Tô Thần sớm đã lâm triều. Diệp Tống phe phẩy cái quạt, nghênh ngang dẫn Phái Thanh ra cửa, dựa theo kế hoạch của nàng, hai người dạo chợ ăn sáng, sau đó mới chậm rì rì qua quán, thời gian vừa vặn.
Hai người đi đến trung tâm phố, lại đi thêm một đoạn nữa đến hoàng thành hoàng cung. Lúc này, quan viên mặc quan phục đang lục tục đi ra từ bên trong, hai người tới quán điểm tâm ăn một chút, sau lại vào quán ven đường ăn một chút.
Phái Thanh xếp hàng mua bánh bao thịt trở về, hai người đứng một bên gặm bánh bao, vừa nhìn quan viên đang đi ra. Trong ấn tượng của Diệp Tống, có thể thấy quan viên tan triều là điều vô cùng khó.
Diệp Tống chỉ chỉ ngón tay còn dính ít nước bánh bao vào đám quan viên, người này không được, người này già quá, ngươi kia quá nghiêm lúc, lại người kia...Ừm, lớn lên cao lớn, mặc quan bào vừa đoan chính lại anh tuấn, Diệp Tống còn thấy không ít mỹ nam tử tuấn tú, thấy ai thuận mắt đều hướng đối phương huýt sáo khiến đối phương chú ý. Kết quả...Đối phương dùng ánh mắt như nhìn bệnh nhân tâm thần nhìn Diệp Tống.
Xác thật đang có một mệnh quan triều đình không nhanh không chậm từ bên trong đi ra, hắc y bay phất phơ, khâm tay áo thượng lấy lãnh kim sắc vân văn miêu biên, thoạt nhìn vô cùng lạnh lùng thanh quý. Loại quan bào này, hẳn là quan bào cấp bậc cao nhất triều đình, Diệp Tống và Phái Thanh thấy các quan viên khác đi qua hắn đều hướng hắn hành lễ một cái.
Khoảng cách xa nên không nhìn rõ mặt người này, nhưng chỉ cần nhìn dáng người kỳ tú đĩnh bạt kia, bước đi thong dong, thanh thiển phất tay áo, liền có thể đoán được đây hẳn là một người phi phàm.
Về gia thế của Tô Nhược Thanh, không cần hỏi Diệp Tống cũng biết, hẳn là không đơn giản. Người ta không nói, nàng cũng sẽ không hỏi nhiều. Quen biết bằng hữu, chính là quen người này, các cái khác không cần quan tâm.
Dùng xong đồ ăn sáng, xe ngựa chạy ra ngoại ô. Phái Thanh vén mành xe, thấy bên ngoài một mảnh non xanh nước biết, không khỏi có chút lo lắng, biết mặt không biết lòng, vạn nhất Tô công tử này đưa hai nàng đến vùng ngoại ô, sau đó muốn làm gì, hai người có kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Phái Thanh lựa chọn từ ngữ, nói: "Tô công tử...Ngài muốn đưa chúng ta đi đâu?"
Lúc đó Diệp Tống đang bị cờ vây hành cho không phân rõ đông tây nam bắc. Người hầu đánh xe ngựa vô cùng vững vàng, nên Diệp Tống cùng Tô Nhược Thanh ngồi trong xe đánh cờ, Tô Nhược Thanh một bên đánh xuống, một bên ngẫu nhiên chỉ điểm cho Diệp Tống một hai nước.