trung nhìn kĩ, vật kia đang bơi quanh Anh cô nương, giống như đang rình con mồi, chỉ chờ thời cơ hành động.

Anh cô nương muốn khóc, “Thực, thực nhân ngư…Sao trong nước lại có thực nhân ngư…Ta phải làm sao bây giờ a?”

Nàng vừa nói xong, vật trong nước kia liền để lộ ra nửa cái đầu khiến người xem kinh hồn bạt vía, còn không phải là thực nhân ngư nhìn thấy ở hồ nước lúc vào cốc sao! Mặc dù Anh cô nương có thể chất đặc thù, nhưng nhìn con vật kia dường như đã bị bỏ đói lâu năm, chỉ cần Anh cô nương dám hành động thiếu suy nghĩ, chúng nó chắc chắn sẽ đồng loạt lao đến, đem nàng gặm cắn đến xương cốt không còn.

Mắt thấy thực nhân ngư tiến càng lúc càng gần, Diệp Tống cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hỏi: “Ngươi có mang theo dược để xua đuổi bọn chúng không?”

Anh cô nương nói rít qua kẽ răng: “Vô dụng thôi…Chúng nó…Chúng nó…”

“Ngươi đừng lộn xộn.” Tô Tĩnh lúc này bất động thanh sắc nói một câu, tay hướng về phía Diệp Tống.

Diệp Tống hiểu ý đưa hắn roi sắt: “Ngươi muốn thứ này?”

Tô Tĩnh khẽ cười, “Người hiểu ta đúng là chỉ có Diệp Tống. Ta đếm tới ba.” Dứt lời miệng khẽ đếm đến ba, ngay sau đó roi sắt tựa như tia chớp đen bay ra, hắn dùng sức vung vào trong nước, roi sắt quét một vòng tạo thành một mảnh lốc xoáy đẩy thực nhân ngư cách ra một khoảng.

Thực nhân ngư tức khắc phẫn nộ, không thèm phân biệt cao thấp lập tức hướng về phía Anh cô nương.

Anh cô nương liên tục thét lên, roi sắt đã linh hoạt cuốn lấy thân thể nàng, theo tay áo Tô Tĩnh tung bay, hắn dùng sức kéo Anh cô nương lên. Cùng lúc đó, Diệp Tống cầm lấy quần áo Anh cô nương, không cần biết nàng mang theo dược gì, trút toàn bộ vào trong nước.

Chỉ trong chốt lát, thực nhân ngư muốn chạy trốn không kịp, nhanh chóng nổi phềnh lên.

Anh cô nương đau đớn, bởi có một con thực nhân ngư không bị lốc xoáy đẩy ra đã cắn vào tay nàng, lúc Tô Tĩnh kéo Anh cô nương lên, nó liền gắt gao ngậm chặt lấy khiến máu chảy giàn giụa.

Diệp Tống nhặt xiêm y, vào khoảnh khắc Anh cô nương rơi xuống bao lấy nàng, đem nàng bế lên. Thuận tay gạt con thực nhân ngư kia xuống, thực nhân ngư tham luyến hương vị của máu tanh, nằm lăn lộn trêи đất, Diệp Tống mặt không đổi sắc đạp chân lên đầu nó, dùng sức nghiền nát, không cho nó có cơ hội sống sót.

Vết thương trêи cánh tay Anh cô nương khá sâu, vẫn chảy máu không ngừng.

Anh cô nương càng nghĩ càng sợ, quần áo xộc xệch. Nàng nhìn thực nhân ngư đã chết, vẫn chưa hoàn hồn nói: “Nơi này trước kia chưa từng có thực nhân ngư. Chúng làm thế nào có thể xuất hiện ở đây…”

Diệp Tống bắt lấy tay Anh cô nương kéo nàng ra khỏi rừng trúc, nói: “Trước tiên phải cầm máu đã.”

Quỷ Y thấy Anh cô nương bị thương, vô cùng lo lắng, vừa quấn băng vừa nhắc nhở không dưới trăm lần. Anh cô nương méo miệng, nói: “Không phải do ta ham chơi chủ động đi tìm chúng nó, chúng nó nhân lúc ta tắm rửa tự động tìm tới, tay ta trói gà không chặt đương nhiên không thể đấu lại, may mắn có bọn Diệp tỷ tỷ, mới kịp thời cứu ta lên, nói cách khác người đang ngồi trước mặt lão suýt đã trở thành bộ xương khô. Lão nhân, sao tự nhiên dòng suối bên rừng trúc lại có thực nhân ngư? Không phải bọn chúng bị lão nhốt ở hạ du sao?”

Quỷ Y cũng kinh ngạc, rơi vào trầm mặc ngắn ngủi rồi đáp: “Thực nhân ngư rất mẫn cảm với mùi máu, vì tìm kiếm thức ăn, ngược dòng mà lên cũng không quá kì lạ. Lúc ấy trêи người ngươi hẳn là có mùi hương hấp dẫn chúng nó tới?”

