Phượng Hoàng Nghịch Mệnh

Chương 10: Tận trung với người



"Không được!"

Ngụy Linh Hy trực tiếp cướp lấy bát canh từ tay Huyễn Dạ Khuyết, còn vội uống một ngụm trước sự ngỡ ngàng của y.

Phụt!

"Khụ... khụ..."

Số canh nàng vừa uống đều nôn hết ra ngoài.

"Canh... canh mặn quá..."

Huyễn Dạ Khuyết thầm cười trong lòng, xem ra nha đầu này cũng không ngốc đến mức uống hết số canh đó để phi tang.

"Linh Hy, có phải thường ngày ta đối với cô quá tốt nên cô được nước lấn tới đúng không? Còn dám cướp canh của ta?"

Ngụy Linh Hy vẫn cố gắng ho cho bằng hết số canh vừa uống, không để nó trôi vào họng dù chỉ một giọt.

"Nô tì... nô tì nhất thời vội vã... đắc tội người..."

"Được rồi, đem đồ ăn xuống đi."

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy nét mặt của Huyễn Dạ Khuyết mà lại tự trách bản thân mình. Nếu nàng không do dự mà hỏi câu đó, liệu người đang đứng trước mặt đây có phải đã chết rồi không?

Cho đến cuối cùng, nàng vẫn là không thể xuống tay.

Ngụy Linh Hy vội vã rời đi, suýt chút nữa nàng đã giết chết một mạng người. Suy đi tính lại nếu Huyễn Dạ Khuyết thành công quy vị long ỷ thì thế lực chẳng phải rất lớn hay sao? Y còn hứa sẽ giúp nàng giải quyết chuyện khó khăn, mà lời của vua một nước không phải cứ nói suông được.

Nàng nắm bắt lấy tia hy vọng cuối cùng này để cứu rỗi phần người trong tâm, tuyệt đối không được trở thành một con rối mặc người ta sai khiến.

Ôm đùi Huyễn Thái tử, tận trung với y tốt hơn gấp ngàn lần.

Huyễn Dạ Khuyết ăn uống vẫn chưa no đã bị Ngụy Linh Hy phá tan buổi thiện. Có điều y cảm thấy nữ nhân này khá ngốc nghếch vụng về, để nàng bộc lộ được bản chất vốn có thì hơi khó.

"Mục Viêm."



Trạch Mục Viêm từ ngoài cửa đi tới.

"Có thuộc hạ."

"Bổn Thái tử chuẩn bị xuất phủ, chuẩn bị kỹ lưỡng một chút đi."

Trạch Mục Viêm ngước lên nhìn, chuyện gì mà gấp gáp tới vậy?

"Điện hạ, người... khỏe lại rồi?"

"Bảo ngươi làm gì thì làm cái đó đi. Đừng nhiều lời."

Trạch Mục Viêm cúi đầu, thoáng một cái đã mất dạng.

Trong cung, phần đông quan đại thần đều kiêng dè lo sợ về việc Huyễn Dạ Khuyết sẽ quy vị, họ một lòng chỉ muốn phò tá Huyễn Tư Khanh.

Tố chất của y dĩ nhiên không tồi, nhưng những lời đồn đoán về một hung sát chiến thần đã đi quá xa cho nên không một ai dám chấp nhận. Tuy nhiên, những kẻ đó đều chỉ là tép riu vô dụng, ngoại trừ đưa ra một đống vấn đề thắc mắc thì chỉ biết làm rùa rụt cổ.

Phần nhỏ các tướng sĩ, quốc công, hay đại diện là Cẩm Vương gia chẳng hạn, họ đều dành sự kính nể đối với y.

Đánh bại một kẻ thông minh thì dễ.

Nhưng muốn đánh thắng một đám ngu dốt thì quả là một bài toán khó.

Trong mấy ngày nay, Ngụy Linh Hy đều đặn sắc thuốc cho Huyễn Dạ Khuyết. Vì một lòng muốn phò tá y nên nàng đã dành rất nhiều tâm huyết, từ việc hầm canh bồi bổ cho tới sắc những liều thuốc đặc, đẩy nhanh quá trình chữa bệnh.

Y thuật của nàng khá tốt, chỉ sau khoảng một tuần đã giúp Huyễn Dạ Khuyết loại bỏ những căn bệnh độc trong cơ thể, tàn dư còn lại không đáng nói.

Sắc mặt của y cũng dần đầy đặn hơn, nhìn vào thực sự rất mê người.

Hôm nay có lẽ là thời điểm thích hợp nhất.

"Trạch đại nhân, sao đột nhiên điện hạ muốn xuất phủ vậy?"

"Cô... cô chịu nói chuyện với ta rồi à?"



Thời gian trước nàng vốn đã hết giận Trạch Mục Viêm, chỉ là quá chú tâm vào việc chăm sóc Huyễn Dạ Khuyết nên ít gặp mặt nói chuyện với hắn hơn.

"Nô tì hết giận từ lâu rồi. Mau nói đi."

"Thái tử sớm đã có ý định này rồi, không nay thì mai."

Huyễn Dạ Khuyết từ trong tư phòng bước ra, y trông thật giống một Hoàng đế thực thụ, trên người tỏa ra một loại hào quang khiến người ta chói mắt.

Một thân hắc y long phụng, đai quấn eo ngay ngắn với ngọc bích sáng rực. Tà áo uy nghiêm được thêu dệt những đường vân mây rất uyển chuyển, toàn bộ đều phát ra thứ ánh vàng quyền quý. Ánh mắt thâm sâu độc đoán khác hẳn với mọi ngày, như rằng chỉ cần nhìn thẳng vào nó sẽ bị nuốt chửng ngay lập tức.

Ngụy Linh Hy không khỏi cảm thán.

Đây mới chính là dáng vẻ của quân vương một nước.

Thế rồi, nàng lại trầm mặc cụp mắt xuống. Huyễn Dạ Khuyết rời khỏi Huyễn phủ, vậy sau này ai có thể giúp nàng thoát khỏi kiếp nạn cửu tộc chu di này đây?

Không lẽ... nàng thực sự đã quá ngây thơ tin người?

Huyễn Dạ Khuyết ảm đạm vụt qua bóng hình nàng, trái tim nhỏ thổn thức đập lên một cách hồi hộp, mong cầu có một phép màu xảy ra.

"Còn không mau đi theo?"

Lời nói lãnh đạm mà lại nhẹ nhàng, kéo tiềm thức mông lung của Ngụy Linh Hy trở về với hiện thực.

"Nô tì?"

"Cô là cung nữ thân cận bên cạnh bổn điện hạ, chẳng phải cô nói sẽ tận trung với ta hay sao?"

"Nơi này tốt đẹp quá, muốn một mình ở lại."

Khóe mắt của Ngụy Linh Hy đỏ ửng lên, rưng rức những giọt lệ vui mừng hạnh phúc. Nàng lắc lắc đầu, vội chạy tới bên cạnh, đỡ y lên kiệu.

"Nô tì nguyện chết cũng đi theo điện hạ."

Y nắm lấy tay nàng, đạp chân bước lên kiệu, đáy mắt lộ ra ý cười hài lòng.