Anh cô nương rõ ràng có chút không tự tin: “Làm gì có cái gì, cùng lắm, cùng lắm là mùi vị của nữ nhân thôi!”

Quỷ Y băng bó thỏa đáng xong, vòng một sợi dây vải lên cổ nàng để giữ cố định tay lại, dặn dò vài câu rồi rời đi. Dù vậy cũng không thể ngăn cản Anh cô nương đi khắp nơi tạo thị phi. Nàng tới chỗ Tô Mạc kể một lèo về chuyến phiêu lưu tới tòa nhà hình tháp rồi đến nguy hiểm gặp phải trong rừng trúc, Tô Mạc nghe thế liền nhíu mày, nàng thấy vậy trong lòng vô cùng vui vẻ.

Tô Mạc nói: “Lần sau không được tới nơi nguy hiểm như vậy nữa, lần này may mắn còn có nhị tiểu thư và công tử nhà ta, nếu không cũng không biết ngươi đã thành cái gì. Ngươi có thể đừng khiến người khác phải lo lắng được không.”

Anh cô nương hai mắt mở to sáng ngời, hỏi: “Ngươi đang lo lắng cho ta phải không?”

Tô Mạc xoa đầu nàng, đáp: “Rất nhiều người lo lắng cho ngươi, đừng khiến bọn họ thất vọng, cũng đừng để bản thân rơi vào nguy hiểm nữa.”

“Lần này là ngoại lệ”, Anh cô nương đặt một cánh tay xuống, đột nhiên rít lên, “A, đụng tới miệng vết thương rồi…”

Tô Mạc dở khóc dở cười.

Tiện đà Anh cô nương ghé mặt lại gần, nhỏ giọng nói: “Buổi tối ngươi bồi ta một chuyến đi.”

Tô Mạc nhìn nàng: “Chuyện gì?”

Cơm chiều xong, Diệp Thanh ở trong phòng, các loại dược liệu đã được chuẩn bị đầy đủ hết, Quỷ Y đi tới, sắc mặt có vài phần ngưng trọng. Hắn đem một bình lưu ly đưa cho Tô Tĩnh, bên trong là mấy viên đan dược.

“Đây là?” Tô Tĩnh nghi hoặc.

Quỷ Y đáp: “Giải cổ độc.”

Tô Tĩnh cười, thu vào: “Đa tạ thần y.”

Diệp Thanh đã chuẩn bị tốt, nửa dựa lên giường, ống quần hai chân đều bị cắt đi, lộ ra cẳng chân trắng nõn, chỉ là do thời gian dài không vận động nên không còn quá tinh tế. Thấy Diệp Thanh có chút khẩn trương, Quỷ Y liền nói: “Sẽ đau đớn một chút, nhưng tiểu cô nương yên tâm. Ta điều chế xạ hương và xà độc sẽ khiến ngươi tạm thời mất đi tri giác, nhưng có khả năng sẽ ngủ một giấc dài không dậy được nữa, ngươi có nguyện ý không?”

Diệp Thanh cứng cỏi lắc đầu, cắn răng đáp: “Làm phiền thần y, thần y cứ tiến hành đi, Diệp Thanh chịu được. Chỉ cần có thể một lần nữa đứng dậy hành tẩu, chịu đau một chút cũng đáng giá.”

“Có giác ngộ.” Quỷ Y liếc nhìn nàng một cái, cầm lên một dao nhỏ hướng lên đùi Diệp Thanh, chuẩn xác cắt xuống, máu tươi chảy ròng. Diệp Thanh không nghĩ Quỷ Y lại có thể trực tiếp làm như thế, hơn nữa thủ pháp còn rất nhanh, tiếp sau đó cơn đau liền truyền đến, nàng choáng váng đầu óc, hít ngược một ngụm khí lạnh.

Một dao kia đủ sâu có thể thấy được cả xương chân, nhưng lực được điều chỉnh vô cùng hoàn hảo. Quy Dĩ và Diệp Tống có chút không được bình tĩnh, nhìn khuôn mặt Diệp Thanh trắng bệch, khiến chính mình cũng không thể chịu nổi. Tô Tĩnh vân đạm phong khinh ở bên người Quỷ Y giúp đỡ, thấy thế không biết nên khóc hay nên cười nói: “Nếu không nhìn được thì ra ngoài chờ đi, ở đây có ta sẽ không sao cả.”

Nhưng cả Diệp Tống và Quy Dĩ không ai chịu đi.

Quỷ Y dùng một ít xạ hương rải lên miệng vết thương của Diệp Thanh, giúp giảm bớt đau đớn cho nàng. Rồi lại chuyển sang chân trái, liên tục đổi dao, khi đã thâm nhập được vào đoạn xương đùi, bắt đầu cho nàng dùng bổ cốt.